“Tỉnh rồi, trạng thái cũng ổn, chỉ có phần đầu bị thương còn những chỗ khác vẫn tốt.”
Trịnh Bồi Đông gõ cửa, bên trong có tiếng “mời vào”, Ôn Kiều đi theo sau như cái đuôi nhỏ.
Triệu Quyên quay người lại nhìn cô, lịch sự nói: “Xin lỗi, cô không thể vào.”
Giọng nói trầm thấp của Phó Nam Lễ vang lên: “Bạn gái tôi, sao lại không thể vào?”
Triệu Quyên và Hứa Thâm ngạc nhiên đến mức chấn động, tên cuồng công việc nhất hãng Đông Xuyên, coi máy bay như bạn gái, Cơ trưởng Phó Nam Lễ không biết thất tình lục dục, có bạn gái từ khi nào?
Hiệu quả của tin tức này rất bùng nổ, nếu những tiếp viên hàng không hãng Đông Xuyên hâm mộ Cơ trưởng Phó với những nữ nhân viên hậu cần mặt đất mà biết được, chắc là cả sân bay Đông Phổ sẽ chìm trong nước mắt của các cô nàng mất.
Ôn Kiều tỏ vẻ “đã nhường”, “thẹn thùng” bước đến cạnh giường Phó Nam Lễ.
Người đàn ông mặc một bộ áo ngủ màu tối, trên đầu còn có băng gạc, sợi tóc rũ trên trán, ánh mặt trời ban trưa xuyên qua lớp màn của cửa sổ sát đất chiếu vào, sống mũi cao, mắt sâu, ánh mắt thâm thúy mà đa tình, Ôn Kiều bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến chột dạ.
Lúc vô tình, ánh mắt anh lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng, ví dụ như đối với đám người không liên quan này.
Lúc đa tình, dường như nhiệt độ trong ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng mùa Hè ở California, làm tai Ôn Kiều nóng lên trong giây lát.
“Đi đâu vậy?” Anh kiệm lời.
Ôn Kiều đang ngồi trên ghế cạnh giường thì bị người đàn ông kéo đến bên giường.
Mập mờ, thân mật, không hề che giấu, không hề e dè.
Ôn Kiều như bị treo trên đống lửa, chột dạ không dám nhìn thẳng vào anh.
“Trong nhà có chuyện nên về một chuyến, còn nữa, đây là điện thoại của anh, vốn không mở được, em tìm một cửa hàng điện thoại sửa lại, bây giờ ổn rồi.”
“Nếu sau này muốn đi thì nói với anh một tiếng, lúc tỉnh anh sẽ tìm em.”
Ôn Kiều: “…”
Còn rất ỷ lại cô đấy nhỉ?
“Được, sau này em sẽ không đi mà không nói.”
Đám người Cục Hàng không đằng sau ngây ra như phỗng, đây có còn là Cơ trưởng Phó mà bọn họ biết không?
Đặc biệt là Hứa Thâm, quả thật là khóc không ra nước mắt, anh ta tưởng người thân cận nhất bên cạnh Cơ trưởng Phó là mình, bây giờ xem ra anh ta đúng là tự mình đa tình rồi.
Không phải cơ trưởng không ấm áp, chỉ là không ấm áp với anh ta mà thôi!
Anh ta bước lên trước, vô cùng cẩn thận nói: “Cơ trưởng, Cục trưởng Trịnh Cục Quản lý Hàng không đến rồi, muốn kiểm tra lý luận cơ bản với thể chất của anh.”
Đối với việc Hứa Thâm đột nhiên chen vào, dường như Phó Nam Lễ muốn kín đáo phê bình. Hứa Thâm thầm run rẩy, hình như anh ta lại làm cơ trưởng không vui rồi.
Dù trên chức vụ Trịnh Bồi Đông là lãnh đạo của Phó Nam Lễ, nhưng Ôn Kiều vẫn nhìn ra vị cấp trên tuổi ngũ tuần này rất cung kính với Phó Nam Lễ.
“Nghe nói sau khi gặp tai nạn xe, phần đầu Cơ trưởng Phó bị thương, trí nhớ bị mất một phần.”
Phó Nam Lễ gật đầu, “ừm” một tiếng tỏ vẻ tán thành với lời ông ấy nói.