" Mẹ đủ rồi đó, hôm nay mẹ bị sao vậy? Hết kêu con lấy người ta rồi giờ mẹ lại nhận con nuôi là sao? " Cố Thời Ngôn thấy mẹ mình hình như hồ đồ mất rồi.
Nhan Văn Hương bất lực khi thấy thằng con trai ngốc của mình:
* Cái thằng này ngốc này, đang cố gắng giữ vợ tương lai lại cho nó mà nó còn tức giận với mình nữa chứ.
" Chuyện của mẹ khi nào đến lược con quản vậy hả? Con chưa xong đâu, lát nữa mẹ sẽ xử con sao. Giờ thì im miệng lại cho mẹ " Nhan Văn Hương ghét bỏ nhìn anh.
* Thật ra con có phải con trai của mẹ không!
Cố Thời Ngôn muốn hỏi mẹ mình nhưng không có can đảm chỉ chỉ biết khóc trong lòng. Đây là lần đâu tiên mẹ vì một người ngoài mà chửi chính con trai của mình.
" Bác đã quyết định rồi, con đừng có từ chối nữa " Nhan Văn Hương sợ Lam Ý từ chối nên nói thẳng luôn
" Dạ vậy được ạ " Lam Ý mỉm cười
Lam Ý từ nhỏ đến lớn đều sống trong cô nhi viện nên không biết ba mẹ mình là ai. Còn ba mẹ Cố Thời Ngôn thì lại nhất mực yêu thương cô nên cô nghĩ:
* Thôi vậy, xem như là báo hiếu cho họ chỉ cần đừng quan tâm Cố Thời Ngôn là được
" Vậy được rồi, con chuyển đồ qua ở chung với mẹ đi " Nhan Văn Hương nhân cơ hội Lam Ý đồng ý nên đề nghị tiếp
" Cái này thì... " Lam Ý muốn từ chối
" Không nhưng nhị gì cả, con dọn qua đây để mẹ chăm sóc cho con. Con gái con lứa ở ngoài một mình rất nguy hiểm "
" Dạ, vậy con sẽ thu xếp " Lam Ý cảm thấy như mình đang bị bẫy vậy
" Vậy được con đi xuống dưới kêu tài xái chở con đi đi " Nhan Văn Hương nói rồi dẫn Lam Ý xuống lòng
" Dạ " Lam Ý vâng lời liền đi ngay.
Đứng quan sát một hồi thấy Lam Ý đã thật sự rời khỏi nhà Nhan Văn Hương mới đi lại vào căn phòng lúc nãy:
" Con đang cố tình chọc tức mẹ? " Nhan Văn Hương liền thay đổi thái độ
" C...Con con nào dám " Cố Thời Ngôn bỗng thấy hơi lạnh người.
" Tốt, vậy thì con cũng về Tinh Vân dọn đồ chuyển qua đây đi "
" Tại sao con lại phải chuyển qua đây? " Cố Thời Ngôn không chấp nhận
" Dọn qua đây để bồi đắp tình cảm với con dâu của mẹ " Nhan Văn Hương mạnh miệng nói
" Không phải mẹ vừa nhận cô ta làm con gái nuôi rồi sao? " Cố Thời Ngôn không hiểu
" Sao con nhiều chuyện quá vậy hả mẹ nói sao thì con cứ làm theo là được rồi " Nhan Văn Hương cảm thấy con trai mình ngày càng ngốc hết thuốc chữa
" Còn nữa lo mà giải quyết cái cô Hà Vân của con đi, dám để con dâu mẹ không vui thì liệu hồn đó "
Nhan Văn Hương cùng Cố Hựu Đình ra đến cửa thì cố tình nói lớn cho thằng con trai mình nghe. Ý trong câu chính là kêu Cố Thời Ngôn nhanh chóng cắt đứt với Hà Vân.
" Sao ông không nói gì hết vậy? Lần nào cũng để một mình tôi mệt muốn chết " Nhan Văn Hương trên đường trở về phòng thì càm ràm
" Bà nói là được rồi, tôi thì đứng đó xem chừng nào bà không chịu nổi nữa thì mới lại tiếp " Cố Hựu Đình cười cười nói
" Hựu Đình à ông nói xem con trai mình giống ai vậy sao nó ngu hết biết luôn á " Nhan Văn Hương thầm oán trách
" Nó cũng đâu phải con của một mình tôi đâu chứ. Thôi bà yên tâm đi, sớm muộn thì nó cũng sáng mắt ra thôi " Cố Hựu Đình an ủi rồi dẫn vợ mình về phòng
" Ừm hi vọng được như ông nói, tôi chỉ lo nó làm gì con người ta rồi sau này ngồi hối hận thôi " Nhan Văn Hương ủ rũ khi nhớ lại câu mà Lam Ý nói:
" Bác không sợ con sẽ bị anh ấy hành hạ, đánh đập hay sao "
Không phải dửng dưng mà cô nói câu đó chắc chắn trong đó còn có ẩn tình.
Cố Thời Ngôn nãy giờ vẫn ngồi lì trong phòng tiêu hoá hết câu nói của mẹ mình. Sau đó cũng không buồn mà đi vào nhà tắm thay bộ đồ khác, rồi. chậm rãi đi xuống phòng khách.
Cũng vừa lúc này Lam Ý vừa chuyển đồ về, đồ của cô cũng không nhiều chỉ gói gọn một cái vali và balo đựng đồ dùng dành cho phụ nữ.
Lúc nãy Lam Ý đi thì Nhan Văn Hương cũng có kêu người dọn dẹp phòng rồi nên cô đến chỉ việc dọn vào thôi.
Cố Thời Ngôn đi xuống thấy Lam Ý chật vật với cái vali thì mở lời muốn giúp đỡ:
" Để tôi giúp cô " Cố Thời Ngôn định đưa tay cầm lấy vali của cô
Lam Ý thấy hành động của anh thì hơi bất ngờ bởi đời trước anh chưa từng đối xử dịu dàng với cô chứ đừng nói là giúp đỡ.
" Không cần, tôi làm được " Lam Ý nói rồi tận dụng khoảng trống phía sau Cố Thời Ngôn luồn qua đi lên phòng.
Cố Thời Ngôn hơi tức giận với thái độ của cô:
* Đồ phụ nữ xấu xa, có lòng tốt muốn giúp mà còn lên mặt với tôi.1
Lên đến phòng Lam Ý xếp đồ để vào tủ, nhìn ngắm một lượt căn phòng.
Đời trước cô cũng có một khoảng thời gian sống ở đây nhưng khi kết hôn với Cố Thời Ngôn thì chuyển qua Tinh Vân nên cô cũng hơi nhớ nơi đây.
Lam Ý thì cũng đã có quyết định riêng cho bản thân rồi. Ông trời đã cho cô sống lại làm lại cuộc đời thì cô nên tận dụng tốt để làm những điều mà đời trước mình còn chưa thử và sống cuộc sống của riêng mình thôi.
Còn về Cố Thời Ngôn tuy nói buông bỏ nhưng không phải trong thời gian ngắn là có thể buông được, cô còn yêu thậm chí là rất nhiều nhưng cô không muốn bước vào vết xe đổ của mình một lần nữa. Lí do rất đơn giản là vì những chuyện Cố Thời Ngôn làm với cô ở đời trước nó đã hình thành một vết thương rất lớn trong lòng, nghĩ đến nó thì cô lại rất là đau đớn. Với cả cho dù đời trước hay đời này thì người mà Cố Thời Ngôn yêu chỉ có mình Hà Vân mà thôi.