Trùng Sinh: Tổng Tài Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 20: Dọn đi



" Reng reng reng " tiếng chuông điện thoại của Lam Ý vang lên

[ Alo, Vi Vi ]

[ Cậu đang làm gì vậy? ] Hứa Vi đang cặm cụi nướng bánh

[ À mình đang đi tìm nhà ] Lam Ý cũng nói thẳng

[ Tìm nhà? Vậy trước giờ cậu ở đâu? ]

[ Thật ra mình đang ở nhà của người thân nhưng dạo này cảm thấy không tiện nữa nên muốn dọn ra ngoài ]

[ Thì ra là vậy! Hay là cậu dọn vào ở chung với mình đi ]

[ Vậy sao được chứ? Ba mẹ cậu thì sao? ] Lam Ý cũng muốn ở chung với Hứa Vi nhưng lại lo lắng về khoản ba mẹ của cô

[ Cậu không cần lo, hiện tại mình ở một mình rồi thỉnh thoảng mới về thăm ba mẹ ] Hứa Vi giải thích

[ Nhưng nếu mình ở chung với cậu thì có phiền quá không? ]

[ Không sao chúng ta đều là bạn thân mà ]

[ Vậy thì được, cảm ơn cậu Vi Vi ] Lam Ý hơi xúc động

[ Vậy lát nữa mình sẽ nhắn địa chỉ cho cậu ]

[ Được ]

Nói rồi Hứa Vi buông điện thoại xuống tiếp tục nướng bánh còn Lam Ý thì bắt xe về Tinh Tú để sắp xếp đồ đạc.

Trong phòng Lam Ý

" Con tìm được chỗ ở rồi hả? " Nhan Văn Hương đi lên phòng tìm Lam Ý thấy cô đang sắp xếp đồ đạc vào vali nên cũng ngờ ngợ ra được

" Dạ con tính sắp xếp xong rồi mới qua báo với mẹ " Lam Ý thấy Nhan Văn Hương thì ngừng hành động xếp đồ lại

" C...Con, con có thể không đi được không? "

Nhan Văn Hương biết Lam Ý là vì tránh mặt con trai mình nên mới muốn dọn đi chỗ khác.

Thực tâm thì bà cũng yêu quý cô như con gái mình nên không nỡ nhìn cô ở ngoài một mình chịu khổ.

Lam Ý nghe bà nói cũng hơi chạnh lòng một chút nhưng cô đã nhất quyết rồi cho dù trời có sập xuống cũng không thể lung lay được.

" Mẹ, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà " Lam Ý cảm thấy mình có hơi phụ lòng bà nhưng dù sao cô cũng không phải con ruột nên cảm thấy mình không phù hợp để nhận ân huệ này.

Nhan Văn Hương cũng lực bất tòng tâm. Ngồi sắp xếp phụ Lam Ý một chút thì bà liền rời khỏi đi về phòng mình.

Sáng hôm sau

" Mẹ con đi đây " Lam Ý trên tay kéo vali tay thì cầm túi xách, trạng thái như ngày đầu vừa dọn vào ngôi biệt thự này, đem vào cái gì thì đem ra cái đó.

" Con gái ở ngoài một mình sẽ nguy hiểm nhớ chú ý an toàn một chút. Có chuyện gì thì báo cho mẹ nghe chưa! " Nhan Văn Hương cố gắng căn dặn từng chữ

" Dạ con nhớ rồi ạ " Lam Ý gật đầu vui vẻ

" Mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ, thay con hỏi thăm đến ba và còn... Cố Thời Ngôn nữa " nói đến đây vẻ mặt Lam Ý hơi khựng lại, nở một nụ cười gượng gạo

" Tạm biệt mẹ "

Lam Ý kéo vali ra ngoài bước lên chiếc taxi đã đợi trước cổng từ lâu mà từ từ khuất mất.

" Cuối cùng vẫn là số 0 " Nhan Văn Hương thật sự rất buồn

Cố Thời Ngôn đang trên lầu đi xuống thấy mẹ mình đứng trước cửa nhìn gì đó:

" Mẹ đang nhìn gì vậy? "

" Hửm? Đang nhìn con dâu của người ta đi mất " Bà nói mà không thèm nhìn lấy một cái rồi đi vào trong.

" Con dâu người ta? " Cố Thời Ngôn không hiểu cho lắm

" Thì là con dâu hụt của mẹ, mai này sẽ là con dâu của người ta " Nhan Văn Hương chán nản nói

" Lam Ý đi đâu rồi? " Cố Thời Ngôn hơi nôn nóng

" Sao, biết lo rồi à? Không phải chính con ép người ta đi hay sao? " Nhan Văn Hương giở giọng châm biếm

" C...Con "

" Thôi không cần nói gì cả, lo dọn đồ về lại nơi bắt đầu đi "

" Mẹ đang xua đuổi con đó hả? "

" Ừm "

Cuối cùng chốt lại một câu không dài không ngắn làm Cố Thời Ngôn câm nín hoàn toàn.

Hiện tại, chiếc taxi chở Lam Ý đã đậu dưới một khu chung cư cao cấp, Lam Ý thanh toán tiền cho tài xế rồi gọi điện cho Hứa Vi:

[ Alo Vi Vi mình đến rồi ]

[ Cậu đợi mình, mình xuống liền ]

Hứa Vi liền lấy một cái áo khoác mặc vào rồi xuống lầu đón Lam Ý.

" Aaa Lam Ý cậu đến rồi, đi vào nhà thôi " Hứa Vi kéo vali phụ Lam Ý tay còn lại thì kéo cô vào thang máy rồi bấm nút lên tầng cao nhất.

" Vào thôi " Hứa Vi bấm mật khẩu để mở cửa nhà.

" Wow rộng thật " Lam Ý trầm trồ

" Cậu thích không? " . ngôn tình hoàn

" Thích chứ, nhưng... " Lam Ý ấp úng

" Sao vậy? " Hứa Vĩ hỏi

" Khi nào mình có lương sẽ phụ cậu trả tiền nhà được không? "

" Không cần đâu, nhà này là ba mẹ mua cho mình không phải thuê "

" Như vậy mình càng ngại hơn " Lam Ý đến giờ mới biết gia cảnh đằng sau Hứa Vi thật không đơn giản.

" Ừm vậy khi nào có lương cậu mời mình đi ăn coi như báo đáp là được " Hứa Vi suy nghĩ vu vơ gì đó rồi nói ra điều kiện

" Được thôi " Lam Ý cười tươi

" Vậy được rồi, cậu đem đồ vào phòng sắp xếp đi, lát chúng ta ra ngoài ăn " Hứa Vi nói rồi đẩy Lam Ý vào căn phòng còn trống đối diện phòng mình