Vừa bước vào nhà hàng đã có nhân viên mở của cho hai người bước vào. Phải nói đẳng cấp nhà hàng 5 sao phải gọi là rất khác, từ nhân viên cho đến cách bày trí, không khí của nhà hàng cũng toát lên mùi tiền.
“ Hai vị muốn chọn món gì ạ? ’’ lúc này lại có nhân viên khác lại đưa menu cho hai người chọn
“ Em muốn ăn gì? ’’ Trạch Phong hỏi Lam Ý
“ Em hả? Em ăn gì cũng được. Nhưng đã nói là mời anh mà, anh cứ chọn đi ’’ Lam Ý cười cười nói
Cô ở Mỹ cũng đã mấy năm rồi, nhưng thật tình đồ ăn ở đây không hợp với khẩu vị của cô một chút nào.
“ Vậy anh cũng không khách sao đâu nha ’’
“ Cho tôi món này, món này, món này… pla pla pla ’’ không biết anh ta kêu bao nhiêu món nhưng có vẻ phục vụ ghi lại vô cùng khó khăn, tốc độ chọn món vô cùng nhanh
Một lúc sau, phục vụ cũng đem đồ ăn lên bày trí vô cùng đẹp mắt, các món ăn lắp đầy hết khoảng trống của cái bàn mà hai người đang ngồi.
“ Anh có thấy hơi nhiều quá không á? ’’ Lam Ý sợ kêu nhiều quá hai người ăn không hết lại lãng phí
“ Không sao, ăn không hết thì chúng ta gói mang về ’’
“ Đây món em thích nhất em ăn đi ’’ Trạch Phong gắp cho Lam Ý một miếng thịt ba chỉ, đây là món mà cô thích nhất
Tuy anh kêu nhiều thiệt nhưng đa số đều là món cô thích. Mặc dù đây là nhà hàng kiểu tây nhưng họ cũng có đầu bếp người Trung, Trạch Phong biết cô không thích mấy món tây kia nên đặc biệt kêu những món mà cô thích nhất cũng may nhà hàng này không làm anh thất vọng.
“ Cảm ơn anh ’’ Lam Ý vui vẻ đón nhận, lần nào đi ăn cũng vậy anh đều kêu những món mà cô thích
Người đàn ông tốt như vậy, mà cô lại không thể yêu anh! . đam mỹ hài
“ Khách sao gì chứ, bữa này là em mời mà ’’ Trạch Phong phì cười
“ À đúng rồi, nghe nói em sắp về Thượng Hải để tiếp quản Osan ’’ Osan chính là công ty của Sở thị ở Trung Quốc
“ Vâng, em về cùng ba và mẹ ’’ Lam Ý vừa ăn vừa trả lời
“ Vậy anh cũng về cùng em nha ’’
“ Hửm, anh về làm gì? ’’ Lam Ý khó hiểu hỏi
“ Không có gì, chỉ là anh muốn đi đâu đó giải khuây thôi ’’ Trạch Phong tự thấy anh có hơi nôn nóng
“ Cũng được, nhưng mà sắp tới còn vài dự án còn dang dở anh có chắc anh trốn được không đây! ’’ Lam Ý trêu chọc anh
“ Em nghĩ anh là ai chứ, anh sẽ giải quyết trong một nốt nhạc ’’ Trạch Phong vỗ ngực đảm bảo
Cả hai đều bật cười, phải nói lần nào cũng vậy hễ cô đi ăn với anh là tâm trạng liền vui hơn bao giờ hết. Đơn giản vì anh luôn tạo tiếng cười làm cho cô vui.
Buổi tối, tại biệt thự của Lam Ý ở Los Angeles
“ Ba mẹ, con về rồi ’’ Lam Ý đang đổi đôi giày mà cô mang làm việc cả ngày hôm thành đôi dép mang trong nhà
Ngày hôm qua ba mẹ cô vừa đến đây để thăm cô, sẵn tiện thăm cháu ngoại 2 người luôn.
“ Mẹ, mẹ về rồi ’’ từ trong phòng khách một bé gái khoảng 6 tuổi chạy ra ôm chằm lấy Lam Ý
“ Tiểu Ngọc ở nhà với ông bà có ngoan không nè ’’ cô liền bỏ túi xách xuống ôm lấy tiêu công chúa nhỏ của mình
Cho dù có đi làm mệt mỏi cỡ nào, khi về nhà nhìn thấy Tiểu Ngọc mọi mệt mỏi xung quanh cô đều không còn nữa.
“ Tiểu Ngọc rất ngoan, hôm nay đi học cô giáo còn khen con vẽ đẹp nữa ạ ” con bé đưa bức tranh mà mình vẽ cho cô coi
Bức tranh con bé vẽ về chủ đề gia đình của mình, con bé vẽ mẹ của mình, ông bà và có cả cậu mợ của mình là Sở Hựu Niên với Lư Nhiên. Nhưng điều khác biệt nhất là bức tranh của con bé không hề vẽ ba.
Phải chăng Tiểu Ngọc không hề biết sự tồn tại của người ba kia!
“ Tiểu Ngọc vẽ đẹp quá đi, sao này chắc chắn con sẽ trở thành họa sĩ ’’ Lam Ý yêu thương tiểu công chúa của mình vô cùng
“ Thật không ạ? Con sẽ trở thành họa sĩ sao ạ? ’’ có thể con bé chưa hiểu hết mọi điều trong cuộc sống này nhưng khi được mẹ mình khen cô bé rất vui
“ Đương nhiên là thật ’’ Lam Ý hôn lên má Tiểu Ngọc một cái
Nãy giờ ba mẹ cô vẫn đang đứng nhìn hai mẹ con nói chuyện cười đùa với nhau mà không nhịn được cười:
“ Tiểu Ngọc ngoan, mẹ đi làm cả ngày mệt rồi, con để mẹ đi thay đồ rồi xuống ăn cơm nha ’’ giọng nói này là của ba cô Sở Kiến Thành, ông dang tay ra bế lấy Tiểu Ngọc
“ Dạ ông ngoại ’’ Tiểu Ngọc cũng nghe lời để ông bế
30 phút sau,
Lúc này cả 4 người đang quay quần bên nhau cùng ăn bữa tối, Tiểu Ngọc ngồi một mình trên bàn ăn lớn, tay cầm đũa gắp thức ăn thuần thục. Tuy Tiểu Ngọc chỉ mới 6 tuổi nhưng cô bé đã tự làm được tất cả mọi chuyện, luôn ngoan ngoãn, nghe lời.
Nói về Tiểu Ngọc thì phải quay lại 7 năm trước, cái ngày mà hôn lễ diễn ra nhưng cũng bị hủy bỏ đi, sau đó thì cô đã ngất xĩu 1 ngày sau mới tỉnh dậy. Tin đầu tiên mà cô nghe được từ chính miệng anh mình là cô đã có thai, đứa bé đã gần 2 tháng.
Tức là đứa bé chính là cốt nhục của cô và Cố Thời Ngôn, chỉ một lần duy nhất anh và cô ở cùng nhau nhưng không ngờ vẫn là có thai.
Tuy cô có hận anh nhưng đứa bé là vô tội, cô luôn trân trọng và yêu thương nó vô cùng. Cô coi đứa bé như một món quà mà ông trời ban tặng cô cho bù đắp lại những sự mất mác, đau buồn trước kia nên vì thế cô quyết định không nói cho anh cũng như Nhan Văn Hương biết, cô muốn một mình tự mình nuôi lớn đứa bé. Cho dù nói ra sự xuất hiện của đứa bé thì cũng không có tác dụng gì hết. Cố Thời Ngôn đó sẽ không bao giờ vì đứa bé mà đối xử tốt với cô, nhưng rõ ràng Tiểu Ngọc là bảo bối của cô chứ không phải là vật trao đổi để đổi lấy tình cảm hay nói cách khác là sự thương hại của anh.