Cố Thời Ngôn nhàn nhạt hút thuốc trong xe thì thấy bóng dáng một trong những người lúc nãy đi vào hớt hãi chạy về phía mình, tay không ngừng đập cửa
" Có chuyện gì? " Cố Thời Ngôn ung dung hút thuốc ngồi trong xe hỏi
" Cố thiếu, cô... cô ta tự tử rồi " giọng người đàn ông đó càng sợ hãi hơn
" Cậu nói cái gì? " lúc này Cố Thời Ngôn mới bừng tỉnh vì câu nói vừa rồi
" Cô ta tự tử rồi " người đàn ông đó lặp lại lời mình vừa nói lần nữa
" Mẹ kiếp, tránh ra cho tôi " Cố Thời Ngôn kích động mở cửa xe, đẩy người đàn ông đó qua một bên chạy vào trong nhà.
Bước chân chợt nặng nề hơn hẳn, không còn sức lực từ từ bước lại chỗ Lam Ý.
" Lam Ý đừng giở trò nữa " đến lúc này Cố Thời Ngôn vẫn một mực không tin Lam Ý sẽ tự tử mà chỉ đang bày trò mà thôi
Nhưng... Cố Thời Ngôn đã sai.
Không ai trả lời câu nói của anh, không khí xung quanh chỉ là một mảng im lặng bao trùm.
Chợt anh bước lại gần hơn nữa đi đến sô pha, khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng ấy tim anh như vỡ vụn.
Hình ảnh Lam Ý nằm một mình trên sô pha, quần áo bị xé rách, tóc tai rũ rượi và còn... cô đang nằm im không hề động đậy, trên ngực trái có một con dao đâm thẳng vào da thịt ấy, máu thì không có dấu hiệu ngừng chảy ra.
" Lam Ý cô tỉnh dậy cho tôi, nhanh lên " Cố Thời Ngôn lay lay người cô
Nhưng trả lời anh lại là sự im lặng chết người.
Cố Thời Ngôn không tin liền bế sốc Lam Ý lên rồi chạy ra xe:
" Hoàng Vũ đến bệnh viện, nhanh lên " Cố Thời Ngôn ra lệnh cho Hoàng Vũ.
Nếu nghe kĩ lời nói ấy thì chắc hẳn mọi người sẽ biết trong câu nói ấy có bao nhiêu phần sợ hãi, bao nhiêu phần đau đớn và quan trọng là sự hối hận muộn màng.
Ngồi trong xe mà lòng Cố Thời Ngôn như lửa đốt:
" Lam Ý cô không được chết cô nghe không. Những gì cô nợ tôi còn chưa trả xong đâu " Cố Thời Ngôn nhìn Lam Ý đang yên ổn nằm trong vòng tay của mình mà đe doạ
" Lam Ý cô tỉnh rồi! Cố chịu một chút tôi đưa cô đi bệnh viện " sắc mặt của Cố Thời Ngôn liền giản ra đôi chút
" K... Không cần đâu, tôi không muốn tiếp tục sống cuộc sống như thế này nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi " giọng của Lam Ý ngày càng yếu ớt hơn
" Không được, tôi không cho phép cô chết " sự sợ hãi bao trùm lấy Cố Thời Ngôn
" A...Anh... vẫn vậy vẫn thích ra lệnh cho người khác làm theo " Lam Ý cố tạo ra một nụ cười nhưng nụ cười đó là cười chính bản thân mình, nụ cười thê lương.
" N... Nhưng tôi muốn một lần làm trái ý anh... Cố Thời Ngôn cuộc đời này của tôi sai lầm nhất chính là yêu anh. Từ đầu đến cuối tôi luôn yêu anh bằng cả trái tim này nhưng anh lại không hề trân trọng nó, một chút cũng không. Anh luôn tỏ ra khinh bỉ, xem thường và gọi tình yêu của tôi dành cho anh là sự sỉ nhục và dơ bẩn. Nhưng hôm nay, tôi đã hiểu được tôi chỉ đang gượng ép bản thân mình mà thôi. 2 năm qua đã đủ lắm rồi, tôi muốn được là chính mình và tự giải thoát cho bản thân. Cố Thời Ngôn đây là lần cuối cùng tôi yêu anh " Lam Ý ngày càng yếu hơn, gương mặt đã chuyển sang trắng bệch y như rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ qua cũng có thể mang cô đi mất.
" Cố Thời Ngôn đời này là tôi sai khi quá yêu anh. Nếu có thể làm lại một lần nữa tôi đến gặp anh cũng không hề muốn " Lam Ý cố gắng đưa bàn tay sờ lên mặt Cố Thời Ngôn.
" Cố Thời Ngôn, tôi... hận anh " nói xong câu cuối cùng Lam Ý liền buông xuôi, trạng thái chuyển liền về bất tỉnh.
Cố Thời Ngôn nãy giờ ngồi nghe Lam Ý nói mà không khỏi đau lòng, tim thắt chặt lại, lòng như lửa đốt. Sự kiềm chế cuối cùng cũng không giữ được nữa.
" Lái xe nhanh lên " anh quát lớn làm Hoàng Vũ giật mình muốn khóc đến nơi.
Biệt thự Tinh Vân
Lúc này bại chiến trường ở nhà Cố Thời Ngôn đang được đám người hầu quét dọn.
" Mày nghĩ chúng ta sẽ sống sót không? " người đàn ông lúc nãy rung sợ.
" Chắc không sao đâu, cô ta đã được đưa đi bệnh viện rồi mà " người đàn ông khác cũng sợ hãi không kém nhưng vẫn lên tiếng trấn an đồng bọn của mình
" Nhưng con dao ấy đâm ngay tim đấy "
" Vậy thì sao chứ, là Cố tổng kêu chúng ta làm việc nên không thể trách được, có trách thì trách cô ta muốn tự tử mà thôi " người đàn ông kia nói ra một tràn lí lẽ hùng hồn.
Bà quản gia bên này nghe được đoạn nói chuyện đó thì như sét đánh ngang tai:
* Không lẽ thiếu phu nhân gặp chuyện không may rồi.
Chưa kịp dập tắt sự lo lắng, bất an bà liền lấy điện thoại điện về nhà chính:
" Alo " người nghe máy là Nhan Văn Hương
" Phu nhân, hình như thiếu phu nhân gặp chuyện rồi " bà quản gia sợ hãi nói
" Bà nói gì? Giờ nó đang ở đâu? " Nhan Văn Hương nhém xíu làm rơi luôn điện thoại trên tay
" Hình như là được thiếu gia đưa đi đến bệnh viện rồi ạ ".