Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 6: Bí mật trong trường đại học 6



Chương 6: Bí mật vườn trường đại học


Edit: Tramhuong3890


Sau khi về từ núi Bạch Ngọc, trừ bỏ nhận được kinh nghiệm cùng sách kỹ năng, ba người không thu được manh mối có tác dụng nào, trở lại trường học, Thẩm Nhiên quyết định bắt đầu từ đầu, theo dõi Chúc Tiểu Ngọc xem rốt cục cô ta là người hay quỷ.


Còn việc theo dõi này, đương nhiên là giao cho người vệ sinh Tạ Tễ, anh ta là người duy nhất trong ba người có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trong trường mà không đột ngột, chỉ cần cầm lên cái chổi lớn, không ai sẽ nghi ngờ anh ta, còn Tiêu Vũ Hiết có nhiệm vụ cung cấp thông tin.


"Chúc Tiểu Ngọc đi từ phía tây tầng hai xuống", buổi chiều, Tiêu Vũ Hiết nghe được Chúc Tiểu Ngọc có môn phiên dịch, liền cầm sách đi học ké, sau khi tan học, cô vừa đi ra ngoài vừa ở kênh Đội ngũ thông báo cho đồng đội: "Cô ta mặc áo khoác màu đen, quần jean, tóc dài màu đen, có hai nữ sinh đi cùng."


"Thấy được", thanh âm Tạ Tễ vang lên đúng lúc, trong giọng nói có một chút hưng phấn.


Hai ngày này theo dõi Tiểu Ngọc, cô ta đi học đúng hạn, tan học thì đi thư viện hoặc là về ký túc, cuộc sống có quy luật, cùng nữ sinh khác giống nhau, không có gì khác thường: "Nhưng mà có một điều", Tạ Tễ do dự một lát rồi ấp úng: "Lượng cơm của cô ta rất nhỏ, tôi không biết với nữ sinh thì có phải là bình thường không, có lẽ cô ta đang giảm béo."


"Ăn ít đến mức nào?" Thẩm Nhiên hỏi.


"Chỉ một hai miếng thôi", Tạ Tễ trả lời: "Còn có, hình như cô ta rất chú ý bảo trì khoảng cách với mọi người, không có tiếp xúc thân thể, có lần tôi thấy có một đứa trẻ không cẩn thận ngã trước mặt, cô ta lập lức lùi lại một bước, làm nó ngã trên mặt đất."


Loại tính cách này kỳ thật là cũng có, tuy rằng không xác định giá trị manh mối này nhưng Thẩm Nhiên đem nó ghi nhớ, cân nhắc sau.


Lúc này, Tiêu Vũ Hiết dùng thân phận Vệ Thu Lan đi cửa hàng mua vũ khí. Cô dùng kinh nghiệm của phó bản lên cấp 4, mở ba lô cũng đạt được số tiền đầu tiên, ba lô có 10 ô, nhưng khi mang theo vật thì vẫn chịu trọng lượng của nó, vì quản chế vũ khí nên cô chỉ mua một hộp kim thêu hoa dùng làm ám khí cùng một con dao gọt hoa quả, không có biện pháp, trò chơi quy định không thể mua ở trên mạng bất cứ thứ gì khiến cho người bị bám bị hoài nghi.


Chờ trở lại thân thể của mình rồi tính sau, Tiêu Vũ Hiết chui vào nhà vệ sinh để cất vũ khí vào ba lô, lúc này, thân thể của mình chắc còn nằm yên tĩnh ở trong sơn động nào đó của núi Tần Lĩnh.


"...Cứ như vậy", bất tri bất giác, Thẩm Nhiên lập kế hoạch tác chiến: "Chúng ta phải tìm ra xem cô ta giấu bí mật gì."


Bọn họ dự định lẻn vào phòng trọ bên ngoài của Chúc Tiểu Ngọc xem có manh mối gì không.


Thẩm Nhiên xem "chủ đề bắt gian" ở diễn đàn đại học Hoa Nam để tìm ra chỗ ở của Chúc Tiểu Ngọc, dù gần đây cô ta ở ký túc xá đại học nhưng Thẩm Nhiên nói "Cô ta phản cảm tiếp xúc thân thể với người khác như thế, lại lựa chọn ở ký túc xá có nhiều người. Có lẽ cô ta vẫn giữ lại phòng trọ bên ngoài để phòng ngừa tình huống khác."


Hơn nữa, nếu cô ta không thích ký túc xá thì vì sao lại dọn khỏi phòng trọ? Sợ hãi "vợ cả" lần nữa tìm đến? Vậy thì có thể chuyển nhà trọ khác mà. Hay là có lẽ cô ta bị thu hút bởi thứ gì đó trong trường học?


"Dưới tình huống không biết Chúc Tiểu Ngọc có phải là người hay không", Thẩm Nhiên nhớ lời Tiêu Vũ Hiết về kẻ tấn công cô, dặn dò nói: "Chúng ta cần phải cẩn thận."


Tối hôm nay, Tiêu Vũ Hiết đeo balo trống rỗng, cô đã nói cho cô bạn cùng phòng Quyển Quyển là mình muốn đi thư viện ôn tập để cuối tuần thuyết trình, sẽ trở về muộn nên bảo bạn ấy để cửa cho mình, Quyển Quyển đã gật đầu đồng ý.


Buổi tối giữa hè có gió, không khí nóng bức bị thổi đi, lúc này là 8h tối, cô ở thư viện đến 11h, 11h30" cùng các đồng đội tập hợp.


Trong ba người có một người đội mũ, giả bộ không quen biết nhau, Tạ Tễ cùng Tiêu Vũ Hiết yên lặng đi theo sau Thẩm Nhiên, đại học Hoa Nam được xây dựng ở trong thành nối liền với một cái phố, sau phố có một cái "Thôn", bên ngoài đường là những ngọn đèn vàng , các học sinh nói đùa liên hoan, có một hẻm nhỏ không có đèn đường, cất giấu những khách sạn và nhà nghỉ lớn bé, giá thuê rẻ, cách trường học gần nên rất được bọn học sinh chào đón.


Thẩm Nhiên rẽ trái rẽ phải, đi vào một lữ quán, anh đi vào từ kẽ hỡ giữa hai đống kiến trúc, Tiêu Vũ Hiết do dự một lát rồi cũng làm theo, không có ai nhìn, thả nào mà anh ta thản nhiên như vậy.


Ba người tập hợp ở dưới cầu thang tầng hai, khi thấy Thẩm Nhiên không biết lôi chìa khóa từ đâu ra mà mở phòng 203, Tiêu Vũ Hiết cùng Tạ Tễ đã trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên. Phòng nhỏ chỉ đủ cho một người ở, có một cái giường, bên cạnh có một giá sách, phòng vệ sinh và vòi tắm đặt cùng nơi.


"Tôi thuê phòng bên cạnh cô ta", Thẩm Nhiên mở đèn pin di động, dựa vào ánh sáng tìm kiếm bàn học của Chúc Tiểu Ngọc, Tiêu Vũ Hiết ở bên ngoài để phòng ngừa Chúc Tiểu Ngọc đột nhiên xuất hiện, cô vận hành tâm pháp Linh Tố nên nghe thấy rất rõ tiếng động ở cánh cửa bên kia: "Hôm nay chủ nhà muốn vào nội thành, nhân lúc ông ấy không để ý, tôi đã trộm chìa khóa, chỉ cần thả lại chỗ cũ trước khi ông ấy về là được."


"Vậy không tốt lắm đâu", Tạ Tễ thấy tình huống thuận lợi vậy thì có chút lo lắng: "Chúng ta như vậy là xâm nhập bất hợp pháp đấy."


"Từ góc độ sinh vật học tới xem thì cô ta đã chết, hiện tại không thể gọi là người được" Thẩm Nhiên móc ra một quyển vở nhỏ, giừa giở ra xem rất nhanh vừa nhỏ giọng nói: "Cậu có thể đem phòng này tưởng tượng thành một ổ chó, hơn nữa, chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao cô ta sẽ sống lại sao?"


Tạ Tễ không thể nói ra được câu "Không muốn", anh ta là con nhà giàu, ngày thường không có việc gì phiền não, đang cảm thấy nhàm chán thì xuất hiện trò chơi này, thế là anh ta cứ chơi thôi, cho dù cảm thấy có nhiều chuyện rất khác thường, nhưng – dù sao chỉ là trò chơi, dù trời sập xuống còn có người cao hơn đỡ rồi, anh ta tự thấy nguyên tắc đạo đức của mình còn rất cao, nếu biết bạn bè ăn trộm thì có thể không báo cảnh sát, nhưng cùng bạn bè trộm đồ? Không được, trong lòng anh ta không thể chấp nhận việc như thế.


"Tìm được rồi", Thẩm Nhiên không chú ý tới cảm xúc của đồng bọn, anh di chuyển ngón tay qua từng hàng chữ rồi dừng ở đoạn cuối cùng: "Thì ra là thế."


Anh khôi phục căn phòng lại như cũ rồi kéo Tạ Tễ ra khỏi đó, sau khi lau dấu giày cùng dấu vết khác xong thì khóa cửa, ba người từng bước một ra ngoài. Lúc tới quầy tiếp tân, anh thấy không ai ở cạnh thì lập tức cất chìa khóa vào trong ngăn kéo.


Tiêu Vũ Hiết trở lại ký túc xá thì đã 12h10", cô định mở cửa nhưng nó lại bị khóa trái rồi. Lạ thật, rõ ràng cô đã bảo Quyển Quyển để cửa cho mình rồi mà. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dùng sức gõ cửa, hy vọng có thể gõ tỉnh mấy cô bạn cùng phòng. Vừa gõ được vài cái thì đèn ký túc sáng lên, cô gái tóc dài Tiểu Huyên vừa ngáp vừa mở cửa cho cô: "Chúng tớ còn tưởng rằng cậu không về cơ."


Tiêu Vũ Hiết thấy có gì sai sai: "Nhưng mà, rõ ràng tớ đã bảo Quyển Quyển để cửa cho tớ rồi mà."


"Quyển Quyển? Sao cậu không nói vậy?" Trưởng ký túc xá bị đánh thức thì dụi mắt hỏi, sau một lúc lâu không thấy Quyển Quyển trả lời, cô ấy lại trở lại giường nằm, Tiêu Vũ Hiết lắc đầu, đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.


Mới từ phòng vệ sinh ra, cô đã nghe được tiếng nức nở truyền tới từ giường của Quyển Quyển, Tiểu Huyên chưa ngủ nên lập tức vén màn lên, thò đầu ra nhìn cô, trưởng ký túc xá vội ngồi dậy, giọng nói dịu đi: "Sao vậy, Quyển Quyển? Chúng tớ đâu có trách cậu đâu, thật đấy."


Nhận được ánh mắt ý bảo của trưởng ký túc xá, Tiêu Vũ Hiết gật đầu: "Đúng vậy, lúc tớ vội cũng không nghe được người khác trả lời, cậu đừng để trong lòng."


Tiểu Huyên lười nhác mà trợn trắng mắt, ngã đầu xuống giường, nhấc lên chăn liền ngủ. Quyển Quyển vẫn như cũ không trả lời, trưởng ký túc xa buồn ngủ đến mắt nhắm mắt mở, lại khuyên vài câu, chịu không nổi ngủ rồi.


Tiêu Vũ Hiết đổi áo ngủ rồi tắt đèn lên giường, ở kênh Đội Ngũ cùng đồng đội giao lưu: "Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện, các anh vừa nói gì vậy?"


Thẩm Nhiên pháp hiện ra sổ bệnh của Chúc Tiểu Ngọc, khoảng 2 tháng trước, cô ta xuất hiện ký ức hỗn loạn, không muốn ăn, cảm xúc không ổn định, không muốn cùng người khác tiếp xúc thân thể, hỏi qua bác sĩ thì không kiểm tra ra được vấn đề gì nên mấy ngày này qua xem bác sĩ tâm lý, vẫn như cũ không có giảm bớt, cô ta phát hiện mình lại thích ăn sống, lần nữa khám bệnh không có kết quả, sổ bệnh đã ghi lại những điều đó.


"Xem ra, cô ta nhảy lầu cũng có nguyên nhân thân thể", Thẩm Nhiên tổng kết nói.


"Có lẽ là một loai bệnh" Tạ Tễ suy đoán: "Hai tháng trước cô ta nhiễm bệnh, mấy ngày hôm trước nhảy lầu, có thể là loai bệnh này nhanh chóng ảnh hưởng thân thể của cô ta, làm cô ta muốn chết mà không chết được."


"Không chỉ vậy, đừng quên vết máu bi lau khô" Thẩm Nhiên nhắc nhở: "Một người cô ta không thể làm được."


Người mắc cùng loại bệnh sẽ dễ dàng đồng cảm với nhau, hơn nữa việc phó hiệu trưởng đề bạt thân tín, anh hầu như có thể sắp xếp lại được chân tướng.


"Chúng ta có thể suy đoán lớn mật, từ ba tháng trước ở núi Bạch Ngọc", đại não Thẩm Nhiên nhanh chóng chuyển động, trên tay xoay một cái bút máy: "Phó hiệu trưởng đề bạt cấp dưới cùng với Chúc Tiểu Ngọc bị một loại bệnh có khả năng là lây từ virus muỗi, bọn họ xuất hiện cùng loại bệnh trạng, thông qua inhắn tinernet hoặc phương pháp nào đó lần nhau giao lưu, như vậy thì có thể giải thích mọi chuyện."


Nhưng mà, dù tự tin tràn đầy thì Thẩm Nhiên cũng không nhìn đến Tiến độ nhiệm vụ tăng lên, anh sửng sốt một chú rồi cười thất thanh "Tôi đã quên, phóng đoán là không được chấp nhận, cần phải có chứng cứ."


Mà đạt được chứng cứ thì rất đơn giản, Chúc Tiểu Ngọc là một nữ sinh viên bình thường, nơi có khả năng xin giúp đỡ không nhiều lắm, ở trên mạng nói, diễn đàn đh Hoa Nam có lẽ là lựa chọn đầu tiên, anh ở diễn đàn đăng ký một tài khoản rồi mở một chủ đề, nói rằng thân thể "chính mình" có biến đổi lạ, thực nhanh, chủ đề này lặng yên bị cắt bỏ, cùng lúc đó, anh thu được một phong thư ngắn, mang theo số hiệu vào phòng chát QQ.


Lúc đó, Tiêu Vũ Hiết lặng lẽ nhắn lại "Tôi cũng vậy" ở chủ đề mà Thẩm Nhiên lập cũng được mời vào phòng, cô đăng ký một tài khoản QQ, vào trước một bước so với Thẩm Nhiên – Thẩm Nhiên sau khi được trò chơi nhắc nhở sau mới nhớ tới không thể lộ dấu vết, trước khi anh tiến vào phòng, Tiêu Vũ Hiết đã cùng người trong phòng chào nhau.


Người mới vào nhóm chát, quản lý nhóm theo thường lê vì mọi người phổ cập loại bệnh truyền nhiễm này, theo họ biết, trước khi phát bệnh thì mọi người đều bị muỗi đốt quá, nhưng những con đốt thì lại không sao, đến nay bọn họ còn chưa biết cách phân chia, căn cứ kinh nghiệm của họ, trong ba tháng bị muỗi cắn cũng không xuất hiện tình trạng khác, bọn họ gọi là thời kỳ ủ bệnh, ba tháng sau, bắt đầu xuất hiện bệnh trạng giống như trong sổ khám bệnh của Chúc Tiểu Ngọc, bọn họ không biết đây là đang trong thời kỳ sinh trưởng, tế bào sinh động, vô luận đụng tới dạng thương tổn gì đều sẽ đưuọc trọng tổ chữa trị , chỉ khi não bộ bị thương nặng, trực tiếp ảnh hưởng bản thể Ký Sinh vật thì mới có thể tử vong.


Nhưng vào lúc này, Tiến Độ đột nhiên tăng lên 90%, biểu hiện chữ đã hoàn thành, nhiệm vụ Tân thủ so với nhiệm vụ về sau thì tất nhiên đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là đa số người vừa nghe đến trò chơi chân thật thì lập tức rời khỏi, căn bản không nghĩ đến việc qua cửa, bỏ lỡ kỳ ngộ này một cách đáng tiếc.


Còn sau thời kỳ sinh trưởng là gì thì trong nhóm không nói rõ, rốt cục bên trong bọn họ thì người bị cảm nhiễm lâu nhất cũng mới qua 5 tháng.


[ Chúng tôi đã đi đế đô kiểm tra qua] quản lý nhóm nói lộ ra hơi thở tuyệt vọng, [kiểm tra không ra vấn đề gì, đây mới là điều đáng sợ nhất ].


[ Tôi thậm chí còn nghi ngờ tinh thần mình có vấn đề ], một người có avatar là nữ hài Q bản nói [ còn may mà phát hiện nhóm này, nếu không tôi chỉ sợ sẽ không khống chế được ].


[Bị truyền nhiễm bệnh này không biết có thể nhìn đến mặt trời ngày mai hay không, không biết khi nào sẽ quên mọi chuyện, có đôi khi tôi thật muốn bác sĩ có thể cho tôi biết ngày chết của mình, để tôi chuẩn bị hậu sự ].


[ nửa năm ], Tiêu Vũ Hiết do dự trong chốc lát liền nói chen vào, nếu là trước kia, ngay cả nhóm chát cô đều sẽ không tham gia, nhưng nghĩ lại quyết tâm của mình – có lẽ là cô đang làm sai, nhưng cô không thể không làm cái gì được.


[ Nửa năm? Nửa năm gì vậy? ]


[ Xin hỏi, cô biết cái gì sao?]


[ Có tin tức nôi bộ sao?]


Trong lúc nhất thời, trong nhóm như có tiếng nổ tung, mọi người không ngừng nhắn tin, thẳng đến quản lý nhóm yêu cầu mọi người yên tĩnh thì mới khôi phục đến sự bình tĩnh vừa rồi.


[ Đế đô đã có người nghiên cứu ] Tiêu Vũ Hiết tiết lộ nửa thật nửa không, [ thật xin lỗi, đây là bệnh nan y, không thuốc nào cứu được ].


Trong nhóm an tĩnh dị thường.


[ Thời kỳ ủ bệnh ba tháng, thời kỳ sinh trưởng nửa năm, 9 tháng sau, cơ bản đã mất đi ký ức cùng tình cảm, chỉ giữ lại bản năng, không phải là chết nhưng cũng giống như vậy ].


[ Tôi khuyên mọi người là, rời xa người nhà cùng bạn bè, nếu mọi người không muốn hối hận ].


Tiêu Vũ Hiết rời khỏi nhóm, xóa tài khoản QQ, nằm ở trên giường, không tiếng động mà thở dài, bỗng nhiên, tai cô nghe được tiếng nức nở từ giường đối diện, đó là giường của Quyển Quyển.


Cô giống như hiểu ra gì đó.


Kênh Đội Ngũ, Thẩm Nhiên đem tin tức này nói cho hai đồng bạn, Tạ Tễ thổn thức không thôi: "Xem ra đây là yêu cầu điều tra dị trạng, sự tình cuối cùng cũng kết thúc. Chúng ta cuối cùng có thể trở lại thân thể của mình!"


"Ai bảo là việc đã kết thúc?" Thẩm Nhiên bực bội trong lòng, ngữ khí cũng có chút nóng này: "Cậu thật sự cho rằng đây chỉ là một trò chơi?"


Tạ Tễ sửng sốt: "Nếu không phải thì là gi?"


Nhất thời, Thẩm Nhiên cũng nghẹn lời.


Đương nhiên không phải, Tiêu Vũ Hiết trả lời trong lòng.


Đây là trò chơi "chân thật".


"Nhiệm vụ có thể đệ trình, chúng ta đẹ trình sao?" Tạ Tễ không nhận được trả lời, thực nhanh nói sang chuyện khác, anh ta không thể chờ đợi được mà muốn rời khỏi thân thể lão Vương, làm người vệ sinh một ngày thì thú vị nhưng quá mệt mỏi, anh nhớ giường của mình, nhớ nhà.


"Tiến Độ còn có 10%, giao điểm đã mở, 10% này cùng kẻ tấn công Tiêu Tiêu có quan hệ." Thẩm Nhiên phân tích: "Chúng ta không ngại chờ mấy ngày, điều tra một chút, dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, lúc nào rời khỏi cũng được, cậu muốn rời khỏi thì có thể trả nhiệm vụ ngay."


"Đừng", Tạ Tễ vội cự tuyệt, anh còn chưa biết trả nhiệm vụ xong sẽ có chuyện gì, tự nhiên cùng đồng đội ở cùng nhau thì sẽ an toàn hơn.


"Công khai nói chuyện cùng cô ta đi" Thẩm Nhiên quyết định: "Dù sao thì ngày cô bị tấn công, cô ta cũng ở ký túc xá."