Cô vậy mà lại càng khóc to hơn, Mộ Tranh khó hiểu, luống cuống không biết nên làm gì, nhẹ nhàng hỏi:
"Đừng khóc nữa, sao cô càng ngày càng khóc to hơn vậy."
Cô nức nở nói:
"Ngài cười đáng sợ quá!"
"Được rồi được rồi, ta không cười nữa, cô đừng khóc được không?"
Cẩn Lan từ từ nín khóc, Mộ Tranh tìm khăn tay lau nước mắt giúp cô nhưng lại tìm không thấy liền lấy ống tay áo đắt giá làm từ lụa tiến cống lau nước mắt cho cô. Cẩn Lan định thần lại mới cảm nhận chất liệu của vải thuộc hàng thượng hạng liền lùi lại nói:
"Ngài... ngài làm gì vậy?"
"Lau mặt giúp cô."
"Không phải chuyện này, ngài có biết y phục này của ngài được may từ vải có giá trị không hề rẻ không? Ngài lại dùng nó như thế này."
Tề Mộ Tranh bình thản như không có chuyện gì, ung dung đáp lại lời nói đem theo chút kinh ngạc của cô.
"Ta đương nhiên biết, đây là vải tiến cống."
"Ngài biết mà vẫn làm như vậy. Ôi trời ơi! Bộ y phục đắt đỏ này sao lại có thể bị ngài đối xử như vậy chứ."
Vừa nói cô vừa tiến lại gần Môn Tranh, nắm lấy vải trên ống tay áo vừa lau nước mắt cho cô cảm thán.
Cô chỉ đứng đến vai Tề Mộ Tranh nên từ trên cao nhìn xuống có thể thấy dáng vẻ tiếc nuối của cô. Phủ tướng quân không thiếu vải tốt may y phục nhưng loại vải tiến cống này chỉ hoàng thượng có, không dễ gì mới có được, hoàng thượng ban cho ai tặng cho ai thì người đó may mắn mới sở hữu vậy nên đặt ai trong tình cảnh này cũng sẽ cảm thấy tiếc. Thấy dáng vẻ này của Cẩn Lan Mộ Tranh liền nói:
"Ta không tiếc cô tiếc cái gì?"
"Ngài là vương gia muốn có cũng không khó, ta chỉ là nhi nữ con quan làm sao có thể so sánh chứ!"
"Nếu cô thích ngày mai bổn vương sai người mang qua phủ tặng cô."
"Không cần, không cần. Ta không dùng đến, vẫn là nên để ở chỗ vương gia thì hơn." - Cô liên tục xua tay.
Bỗng nhiên chợt nhớ ra gì đó, Cẩn Lan ấp úng luồn vào tay áo lấy ra gì đó, lắp bắp nói:
"Phải... phải rồi vương gia, ta...ta..."
"Hửm, cô có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
"Ta...ta..."
Cô không biết nên mở lời thế nào, cứ ấp úng mãi mới chỉ tay về phía gian hàng ban nãy, từ trong tay áo lấy ra dây thắt, cô nói:
"Vừa nãy cùng Cảnh Điềm tỷ qua gian hàng đó, nghe nói dây này có thể đem lại may mắn liền mua tặng ngài. Cha ta bảo có rất nhiều trận chiến ngài cũng sẽ ra trận vậy nên mua cái này xem như cầu may mắn mong bình an trên chiến trường cho ngài."
"Cô mua quà tặng ta?"
"Ừm."
"Không phải tặng Tề Mặc?"
"Không phải. Nếu ngài không thích thì..."
Chưa để cô nói xong Mộ Tranh đã ngắt lời, vui vẻ như đứa trẻ nhận được quà nói với cô:
"Đồ cô tặng ta đương nhiên thích, cô giúp ta đeo được không?"
"Được. Ngài đưa quạt của ngài đây, ta giúp ngài thắt."
"Không phải cầu bình an khi ra trận sao? Vậy đáng lẽ phải đeo vào kiếm chứ? Phó tiểu thư, cô có thấy ai ra trận lại cầm quạt không?"
"Ngài có kiếm sao?"
"Ta từng ra trận ít nhiều cũng biết kiếm thuật, tuy không giỏi bằng ca ca cô nhưng cũng có thể gọi là tinh thông võ thuật. Vậy nên đương nhiên phải có một thanh kiếm mang theo bên mình."
"Nhưng bây giờ không có kiếm của ngài ở đây."
"Có gì khó sao?"
Nói rồi Tề Mộ Tranh liền ra hiệu, một ảnh vệ không biết từ đâu nhanh chóng xuất hiện hành lễ.
"Vương gia có gì sai bảo."
"Trước khi lễ hội kết thúc bổn vương muốn thấy thanh kiếm trong phủ xuất hiện ở đây."
"Tuân lệnh."
Ảnh vệ thoáng chốc đã biến mất. Quả nhiên người có quyền làm việc khác hẳn người thường. Nói chuyện với Tề vương gia Cẩn Lan cảm giác vương gia không khó gần như lời đồn, hai người đi bộ theo sau đoàn người, Cẩn Lan dường như không còn kiêng dè gì cô hỏi:
"Tề vương gia, sao ngài lại đeo mặt nạ vậy? Khuôn mặt của ngài không tiện lộ diện sao?"
Mộ Tranh im lặng một lúc, thấy Mộ Tranh không đáp Cẩn Lan nghĩ mình đã hỏi điều không nên hỏi liền nói tiếp:
"Ta chỉ hơi tò mò, ngài không muốn thì không cần trả lời."
"Không sao. Khuôn mặt của ta lúc nhỏ bị thương để lại vết sẹo rất xấu xí, không muốn doạ người nên từ lâu đã luôn đeo mặt nạ."
"Thì ra ngài lại phải chịu đựng chuyện như thế này. Chắc hẳn lúc đó ngài khó thích nghi lắm?"
"Ừm, có một chút. Lúc đó bên cạnh cũng không có người đáng tin cậy, người trong hoàng cung ai ai cũng làm khó ta, đến cả các nô tì cũng có thể hống hách. May mắn có hoàng huynh và hoàng hậu lúc đó cũng là thái hậu bây giờ che chở, chăm sóc nên ta mới có thể như bây giờ."
Nghe những lời của Tề Mộ Tranh lòng Cẩn Lan như nhói lên một chút. Đó có thể là đến từ sự đồng cảm chăng? Ai sẽ nghĩ một vương gia cao quý dưới một người trên vạn người như bây giờ đã phải trải qua những khoảnh khắc đau khổ như vậy.
"Vậy thái hậu không phải mẫu thân của ngài sao?"
"Không phải. Mẫu thân của ta là Vệ quý phi, năm đó được hoàng thượng vô cùng sủng ái vậy nên không tránh khỏi sự đố kị ganh ghét nơi thâm cung."
Nói đến chuyện này tâm trạng của Tề Mộ Tranh có chút phức tạp, hồi ức đau thương về mẫu phi và tuổi thơ bất hạnh như ùa về từng chút trong tâm trí.
"Mẫu phi ta bị người khác hãm hại khiến người bị đày vào lãnh cung, ta theo mẫu phi đến lãnh cung ngày ăn không đủ no, đông đến cũng không có than sưởi. Hoàng hậu sau đó tìm được chứng cứ chứng minh mẫu phi ta vô tội, đến trước mặt phụ hoàng giải oan giúp người, trước ngày mẫu phi ta được thả lãnh cung vô cớ bị cháy. Mẫu phi vì bảo vệ ta mà c.h.ế.t trong biển lửa, khuôn mặt của ta cũng vì vậy mà bị thương."
"Ngài không sao chứ? Ta không biết ngài đã phải trải qua những chuyện như thế này. Xin lỗi, là ta khơi lại chuyện không vui trong lòng ngài rồi."
"Cô không có lỗi gì cả, không cần phải xin lỗi."
Thấy tâm trạng của Tề Mộ Tranh càng lúc càng nặng trĩu, Cẩn Lan không khỏi xót xa, động viên với những lời chân thành và tìm cách khiến tâm trạng Mộ Tranh khá hơn.
"Tề vương gia, quá khứ đã qua ngài cũng đừng quá đau buồn vì nó. Trước đây ngài chỉ có thái hậu và hoàng thượng quan tâm, nhưng sau này sẽ có rất nhiều người sẵn lòng vì ngài mà đánh đổi, vượt qua nỗi sợ để đến bên ngài."
Mộ Tranh nghiêng đầu nhìn về phía Cẩn Lan.
"Vậy cô có sẵn lòng làm người đó không?"
"Hả, ý ngài là sao?"
"Người mà sẽ giống như thái hậu và hoàng huynh yêu thương ta."
"Nếu ngài không chê ta có thể làm biểu muội của ngài, sẵn lòng quan tâm lo lắng cho ngài như đối với ca ca ta vậy."
Lời nói của Mộ Tranh cô không nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ đơn giản như có thể làm biểu muội quan tâm ngài ấy. Nhưng Mộ Tranh thực sự muốn cô làm biểu muội của mình hay sao?
"Ai cần cô làm biểu muội của ta chứ!"
Ném lại cho cô câu này Mộ Tranh liền bước rất nhanh để cô lại phía sau như đứa trẻ đang giận dỗi hờn. Cẩn Lan lại không biết vì sao Mộ Tranh giận, tính cách của Tề vương gia thay đổi thật thất thường. Cô liền nhanh chóng đuổi theo sau.