"Vậy muội mua bọc đầu gối cho ca ca, biên giới lạnh, có bọc đầu gối sẽ ấm chút."
"Được, vậy muội mua đi ta sang quán bên cạnh."
"Tỷ đi thong thả."
Cảnh Điềm đi rồi bà chủ tiệm may mới nói:
"Vậy vị cô nương này, áo ấm có may nữa không?"
"Bà vẫn may cho ta một cái, thêm hai cái bọc đầu gối nữa."
"Được."
"Tiểu Cầm, đưa tiền cọc cho bà chủ."
"Đa tạ cô nương."
Đặt may xong, Cẩn Lan cùng tỳ nữ dạo phố, ghé qua cửa tiệm vàng ngọc muốn mua chút sính lễ cho ca ca cô đón nương tử. Xong xuôi cả hai cùng về phủ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới vậy mà hai ngày đã trôi qua. Cảnh Điềm tiễn Cẩn Thần ra cổng thành, đưa chiếc áo ấm cho chàng, dặn dò chàng đủ thứ.
"Cẩn Thần, biên giới lạnh lẽo, chàng phải chú ý ăn mặc, không được để bị cảm, nếu biên giới gặp khó khăn nhất định phải truyền thư về hoàng thành."
"Được, ta nhớ rồi. Lần này đi không biết khi nào mới quay về. Nàng ở lại giữ gìn sức khỏe, chờ ta."
Nói xong Cẩn Thần hôn lên trán Cảnh Điềm. Một lúc sau Cẩn Lan cũng có mặt ở cổng thành.
"Ca ca."
"Cẩn Lan, trời lạnh muội đến đây làm gì?"
"Muội đến đưa chân huynh. Huynh cầm lấy, biên cương lạnh nhất định sẽ cần."
Nói rồi Cẩn Lan đưa bọc đầu gối chuẩn bị sẵn cho Cẩn Thần. Cẩn Thần xoa đầu cô em gái nhỏ của mình. Rồi Cẩn Lan đến chỗ Mộ Tranh, đưa cho ngài ấy một tay nải nói:
"Biên giới phía Bắc lạnh, ngài cầm cái này giữ ấm. Nhớ ăn mặc đầy đủ đừng để bị cảm lạnh."
"Đây là...?"
"Áo ấm và bọc đầu gối."
"Đa tạ."
"Ngài không cần khách sáo. Chúc ngài thượng lộ bình an."
"Được, cô cũng mau chóng quay về đi."
"Ừm."
Khi quay về Cảnh Điềm và Cẩn Lan ngồi cùng xe ngựa quay về. Trên xe ngựa Cảnh Điềm hỏi:
"Thì ra lần đó cô nương nhà chúng ta không chỉ muốn mua áo ấm và bọc đầu gối cho ca ca."
"Ây da, tỷ này."
"Cẩn Lan này."
"Hửm, sao thế."
"Đừng nói với tỷ là muội thích Tề vương gia đấy nhé?"
"Tỷ nói gì vậy? Ngài ấy nhiều lần giúp muội muội trả ơn chút thôi."
"Muội đừng chối vội. Cứ suy nghĩ kĩ. Dù sao ngài ấy cũng khá tốt, chỉ là vẻ bề ngoài không được đẹp cho lắm, dù sao thì yêu một người cũng là vì tính cách của họ đừng để ý đến vẻ bề ngoài quá. Muội cứ suy nghĩ kỹ biết đâu được muội thật sự thích ngài ấy."
"Tỷ tỷ nếu muội thực sự thích ngày ấy thì sao? Có phải muội thay lòng quá nhanh không?"
"Sao muội lại nói như vậy?"
"Tỷ tỷ không lâu trước đây muội vẫn còn thích thái tử ca ca, bây giờ nếu nói muội thích Tề vương gia thì có phải muội thay lòng quá nhanh không?"
"Muội đừng để ý chuyện này quá, có thể là muội đã hết tình cảm với thái tử, bây giờ thích Tề vương gia cũng bình thường thôi."
"Nhưng chắc chắn ngài ấy không thích muội. Muội nghe cha nói hai hôm trước trên triều ngài ấy xin hoàng thượng sau khi thắng trận trở về mong hoàng thượng ban mũ phượng hoàng và ban hôn cho ngài ấy cùng người mình yêu."
"Còn có chuyện này sao?"
"Sao số muội khổ thế này, yêu ai người ta cũng không đáp lại. Có phải ông trời không muốn muội yêu đương không?"
"Muội đừng nản lòng, chuyện này chưa hẳn, biết đâu ngài ấy sẽ thay đổi quyết định thì sao?"
"Hazzz vẫn là không nên kì vọng gì thì hơn. Dù sao cũng cảm ơn tỷ đã động viên muội."
Một lúc sau hai người về đến phủ. Chào tạm biệt rồi hai người ai về phủ người đó. Đêm về Cảnh Điềm lại có chút nhớ Cẩn Thần, chẳng phải chàng ấy mới rời đi chút thôi sao, nỗi nhớ càng dâng lên khi nàng nghĩ đến chàng không biết khi nào sẽ trở lại. Cẩn Lan thì thao thức cũng chẳng ngủ được vì suy nghĩ không biết liệu có phải mình thích Tề vương gia hay không.
Hai người với hai luồng suy nghĩ khác nhau cùng mong ngóng về một phương trời và về hai người khác nhau.
Sáng sớm mai hai người thức dậy với hai quầng thâm mắt, Đông Đông nhìn thấy tiểu thư nhà mình có quầng thâm mắt liền lo lắng hỏi:
"Tiểu thư, người không ngủ được sao? Sao quầng thâm mắt lại dài thế này."
"Đêm qua ta hơi mất ngủ. Em lấy chút kem dưỡng đến đây giúp ta che quầng thâm mắt."
"Dạ tiểu thư."
Cả ngày nay cô không ra khỏi nhà, suốt ngày chỉ ở trong nhà đi qua đi lại, nhớ Cẩn Thần không biết bây giờ chàng đến nơi chưa, chàng có lạnh không... Hàng ngàn suy nghĩ hiện lên trong tâm trí nàng. Ngũ công chúa lâu lâu mới được ra khỏi thành, đến tướng phủ rủ Cẩn Lan đi chơi, hai người liền sang phủ thừa tướng rủ Cảnh Điềm.
"Tiểu thư, Ngũ công chúa và Phó cô nương đến phủ, nói có chuyện tìn tiểu thư."
"Hai muội ấy ở đâu, giờ ta ra ngay."
"Ở ngoài đại sảnh thưa tiểu thư."
Cảnh Điềm nhanh chóng ra ngoài đại sảnh. Đang lúc buồn rầu không biết làm gì lại có người rủ đi chơi.
"Cảnh Điềm tỷ."
"Ngũ công chúa."
"Ây da, tỷ đừng khách sáo, gọi muội là Nguyệt Hi đi."
"Được, Nguyệt Hi, Cẩn Lan, hai người đến tìm ta có việc gì không?"
"Cảnh Điềm tỷ tỷ, bọn muội đến tìm tỷ muốn rủ tỷ đi chơi" - Cẩn Lan nói.
"Vậy đi đâu?"
"Chúng ta đi tửu lâu đi." - Nguyệt Hi đáp.
Cẩn Lan là phụ nữ phong kiến thuần gốc, không trùng sinh như Cảnh Điềm cũng không có thân phận bí ẩn như Nguyệt Hi, vậy nên mấy chuyện như đến tửu lâu cô ấy chưa từng nghỉ đến.
"Không được đâu Nguyệt Hi, chúng ta không thể đi tửu lâu."
"Cẩn Lan, cô đừng cổ hủ như vậy chứ, đi một chút thì có làm sao?"
Thấy Cẩn Lan không lung lay, Nguyệt Hi liền quay sang Cảnh Điềm.
"Cảnh Điềm tỷ tỷ, tỷ nói với Cẩn Lan một tiếng. Không dễ gì mới ra khỏi cung được, chúng ta đi chơi một chút."
"Chuyện này..."
"Cảnh Điềm tỷ tỷ, đi mà."
"Thôi được rồi. Cẩn Lan, hay chúng ta đi thử, cũng không sao đâu, ha."
"Cảnh Điềm tỷ, tỷ vậy mà lại đồng ý với yêu cầu của cô ấy." - Cẩn Lan nói.
"Được rồi được rồi, đi chút thôi cũng không sao đâu."
"Cảnh Điềm tỷ tỷ tuyệt vời nhất."
Sau đó ba người cùng cải nam trang đến tửu lâu lớn nhất kinh thành ăn chơi một hôm. Nguyệt Hi không dễ mới được xuất cung, bây giờ Cẩn Thần cũng không ở đây, không ai quản Cảnh Điềm và Cẩn Lan, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ chứ.