Thế giới của nàng bị hủy hoại trong tay của người nàng từng yêu nhất. Kiếp trước nàng hi sinh tất cả cho hắn, yêu hắn, cha nàng thương nàng nên giúp hắn lên ngôi. Tên khốn đó lại lấy oán báo ân, hãm hại nhà nàng.
Nghĩ đến chuyện trước đây, nàng không khỏi buồn rầu. Cẩn Thần để ý được ánh mắt nàng có chút thay đổi, chàng kéo tay Cảnh Điềm đi chậm lại, ân cần hỏi nàng:
"Tiểu Điềm, nàng sao thế? Không khoẻ chỗ nào sao. Ta dẫn nàng đi mua kẹo hồ lô nhé."
Nàng hơi giật mình trước lời nói của Cẩn Thần, kẹo hồ lô? Sao chàng ấy biết nàng thích ăn kẹo hồ lô thế? Nàng không nhịn được mà hỏi Cẩn Thần:
"Sao chàng biết ta thích kẹo hồ lô?"
Nhớ lại kiếp trước Tề Hoàng không hề biết nàng thích kẹo hồ lô. Cũng có lần nàng nói cho hắn biết mình thích kẹo hồ lô nhưng rồi hắn cũng không nhớ. Vậy mà Cẩn Thần, người trước kia nàng ghét bỏ lại biết được sở thích nhỏ nhoi này của nàng.
"Ta biết. Trước đây khi trong lễ hội, ta thấy nàng cùng một nha hoàn dạo phố, không nhịn được mà đi theo muội. Lúc đấy thấy muội ghé vào một chỗ bán hồ lô, nàng ăn rất nhiều nên ta đoán nàng rất thích kẹo hồ lô."
"Chàng theo dõi ta?"
"Không phải theo dõi mà là vô tình bắt gặp rồi đi theo."
"À, phải rồi, muội muội chàng đâu."
"Ý nàng là Cẩn Lan."
"Đúng rồi, sao không thấy muội ấy? Không phải bình thường muội ấy hay theo huynh sao, sao giờ lại không thấy?"
"Trước đây thì là vậy, nhưng tiểu cô nương lớn rồi, có người trong lòng rồi nên không còn bám đuôi người ca ca này nữa."
"Người trong lòng?"
"Ừm đúng rồi."
"Người trong lòng Cẩn Lan là ai thế, sao ta chưa từng nghe muội ấy nói gì. Dù sao quan hệ của ta và muội ấy cũng khá thân, nhưng lại chưa từng nghe nói đến."
"Con nhóc đó cũng chưa từng nói cho ta, ta vô tình phát hiện thôi."
"Vậy Cẩn Lan thích ai thế?"
"Thái tử Tề Mặc."
"Thái tử?"
"Ừ là thái tử, lúc ta phát hiện cũng khá bất ngờ."
"Muội ấy có mắt nhìn thật đấy, thái tử đương triều Tề Mặc này là người có ngoại hình rất đẹp, còn là người có tài văn võ song toàn."
"Hửm, nàng cũng thích cậu ta?"
"Không, ta thích huynh."
Cẩn Thần đỏ mặt ho vài tiếng:
"Khụ khụ, nàng..."
"Chàng sao thế, sao mặt lại đỏ hết lên thế này?"
"Ta không sao, nào ta dẫn nàng đi mua kẹo."
Trên đường đi nàng liên tục kể cho huynh ấy nghe rất nhiều chuyện, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Dù vậy chàng ấy cũng không ngắt lời nàng, vừa ngắm nhìn nàng vừa kiên trì lắng nghe nàng kể chuyện. Không so sánh thì không có đau thương, Tề Hoàng cũng chưa từng kiên nhẫn với nàng như vậy.
/Chỗ của Cẩn Lan/
"Thái tử ca ca, huynh đang làm gì thế?"
"Phê duyệt tấu chương giúp phụ hoàng."
"Huynh làm việc cũng rất lâu rồi, hay ra ngoài chơi với muội một lúc nhé."
Tề Mặc không để ý đến Cẩn Lan, tiếp tục phê duyệt tấu chương, Cẩn Lan không nản chí, lại tiếp tục nói với Tề Mặc:
"Thái tử ca ca, huynh thích ăn gì không, muội làm cho huynh nhé."
"Không thích."
"Huynh có đau vai không, muội xoa bóp cho huynh."
"Không đau."
"Thái tử ca ca, huynh làm việc lâu như vậy không chán sao?"
"Muội có thể im lặng một chút không, ta bị muội làm cho không thể tập trung được rồi đây."
"Được, muội im lặng, muội qua bên kia đợi huynh."
Nói rồi Cẩn Lan tủi thân bước qua tấm phản, hướng đôi mắt long lanh về phía Tề Mặc, cả quá trình huynh ấy phê duyệt tấu chương, nàng không hề rời mắt. Đợi lâu đến nỗi nàng ngủ quên lúc nào không hay. Sau khi xong việc, Tề Mặc đưa mắt sang chỗ Cẩn Lan, thấy cô ngủ say, anh liền bế cô về giường.
Khi thức dậy không thấy Tề Mặc, lại thấy mình nằm trên giường, Cẩn Lan hỏi cung nữ mới biết sau khi Tề Mặc bế cô vào đã rời đi ngay, cũng không biết huynh ấy đi đâu.
Cẩn Lan thất vọng về tướng phủ, nàng chỉ muốn ở bên cạnh thái tử lâu một chút cũng không được hay sao? Tề Mặc vậy mà lại lạnh nhạt với nàng như vậy, Phó Cẩn Lan càng nghĩ càng tủi thân, nhưng rồi nàng lại lấy lại tinh thần, quyết không muốn bỏ cuộc.
/Chỗ của Cẩn Thần và Cảnh Điềm/
"Cẩn Thần, chàng lại đây xem này."
Cẩn Thần bước đến chỗ Cảnh Điềm đang háo hức gọi chàng.
"Cẩn Thần, chàng xem, ở đây sắp tổ chức lễ hội gì đó thì phải. Thật náo nhiệt mọi người đang làm nhiều đèn giấy hoa đăng quá."
"Tối nay ta đưa nàng đi xem đèn hoa đăng. Thả đèn hoa đăng rồi có thể cầu nguyện đó."
"Vậy tối nay ta đợi chàng, nhất định phải đến đón ta đó."
Phó Cẩn Thần yêu chiều xoa đầu tiểu kiều thê của mình, nàng ấy muốn gì mà không thể, muốn gì chàng cũng có thể cho, kể cả là mạng sống của mình. Cả đời này tâm nguyện lớn nhất của tiểu tướng quân cũng chỉ là muốn một đời một kiếp một đôi với Triệu Cảnh Điềm, muốn bảo vệ nàng chu toàn.
Dạo phố xong hai người quay về, trên đường về lại bắt gặp Phó Cẩn Lan mặt mày ủ rũ đi đến. Cảnh Điềm nhanh chóng gọi:
"Cẩn Lan, sao muội lại ở đây thế, sao muội không lên xe ngựa lại đi bộ vậy?"
"Cảnh Điềm tỷ tỷ, còn có ca ca nữa, hai người đang đi dạo phố sao?"
Cẩn Thần bước đến giáo huấn tiểu muội muội này của mình:
"Cẩn Lan, sao giờ này muội còn ở đây?"
"Ca ca, muội..."
"Đừng nói với ta muội đi đến chỗ Tề Mặc đấy nhé."
"Muội..."
Thấy Cẩn Thần chuẩn bị mắng Cẩn Lan một trận, Cảnh Điềm vội vàng đỡ lời thay Phó Cẩn Lan:
"Cẩn Thần, chàng đừng mắng muội ấy được không, dù sao cũng gặp ở đây rồi, chúng ta cùng về."