"À phải rồi Cẩn Lan, ca ca của cô đâu sao ta không thấy huynh ấy."
"Ca ca đến phủ thừa tướng đón Cảnh Điềm tỷ tỷ rồi. Một lát sẽ hẹn gặp tại chỗ diễn ra lễ hội."
"Cảnh Điềm? Cô ấy là trưởng nữ của Triệu thừa tướng đúng không? Nhưng sao ca ca cô lại đi đón cô ấy?"
"Hả sao lại không? Tỷ ấy là vị hôn thê của ca ca ta, đưa đón tỷ ấy không phải lẽ thường tình sao."
"Vị hôn thê? Không phải Triệu tiểu thư là thanh mai trúc mã với nhị ca ca Tề Hoàng của ta sao, nhị ca còn mang cả sính lễ đến hỏi cưới và còn nói với cả phụ hoàng, bọn họ cũng rất đẹp đôi mà, sao bây giờ lại thành hôn thê của ca ca cô rồi?"
"Ý cô là sao, ca ca ta thua nhị hoàng huynh của cô chỗ nào à? Ca ca tuấn mạo xuất chúng, ân cần chu đáo, chiến thần Đại Hạ, tiền tài vô số, công danh rộng mở, lại một lòng với Cảnh Điềm tỷ. Là Cảnh Điềm tỷ tỷ có mắt nhìn người, cùng một ngày đưa sính lễ, tỷ ấy lại chọn gả cho ca ca ta chứng tỏ ca ca hơn hẳn nhị ca của cô."
Càng nói càng hăng, trong lời nói của Cẩn Lan mang theo ý khó chịu khi Nguyệt Hi công chúa đề cập đến đoạn tình cảm trước đây của Cảnh Điềm và nhị hoàng tử. Thấy Cẩn Lan chất vấn như vậy, Nguyệt Hi cũng biết những lời mình nói là không nên, ngũ công chúa đang định xin lỗi vì lời nói của mình thì đại hoàng tử Tề Mặc đã mở lời trước, nói:
"Nguyệt Hi con bé không hiểu chuyện đã lỡ lời, ta thay mặt con bé xin lỗi muội. Muội có thể đừng để trong lòng được không."
"Cẩn Lan, là ta không đúng, ta không có ý nói ca ca cô thua nhị ca của ta, ta chỉ thắc mắc nên mới buột miệng nói như vậy. Cẩn Lan, xin lỗi, cô đừng giận ta được không không?"
Nghe Tề Mặc và Tề Nguyệt Hi nói như vậy Cẩn Lan mới bất giác nhận ra lời nói vừa rồi của mình có chút quá đáng. Dù sao ngũ công chúa cũng không cố ý, ban nãy là cô ấm ức thay ca ca khi Tề công chúa nói hôn thê của ca ca cô đẹp đôi với người khác, giờ nghĩ lại quả thực cô có chút mạo phạm, không kìm chế được cảm xúc.
"Là ta phải xin lỗi cô mới đúng, vừa nãy là ta chưa suy nghĩ thấu đáo mới nói những lời như vậy, cô đừng để trong lòng nhé."
"Vậy chúng ta không ai giận ai được không?"
"Được."
Bầu không khí thoáng chốc lại trở nên vui vẻ, mới đó mà đã đến nơi diễn ra lễ hội. Tề Mặc xuống xe ngựa trước đỡ tay Nguyệt Hi và Cẩn Lan xuống.
"Nào, ta đỡ hai muội. Cẩn thận."
"Cảm ơn đại ca ca."
Cẩn Lan lại thoáng chốc đỏ mặt, tuy cô cũng ngồi trong xe ngựa gần Tề Mặc một lúc rồi nhưng cảm giác bây giờ không giống. Cô đưa những đầu ngón tay mềm mại của mình chạm vào lòng bàn tay của Tề Mặc, cúi thấp người nhẹ nhàng bước xuống khỏi xe ngựa, cô chỉ nói với huynh ấy được một lời cảm ơn rồi lưu luyến nhìn vào tay mình.
"Cảm ơn huynh."
Sau đó ba người cùng người hầu thân cận đến trước nơi diễn ra lễ hội. Cẩn Thần và Cảnh Điềm chưa đến, ba người chỉ có thể đứng đợi.
"Ca ca ta chưa đến, chúng ta chờ một lát."
"Được, cùng chờ ca ca cô, cũng lâu rồi ta chưa gặp lại huynh ấy, sẵn đây cũng có thể chào hỏi huynh ấy và Triệu tiểu thư."
Từ ngoài nhìn vào trong con phố, cảnh sắc thật sự rất náo nhiệt. Trên các gian hàng tràn ngập đèn hoa đăng và vô số các mặt hàng, trò chơi...Tề Mặc chú ý có một gian hàng bán trâm cài tóc liền muốn mua tặng hai muội muội nhỏ.
"Nguyệt Hi, Cẩn Lan, hai muội ở đây một lát, ta vào trong mua chút đồ sẽ ra ngay."
"Ca ca, huynh muốn đi chơi một mình phải không, không chịu đâu, huynh phải dẫn muội đi cùng."
"Nguyệt Hi đừng làm loạn, nếu muội đi cùng ta ai sẽ ở lại với Cẩn Lan muội muội? Muội ấy không biết võ, nếu gặp phải thổ phỉ hay lưu manh thì sao. Ngoan ở lại, ca ca đi một lát sẽ ra ngay."
Nói rồi Tề Mặc xoa đầu muội muội nhỏ của mình, muốn cô nghe lời mà ở lại cùng Phó Cẩn Lan. Nguyệt Hi thấy ca ca nói đúng liền gật đầu đồng ý nhưng trên mặt vẫn có chút không cam lòng vì ham vui, tinh ý nhận ra điều này, Cẩn Lan liền nói:
"Ta không sao, Nguyệt Hi cô cứ đi với huynh ấy đi, không dễ gì mới được ra ngoài chơi, cô đi chơi nhiều chút."
"Không được Cẩn Lan, ca ca nói không sai, ta không thể để cô lại một mình được."
"Ây da không sao mà, không phải còn Tiểu Cầm ở đây với ta sao."
"Chuyện này..."
"Được rồi được rồi, mau tranh thủ đi nhanh rồi quay lại ha."
Nói rồi Cẩn Lan liền đẩy cánh tay Nguyệt Hi về phía cổng vào lễ hội, Tề Mặc không yên tâm vẫn hỏi lại:
"Muội ở lại đây không sao chứ?"
"Không sao, không sao, muội cũng không phải trẻ con."
"Vậy được, Cẩn Lan cô đợi chúng tôi một lát, chúng tôi sẽ quay lại liền. Vào trong sẽ mua thật nhiều bánh cho cô."
"Được."
Sau đó Tề Mặc và Tề Nguyệt Hi liền vào trong con phố đông đúc ấy, hòa vào dòng người rồi dần dần đi xa. Cẩn Lan cùng tì nữ Tiểu Cầm tìm một chỗ ngồi nghỉ chân. Lúc sau có bốn, năm gã đàn ông đi đến, tên cầm đầu với vẻ ngoài bặm trợn tiến đến chỗ hai người.
"Tiểu mỹ nhân, nàng đang đợi ai thế, đêm còn dài, có muốn đi chơi cùng tiểu gia không, tiểu gia yêu thương nàng."
Bốn, năm tên đàn ông phá lên cười doạ Cẩn Lan sợ vội vàng đứng dậy, Tiểu Cầm liền đứng chắn trước mặt tiểu thư nhà mình.
"Các ngươi không được đụng vào tiểu thư, công tử nhà ta mà biết sẽ lột da các người."
"Tiểu nha đầu này không xinh đẹp bằng tiểu mỹ nhân phía sau, mang về cho anh em trong trại cùng vui vẻ. Còn tiểu nương tử phía sau, ha ha ha ha, nàng sẽ là của ta."
Đám đàn em của tên kia tiến đến lôi Tiểu Cầm đang chắn trước mặt Cẩn Lan, còn tên cầm đầu lôi tay của Cẩn Lan khiến cô hoảng sợ vừa vùng vẫy vừa la hét.
"Buông ra, mau buông ra, có ai không cứu với. Thả ta ra."
"Tiểu mỹ nhân, nàng hét to nữa lên, nàng hét càng to tiểu gia càng thích hahaha."
Cẩn Lan vừa la hét vừa khóc lóc, lúc cô gần như tuyệt vọng lại có tiếng một nam nhân giọng trầm thấp, vừa lạnh lẽo, đáng sợ lại uy vũ.
"Dừng tay, thả cô ấy ra."
Tên cầm đầu vẻ mặt khó chịu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, hung hãn quát lớn về phía nam nhân kia.
"Ngươi là tên nào lại dám xen vào chuyện của tiểu gia."