Trùng Sinh Trở Thành Tiểu Tổ Tông Của Tề Thiếu

Chương 39



Cô từ xa chầm chậm đi tới nhìn về phía người đàn ông đang ngồi, đột nhiên bước chân cô dừng lại do dự nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt mâu thuẫn.

Cô không biết phải làm sao để đối diện với ông ấy đây! Đã ba năm rồi cô không hề liên lạc gì với ông thì hôm qua cô nhận được một cuộc gọi.

Khi đầu dây bên kia vừa truyền đến giọng nói cô đã ngay lập tức sửng người lại vì không thể tin được đó là giọng nói mà cô ngày đêm mong nhớ nhưng lại không cách nào có thể liên lạc với ông được.

Vì Đế gia đang trong tình trạng lục đục khi cô vừa mới trở về sau gần bốn năm mất tích không rõ tung tích và cũng có nhiều tin đồn cho rằng cô đã không may qua khỏi vụ tai nạn năm đó.

Sau khi cô trở về Đế Hoằng vì để cô có thể củng cố lại địa vị của mình ở Đế gia nên ông đã giao lại việc quản lý Đế Thị lại cho cô quản lý.

Trong bốn năm đó cô ở đâu sống ra sao còn sống hay đã chết đều không ai biết. Mọi người trước nay đều cho rằng cô đã chết rồi, nay cô đột nhiên trở về khiến không ít người nghi ngờ về thân phận của cô.

Cô không thể liên lạc với ông vì cô biết xung quanh cô đâu đâu cũng là kẻ thù nếu cô đột nhiên liên lạc với ông chắc chắn ông sẽ gặp phiền phức nên cô chỉ đành cắt đứt mọi liên lạc với ông.

Nhưng cô không ngờ cô và ông sẽ gặp nhau theo cách này sau ba năm xa cách.

Nhìn gương mặt tiều tụy đi nhiều của không khiến cô không cầm lòng lại được rưng rưng nước mắt.

Chỉ mới ba năm đây thôi nhưng trên đầu ông đã bạc đi ít nhiều rồi và cũng gầy đi trông thấy. Rốt cuộc ba năm qua ông đã sống như thế nào vậy? Còn Hạ Mộng thì sao? Cô ta không chăm sóc cho ông sao?

Một đống câu hỏi hiện lên trong đầu cô khiến cô không biết phải làm sao.

Cô do dự hồi lâu cuối cùng cũng quyết định đi tới chỗ ông, cô chầm chậm đi tới chỗ ông đang ngồi.

Khi vừa mới nghe thấy tiếng bước chân ông liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp mệt mỏi, dừng như đã mấy ngày rồi ông không được ngủ đủ giấc.



Hốc mắt cô đột nhiên thấy cay cay, như không tự chủ được mà rưng rưng,cô mím chặt môi nhìn ông như thể để nước mắt không rơi.

Nhưng khi cô vừa mới cất tiếng gọi: "Ba!" thì nước mắt cô đã không thể tự chủ được mà rơi xuống, hai hàng lệ chảy dài từ khóe mắt lăn xuống đôi má ửng hồng của cô.

Cô bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ đi lạc vừa mới tìm lại được ba cả.

Cô sướt mướt gọi ông: "Ba!".

Không một từ nào có thể diễn tả tâm trạng lúc này của cô cả.

Ông chậm rãi đứng dậy nhìn cô, tay ông như không tự chủ được mà run rẩy đưa lên đến trước mặt cô nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt đọng trên khóe mắt cô.

Cô đưa tay ra cầm lấy tay ông đặt lên trên mặt mình nghẹn ngào nói: "Ba!".

Cô cũng không biết đã bao lâu rồi mình chưa được gọi ba như thế này!

Tay ông miết trên khuôn mặt cô "Để ba nhìn rõ con một chút!" giọng ông nghẹn nghẹn nhìn cô cùng đôi mắt rưng rưng nước mắt.

Cô gật đầu nhắm mắt lại khiến nước mắt chảy dài trên đôi gò má.

"Con đã gầy đi rồi!" nhìn cô con gái đã ba năm không gặp bây giờ trở nên tiều tụy gầy đi khiến ông rất đau lòng.

Rốt cuộc trong ba năm qua cô đã sống như thế nào!?