Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 40



Hoàng Diệp biết tin Thẩm Dĩ Phong đang ở trại tam giam tỉnh từ bà mẹ chồng cũ.

“Hoàng Diệp! Dĩ Phong bị lực lượng chức năng bắt đưa ra tỉnh. Mẹ xin con! Mẹ lạy con! Con hãy cứu giúp con trai mẹ!”

Đang có tiết dạy thay đồng nghiệp mắc con nhỏ bị sốt, bà mẹ chồng cũ quần áo xộc xệch, hớt ha hớt hải chạy vô quỳ luôn giữa lớp khóc lóc cầu xin.

Thật chẳng ra làm sao!

Hoàng Diệp dừng bài học, ra hiệu cho đám học trò im lặng, rồi lịch sự nói với bà ta: “Bác đứng lên. Có gì ra bên ngoài!”

“Con đồng ý rồi mẹ đứng!” Bà ta cầm lấy tay cô, mang ánh mắt như kẻ đuối vớ được phao nhìn cô quyết ăn vạ.

“Cháu đang dạy. Có gì bác cứ về, tan giờ chúng ta nói chuyện.”

Bà mẹ chồng cố đấm ăn xôi: “Con đồng ý giúp Dĩ Phong, mẹ mới về! Còn không, con cứ dạy, mẹ quỳ đây xám hối!”

Đúng là dạng người không thích hợp nhẹ nhàng lịch sự!

Cô khom người, che tay, nói vào tai bà ta: “Xám hối thì bà về quỳ giữa nhà bà nhé! Còn không mau đứng lên rời khỏi đây, tôi gọi bảo vệ.”

Bà mẹ chồng nghiêng đầu. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Diệp, bà ta bèn xuống nước: “Vậy con dạy đi. Mẹ ra ngoài kia chờ con ha!”

Nói xong bà ta sợ làm con dâu cũ phật ý nổi giận bèn đứng lên ra ghế đá trước lớp ngồi chờ.

Hoàng Diệp thỉnh thoảng cũng có nhìn ra. Thấy bà ta mãi đưa tay quẹt nước mắt. Khóc cũng phải thôi vì đó là tâm trạng chung của những người mẹ.

Nhưng đó cũng là nghiệp báo của họ. Gieo nhân nào ắt gặt quả ấy! Một người ngoài như cô từ giờ chẳng liên can.

Ấy vậy mà…

Tan trường bà ta lẽo đẽo theo sau: “Dĩ Phong nhờ mẹ gửi lời đến con. Nó bảo, chỉ cần con ra trình bày với người ta: Sáng ấy, nó không kề dao đòi giết con! Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm!”

Hiểu lầm sao?

"Mẹ con bà quá coi thường đôi mắt của cảnh sát!

Chuyện anh ta mang vũ khí đến trường đe dọa tôi, tôi không có báo án nha! Họ biết được là do trong phòng làm việc của tôi có gắn camera! Con trai bà quen ngông cuồng, ngạo mạn coi trời bằng vung, chơi ngu thì ráng mà chịu!"

Nói thì nói vậy thôi! Chứ cô tiếc gì chút thời gian mà không đi thăm gã chồng cũ sa cơ ngã ngựa.

Cô đặt túi quà xuống bàn. Nhìn lão chồng cũ qua mấy ô kính nhỏ. Tóc tai, râu ria xồm xoàm. Cặp mắt đa tình lọt sâu vào hố mắt. Vẻ khắc khổ của kẻ rơi vào vòng lao lí. Hoàng Diệp thở dài.

Nói đời không có cái dại nào giống cái dại nào, cô thấy cũng đúng. Chơi ngu thì chết chứ bệnh tật gì!

“Thẩm Dĩ Phong, tôi đã trình bày rõ mọi việc với cảnh sát theo chiều hướng có lợi tốt nhất cho anh. Tôi chỉ giúp anh được tới đó, còn lại tùy thuộc vào nợ anh vay. Lỡ vay bao nhiêu thì anh trả bấy nhiêu! Cái này Hoàng Diệp tôi bó tay!”

Cô nói vậy. Nhưng dường như được gặp cô, lão ta mừng lắm. Nên cô nghe lão sụt sịt: “Anh cảm ơn em Hoàng Diệp! Cảm ơn em!”

“Anh không cần cảm ơn tôi! Việc anh cần làm là thành khẩn khai báo, ăn năn hối lỗi và lo khắc phục hậu quả, anh sẽ được hưởng khoan hồng của Nhà nước. Ráng cải tạo tốt rồi về!” Cô đứng lên ngỏ ý từ biệt.

Nhưng trước khi cô quay lưng, lão chồng cũ lại nói tiếp: “Anh nhờ em hỗ trợ mẹ anh làm thủ tục bán nhà, bán xe. Anh cần gom tiền khắc phục hậu quả để xin giảm án!”

Bởi, ngoài tội cầm hung khí đe dọa giết người, anh ta còn vướng vào tội lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ, gây thiệt hại tài sản gần hai tỷ đồng.

“Xin lỗi, cho tôi được từ chối lòng tín nhiệm của anh. Nếu anh cần người hỗ trợ tôi sẽ giới thiệu luật sư cho mẹ anh.” Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hang cọp. Cô không dại dây lại vào với lũ người không có lương tâm.

Hoàng Diệp ra khỏi phòng gặp thân nhân. Vừa lúc có chiếc xe thùng của cảnh sát chạy vào sân. Ở khoảng cách gần, cô lại bắt gặp một bóng hồng quen. Nhưng khác với mấy lần trước ả nghênh ngang, vênh mặt. Lần này ả bị lực lượng chức năng khóa tay di lí vào bên trong.

Cũng phải thôi. Ả là đồng phạm của Thẩm Dĩ Phong trong đống hồ sơ lập khống.

“Hai người đúng là trời sinh một cặp. Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia! Chúc hai người hạnh phúc nhé!” Cô lướt qua ả như một cơn gió.

Hoàng Diệp ung dung thả bộ xuống con dốc. Tối hôm qua, cô tình cờ xem bộ phim về hôn nhân gia đình. Trong phim, nữ chính đối mặt với hôn nhân tan vỡ vì chồng ngoại tình.

Thế mới thấy, đời cũng như phim mà phim cũng như đời. Hôn nhân hạnh phúc gia đình chỉ dành cho những ai biết trân trọng mái ấm và giữ gìn chữ thủy chung. Bởi, ranh giới giữa phản bội và chung thủy rất mong manh. Đôi khi chỉ cần một chút cảm nắng, một khắc buông thả trái tim thôi sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.

Đối mặt với kẻ hai lòng, quen thói trăng hoa, người phụ nữ phải mạnh mẽ ly hôn. Vì đây là cách giải thoát cuối cùng cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nếu mê muội sẽ kết thảm như cô ở kiếp trước.

Thế mới thấm câu: ‘Cái lạnh nhất không phải là cái lạnh khi trời sang đông mà là cái lạnh của lòng người’. Sông sâu dễ dò, lòng người khó đoán. Âm hiểm là ở đó.

Nên khi phát hiện thực tế phũ thì hãy như cánh bồ công anh mạnh mẽ bay theo gió.

Mãi ngẫm chuyện mình, chuyện đời, chuyện phim, một chiếc ô khẽ khàng che nắng cho cô.

“Bảo Khang, sao cậu biết tớ ở đây?”

Anh cười ấm áp như ngọn lửa đêm đông: “Có khó gì đâu khi em là nguồn sáng của đời anh!”