Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 56



Sợ không đủ thành ý, Bảo Khang dừng xe dưới tán keo già. Anh cầm hai bàn tay Hoàng Diệp: "Em đừng phân vân đắn đo, tình cảm anh dành cho em không đơn giản chỉ là thích đâu. Mà từ thích sang yêu, từ yêu hóa thương. Thương đến khắc cốt ghi tâm luôn rồi. Cuộc đời anh nếu không phải là em, anh sẽ ở vậy đến hết đời.

Em phải cứu vớt anh, Hoàng Diệp!"

Hoàng Diệp nhìn anh chăm chú. Người đàn ông đã ở bên cạnh cô suốt mười lăm năm. Người đàn ông không màn sinh mệnh lao xuống hồ sâu cứu cô, ôm xác cô khóc tiếc thương đến vỡ nát tâm can.(*). Một người chọn bảo vệ cô lúc mới ba tuổi và khóc thương khi sinh mệnh cô không còn. Hoàng Diệp không lí do gì để nghi ngờ tình cảm của anh. Cô chỉ là đang xúc động…vì mình phúc dày mệnh lớn nên mới gặp người đàn ông cực phẩm như anh.

Đã là cực phẩm thì cô phải trân quý.

Cô mân mê sườn má anh. Ánh mắt chân thành: “Nếu anh đã quyết định như vậy. Thì chọn ngày không bằng gặp ngày. Bảo Khang, hôm nay…chúng ta kết bái phu thê.”

“Hả?” Tin vui đến quá bất ngờ, Bảo Khang vội tát hai cái vào má mình, sợ vẫn còn nằm mộng, anh cầm tay Hoàng Diệp, run run: “Em đánh anh thêm vài cái!”

Cô cười. Hôn lên má anh: “Đẹp trai như thế này, sao nỡ đánh đây, ông xã? Mau xuống xe kết bái nhanh!”

“Kết…bái…?” Nghe giống phim cổ trang anh càng lo mình mơ ngủ. Anh vùi mặt mình vào cổ cô, nỉ non: “Có phải thật không em? Anh không mơ chứ?”

Hoàng Diệp luồn tay vào mái tóc ngắn. Từng sợi từng sợi mát lạnh thơm tho. Cô khẳng định: “Là thật không phải mơ! Chúng ta hôm nay mượn rừng cây này là nơi kết làm phu phụ!”

Đúng là phúc tới!

Bảo Khang không chần chờ nữa. Anh vội vàng quẹt khô nước mắt mừng, phóng xuống xe bế nàng.

Giữa thảm cỏ, đôi trai gái lấy nhành cây làm hương hướng về cao xanh đồng tâm nhất ý.

“Con là Hoàng Diệp!”

“Con là Nguyễn Bảo Khang!”

“Nguyện kết làm vợ chồng. Trọn đời bên nhau, gian nan không lìa, phú quý không đổi!”

Ba bái nghiêm trang thể hiện lòng thành.

Bảo Khang lồng vào ngón áp út vợ một chiếc nhẫn cỏ vừa thắt, thâm tình hỏi Hoàng Diệp: “Gả cho anh?”

“Ừm!” Đáy mắt cô lấp lánh hạnh phúc.

Cả hai nhìn nhau. Nụ cười dần đầy. Xúc động không nói nên lời.

Trên cao, tia nắng len qua khe lá rớt rơi trên mái tóc, khuôn mặt anh và cô. Trong mắt nhau, người trước mặt mình đẹp đến nao lòng.

Anh ôm choàng lấy cô. Cô ôm choàng lấy anh. Trên vai nhau nhắm mắt lại để ngửi hương vị hạnh phúc. Len vào khoang mũi anh, đi thẳng vào phổi, vào tim anh là mùi thơm của vợ. Một mùi hương dung dị nhưng Bảo Khang nghiện còn hương thứ nước hoa xa xỉ nào trên thế gian. Đong đầy cõi lòng cô là mùi hương nam tính thuộc về anh. Mùi hương tấm chân tình mộc mạc.

“Bà xã à, anh thương em!”

“Chồng à, em yêu anh!”

Một nụ hôn dưới tán me già. Nụ hôn khai vị cho bữa tiệc cưới linh đình.

Nửa tiếng sau.

Trong một căn phòng xa hoa có wieu hướng biển.

“A…ưm…Bảo Khang…anh đúng là cao thủ háu ăn…Nhẹ thôi…nhẹ thôi…!”

Anh phủ cái miệng nóng chặn tiếng nỉ non của vợ: “Ngoan, thả lỏng! Anh say quá rồi!” Nhẹ gì được mà nhẹ. Sóng ngầm dâng lên cuồn cuộn. Anh không thể nào cản nổi.

“A…ưm…Bảo Khang…Bảo Khang…!”

“Anh đây! Anh đang nâng level cho vợ! Em hoan hỉ nha!”

Ở thế giới riêng. Anh như con ngựa hoang cuồng dã giữa thảo nguyên rộng lớn. Cất vó là phi. Mà phi là phi nước đại. Chạy mỏi chân, anh dừng lại gặm cỏ, nhấp nháp ít bánh bao khỏi nhạt miệng, hớp miếng nước, rồi lại phi. Rốt cuộc cả ngày, cả đêm anh chạy quãng đường xa bao nhiêu, anh không đếm xuể. Anh chỉ biết rằng, người con gái trong lòng anh đến tiếng khen anh còn không khen nổi cho tròn vành rõ chữ, nàng chỉ rên ư ử là: “A…nh…th…ậ…t…tuy…ệt…!” Rồi đến cái nhấc chân, nhấc tay nàng nhấc cũng không nổi nữa. Im ru ngủ say trong vòng tay anh.

Thật là khổ cho vợ yêu. Anh cũng thương lắm. Cũng xót lắm.

Nhưng…

“Ai bảo em thơm ngon câu dẫn anh.” Có trách là trách thằng em anh nó tham ăn, đừng giận lây sang anh mà bỏ đói anh tội nghiệp nha!

Anh lại đói nữa rồi!

Không đói sao được. Khi ôm cục bơ ngon. Con mắt có nhắm thì cái mũi vẫn hoạt động. Tay có im cũng cảm nhận được sự mịn màng dưới lòng bàn tay.

Lại rục rịch khó chịu. Lại thấy đói cồn cào.

“Cục bơ vàng của anh!”

Trời vừa tờ mờ sáng, đôi tay Bảo Khang lại vuốt ve trên tấm lưng ong. Từ lưng bắt đầu làm loạn. Các tế bào đang ngủ dần bị anh gọi dậy. Rất nhanh chúng phối hợp dịu dàng với đôi tay đói.

Anh lật người ăn sáng sớm chút.

“Bảo Khang…em…buồn ngủ!” Vò võ cả đêm rồi, khuya cũng chẳng để yên cho người ta ngủ.

“Em cứ ngủ ha. Việc anh anh làm, em đừng bận tâm.”

Em ngoan ngoãn hưởng thụ là được rồi!

“Ưm…a…” Cục bơ vàng bắt mắt Hoàng Diệp học được mỗi hai từ đó.

Anh càng ăn món ngon càng biết thưởng thức. Hoàng Diệp không cần làm gì cũng hưởng sướng từ anh.

Đúng là con gái hưởng sướng từ chồng!

Còn anh?

Được sướng nhờ vợ!

Phải nâng niu vợ thật nhẹ nhàng! Hihihi…

Trong bốn bức tường kin.

Người không trân quý vợ đang nằm co ro.

Quái lạ! Dường như Đông chưa sang mà khí trời rét buốt. Cái lạnh đến từ manh chiếu cũ không chăn thấm vào cõi lòng cô độc. Không sốt mà run. Run hừ hừ. Hai hàm răng va vào nhau lập cập. Huhuhuhu…