Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 58



Ngày cưới đã định.

Bên nhà gái ăn ngon ngủ kĩ.

Còn bên nhà trai…

Mẹ anh vừa mừng vừa lo. Mới ba giờ sáng, bà đã dậy lo bữa sáng và bàn bạc với chồng về sính lễ và địa điểm tổ chức cưới.

Ba anh hớp ngụm trà nóng, nhìn vợ: “Ngoài bộ kiềng gia bảo, mình sắm thêm tặng con dâu bộ trang sức đầy đủ ba món. Rồi xem lại có bao nhiêu vàng trong nhà, mình cho hết con dâu luôn.”

“Còn căn biệt thự ngoài phố, em định sang tên cho hai con, mình thấy sao?”

“Sang tên cho Hoàng Diệp thôi! Mình đưa thằng Khang vô làm gì? Nó có mang nặng đẻ đau đâu mà cho nó. Tài sản cho hết con dâu. Con mình muốn có ăn, có ở phải biết thương vợ, lo bợ đỡ vợ. Giống như năm xưa, ba mẹ anh đã làm í.” Trước quan viên hai họ, ông bà đã tuyên bố: Con trai hai người vô sản! Tất cả tài sản tích góp ba đời buôn bán…đều giao hết cho con dâu.

“Cứ theo truyền thống gia đình mà làm. Vợ chồng chúng ta có lương hưu. Cho con được thứ gì mừng thứ nấy.”

Tài sản đã phân. Nhà hàng cũng đã chọn. Đó là…

“Nhà hàng năm sao Hải Yến!” Nhà hàng sang trọng nhất thành phố.

Hai ông bà lo lên danh sách mời. Nhà họ Nguyễn ba đời độc đinh, của ăn không hết. Tránh tình trạng đặt nặng vấn đề hầu bao, bà con trong họ và xóm làng đi không đông đủ, ba anh chủ trương: chỉ nhận lời chúc, không nhận phong bì. Để ngày cưới của con trai quý tử mọi người đều đến chung vui.

Nhà trai đã sẵn sàng. Chỉ còn chờ ngày rước dâu. Trước mắt để chắc ăn, bà đôn đốc con trai: “Con coi tranh thủ đưa vợ đi đăng kí kết hôn nha.”

“Dạ, để mai Hoàng Diệp trống tiết, tụi con đi!”

Mẹ anh nghe vậy, bà không bằng lòng: “Cưới vợ là phải cưới liền tay. Cái gì làm liền được là tranh thủ làm. Không được hẹn lần hẹn lữa con biết không?” Bà lại gần nắm hai vai con, ánh mắt của người làm mẹ cả đời lo cho con chất chứa ưu tư: “Con phải lo giữ vợ. Bởi vợ mới là tài sản quý giá nhất của người đàn ông! Không có vợ, đời con như cây khô héo.”

“Dạ, con biết rồi mẹ!” Anh mang tập giáo án và sổ sách của cô qua bên nhà.

Mẹ anh sốt sắng: “Biết rồi thì lo đưa vợ đi đăng kí ngay sáng nay. Việc làm không có chỗ này thì tìm chỗ khác ngon hơn. Chứ để tuột tay cô vợ ngoan là cả đời con chẳng làm nên trò trống gì cả!” Cô đơn lủi thủi một mình như gà con không mẹ. Mà ép con cưới mối khác thì vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt. Không có câu thương yêu, hòa thuận cũng không còn, gia đình rơi vào bể khổ.

Bảo Khang dừng lại nhìn mẹ.

“Đi ngay và luôn, nghe lời mẹ ha!” Bà cầm tay con năn nỉ.

Bảo Khang biết, mẹ vì quá thương anh nên mới hối. Cả đời của mẹ chỉ vui khi thấy con trai cười. Mà anh từ ngày để vuột mất cô, nụ cười không còn nữa.

“Hoàng Diệp trở về bên con như một phép màu. Đây là phúc đức đến tay!”

Nhìn vẻ lo lắng ngập đầy ánh mắt mẹ, Bảo Khang ôm mẹ: “Con đi giữ con dâu cho mẹ liền đây!”

“Ừm, như vậy mới sáng suốt.” Con trai thì có vợ còn bà thì có cô con dâu. Cửa nhà vui hơn, gia đình mới trọn vẹn.

“Sang đưa vợ và anh chị sui qua ăn sáng luôn nha! Mẹ có nấu mì Quảng á!”

“Dạ!”

Sau bữa sáng rôm rả, tát cạn xoong mì Quảng, hai bà mẹ giục đôi vợ chồng trẻ đến Ủy ban. Còn bốn người già ở nhà bàn đám cưới tiếp. Không biết họ bàn gì mà tiếng cười, tiếng nói rộn ràng cả ngõ.

Ủy ban Nhân dân xã.

Bảo Khang nhận tờ khai đăng kí kết hôn, giấy xác nhận tình trạng hôn nhân. Tranh thủ cùng Hoàng Diệp điền thông tin, rồi đưa cô về trường. Anh quay xe tới nhà trưởng khu phố nhờ ông xác nhận.

Mười giờ, sau khi xuất trình đủ giấy tờ theo yêu cầu, hai chữ kí song hành in trên tờ giấy đỏ, thêm dấu đỏ quyền lực đóng lên. Hai người hoàn thành thủ tục. Chính thức là vợ chồng.

Cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn. Bảo Khang hôn nó năm cái rồi ôm cô vợ hợp pháp của mình quay ba vòng giữa sân Ủy ban.

Tà áo dài cô bay tròn trong nắng. Tiếng cười vui của anh nhuộm thắm nụ cười cô.

“Hoàng Diệp, anh hạnh phúc lắm!”

“Em cũng vậy!”

“Ông xã thương bà xã!”

“Bà xã yêu ông xã!”

Niềm vui nhân đôi, hạnh phúc thêm đầy ắp trong tiếng nhạc cưới xập xình.

“Chúc mừng anh chị! Chúc mừng!” Khách của ba mẹ hai nhà bắt tay niềm nở.

“Chúc mừng anh, chú rể Bảo Khang! Chúc mừng em, cô dâu Hoàng Diệp. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”

“Chúc mừng! Chúc mừng!”

Ngàn lời chúc gắn kết nghĩa phu thê. Niềm vui hoan hỉ của bà con hai họ và bạn bè đồng nghiệp dệt thắm tình chồng vợ.

Trên thảm đỏ, Hoàng Diệp khoát tay ba hân hoan tiến vào lễ đường. Ngàn cánh hồng rơi theo bước chân cô. Muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ, vô vàn tiếng cảm thán dõi theo gương mặt yêu kiều diễm lệ.

Chủ rể Bảo Khang trong bộ vest trắng anh tuấn như bạch mã hoàng tử, nụ cười hạnh phúc dâng đầy ánh mắt, dang hai tay đón vợ yêu.

“Em xinh lắm, vợ ơi!” Anh không tiếc lời khen vợ, cả hai mắt đều dán hết vào mặt vợ nên quên bẵng mất ông già vợ đang đứng trước mặt.

Nhạc phụ bị bơ bèn tằng hắng.

“Ba!” Anh trưng cho ông bộ mặt: Ai bảo con gái ba quá xinh!

Cái thằng mê vợ hết thấy đường! Nhưng ông mừng à!

“Bảo Khang, đây là bảo bối của ba. Ba tặng con, mong con biết trân quý! Hai con nhớ vui vẻ, hạnh phúc nha.” Ba cô ôm hai con dặn dò.

“Dạ, chúng con cảm ơn ba!”

Cô dâu đã trao tay, lễ cưới chính thức bắt đầu. Anh ôm vợ hướng mặt về chính diện.

Vị chủ hôn sau khi nói một tràng dài thủ tục. Ông ngước mắt nhìn hai người: “Bảo Khang, Hoàng Diệp, hai con có đồng ý kết làm vợ chồng không?”

Ước ao bao ngày. Chờ đợi quá lâu. Hôm nay được hỏi, Bảo Khang trả lời ngay: “Dạ, con đồng ý!”

Anh nghiêng đầu nhìn vợ. Đôi mắt nóng hổi gấp gáp chờ mong.

Cô cười như đóa hồng sớm mai đón tia nắng mới, đuôi mắt cong cong lấp lánh: “Dạ, con đồng ý!”

Tiếng ‘ý’ vừa dứt, Bảo Khang mặc kệ thiên hạ đang đổ dồn ánh mắt, anh ôm vợ ‘kiss’ luôn cho đã miệng mới tạm thả môi vợ ra.

Đôi môi hồng vì nụ hôn cuồng nhiệt của chồng càng thêm nhuận. Tay trong tay, mắt trong mắt, nụ cười ngọt ngào trao nhau…Để mặc hoa cưới tung bay rơi rơi đậu trên mái tóc, trên màu áo bạn tình chung.