Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 44



Mà lúc này, những con thây ma đuổi theo hai người đã chạy tới, há to miệng, sắp cắn tới nơi, thiếu niên đứng lên đột nhiên quay người cúi xuống, dùng cơ thể của mình che chở cho em trai.

Giây tiếp theo, con d.a.o nhỏ lóe lên, đ.â.m xuyên qua hốc mắt của thây ma, cơ thể thây ma cứng đờ, trực tiếp ngã xuống.

Vừa vặn đè lên hai thiếu niên.

Lại có hai con thây ma ở gần đó, cũng bị con d.a.o nhỏ đ.â.m xuyên qua hốc mắt.

Người anh song sinh bị đè nặng ở phía sau nhắm mắt chờ đợi đau đớn và cái c.h.ế.t nhưng hình như quá yên tĩnh?

Ngược lại, người em trai vì góc độ của người anh nên vừa vặn nhìn thấy con d.a.o nhỏ bay lượn linh hoạt.

Cậu ta lắp bắp: "Anh, anh... siêu năng lực.”

Người anh em song sinh cũng nhận ra có gì đó không ổn, cậu ta mở mắt ra, ngửa đầu ra sau thật mạnh, xác thây ma ngã xuống, cậu ta kinh ngạc nhìn những con thây ma bên cạnh mình, còn có hai con d.a.o nhỏ bay lượn, mắt mở to hết cỡ.

Hứa Lê ở bên cạnh: "...”

Đây là cứu hai thằng ngốc sao?

Đều không biết nhân cơ hội chạy trốn sao?

Cô có chút đau đầu.

Nhưng rất nhanh, cô đã nghe thấy tiếng súng.

Ánh mắt cô ấy động đậy, hai con d.a.o nhỏ biến mất trong nháy mắt, những con thây ma ở xa đang chạy về phía hai anh em song sinh, hai anh em này cuối cùng cũng phản ứng lại, người anh đỡ người em đứng dậy, hai người loạng choạng chạy về phía không có thây ma.

Nhưng họ bị què một chân nên không chạy nhanh bằng thây ma, thấy họ sắp bị đuổi kịp thì con thây ma đó bị b.ắ.n vỡ đầu.

Cùng lúc đó, mười mấy bóng người màu xanh lá cây đi tới từ xa, tay cầm s.ú.n.g rất vững vàng, một phát b.ắ.n một con thây ma nhỏ.

"Các anh không sao chứ?”

Khi đi ngang qua hai anh em song sinh, một người lính trông cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi khom người hỏi.

"Chúng tôi, chúng tôi không bị thương, em trai tôi bị trẹo chân.”

Người anh em song sinh vội vàng giải thích.

Người lính nhỏ cười toe toét để lộ hàm răng trắng: "Không sao, đến điểm cứu hộ và căn cứ thì các anh đều phải cách ly kiểm tra, tôi chỉ muốn hỏi bây giờ các anh có thể đi được không, có thể tự đi đến điểm cứu hộ không.”

Người em trai vội vàng lên tiếng: "Tôi có thể đi chậm.”

Người lính nhỏ: "Được, chúng tôi đã dọn dẹp gần hết con phố này rồi, các anh cố gắng đi giữa đường, đừng đến gần các tòa nhà hai bên sẽ an toàn hơn.”