Bạch Thấm vừa tiến vào liền thấy mái tóc của Trình Việt Vũ bị vò thành tổ chim, đã bận bịu thành như vậy rồi hả?
“Làm sao lại bận bịu đến vậy?”
“Em đến rồi à. Ừ, từ khi tựu trường liền bắt đầu bận rộn, vốn bận bịu cũng là bình thường, nhưng tôi chưa hề chuẩn bị gì cả, ai......” Vốn đang gõ bàn phím kêu lạch cạch, nghe thấy tiếng của Bạch Thấm, Trình Việt Vũ liền ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình vi tính.
Bạch Thấm nhìn thấy trong mắt anh nổi đầy tơ máu, bèn hỏi: “Anh thức thâu đêm hả?”
Ngón tay gõ chữ của Trình Việt Vũ hơi khựng lại, cười khổ nói: “Hiện giờ tôi không có thời gian rảnh để làm chuyện khác nữa! Tối hôm qua phải kiểm tra vài thứ đến rất khuya.” Rất rõ ràng là anh ta lại nhớ đến lần nghỉ hè bị Bạch Thấm chế nhạo rồi.
Đây đâu chỉ là dáng vẻ kiểm tra đến rất khuya chứ. Bạch Thấm không tiếp tục hỏi gì nhiều, ngồi xuồng bàn đối diện anh ta, mở máy vi tính ở trước mặt cô ra: “Bận rộn nữa thì anh vẫn phải chú ý nghỉ ngơi đi! Cần tôi làm những gì vậy?”
Lúc này Trình Việt Vũ mới nở nụ cười tươi tắn, đáp: “Cám ơn, em mang những tài liệu kia qua đây giúp tôi, tìm những số liệu có liên quan đến nội dung này, rồi sắp xếp lại đi.” Anh ta chỉ chỉ cái thùng giấy lớn đặt trên bàn trống ở sau lưng Bạch Thấm, rồi đưa cho cô một tờ giấy.
Bạch Thấm nhận lấy, nhìn qua, hỏi: “Đây không phải là chủ đề nghiên cứu trong kỳ thực tập hè của anh à, sao không dùng số liệu của công ty thực tập chứ?”
Động tác gõ chữ của Trình Việt Vũ hơi khựng lại, đáp: “Ừ, nhưng vì thời gian thực tập hơi ngắn,-lelequ...quy,...do,,,..on.... có rất nhiều số liệu không hoàn chỉnh, hơn nữa độ chân thật cũng không cao, cho nên, vẫn cần thu thập thêm nhiều tài liệu để có sức thuyết phục hơn.”
Bạch Thấm không hề cử động, vẻ mặt rất nghiêm túc, hỏi: “Trình Việt Vũ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì mà đã xảy ra chuyện gì? Sao vậy, thấy nhiều tài liệu quá nên không muốn giúp tôi hả?” Trình Việt Vũ cười cười.
“Nếu như chỉ là bổ sung tài liệu thì đâu cần vội vàng đến thế. Bộ dạng hiện tại của anh hoàn toàn không giống như bận rộn bình thường!” Thấy Trình Việt Vũ muốn lảng tránh vấn đề của mình, Bạch Thấm liền thẳng thắn ép hỏi.
“......” Trình Việt Vũ không nói gì, tầm mắt lại trở về trên màn hình máy vi tính.
Trong phòng làm việc yên ắng đến ba phút.
“Thua em rồi, nói cho em biết vậy, đừng nhìn tôi như thế nữa.” Cuối cùng Trình Việt Vũ không chống đỡ nổi thế tiến công bằng mắt của Bạch Thấm, đành phá vỡ sự yên lặng.
Đó là đương nhiên, nói đến sự đối nghịch trong im lặng, có lẽ Bạch Thấm không bằng An Tử Thiên, nhưng tuyệt đối có thể đánh bại Trình Việt Vũ, mấy chục năm qua cũng không uổng công luyện tập rồi.
“Chẳng phải nghỉ hè tôi đã thực tập ở An thị sao, nhưng cho đến lúc kết thúc thực tập, vẫn không có được sự đồng ý của An thị, từ chối đóng dấu lên giấy chứng nhận thực tập hè của tôi. Không nhận được sự đồng ý của An thị, nên tôi không thể tự tiện sử dụng tất cả tài liệu có liên quan đến An thị. Tôi đã xin bọn họ nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối, tôi đành phải bắt đầu thu thập lại tất cả tài liệu về đề tài nghiên cứu này. Gần đây giáo sư còn kêu tôi viết một bài luận chuyên ngành về tất cả những gì đã học được và thử nghiệm trong kỳ thực tập hè, nói là đến lúc đó phaỉ đi tham gia trận tranh tài cấp quốc gia nữa.” Anh mệt mỏi day day huyệt thái dương, thở dài một cái, nói.
“Không được chấp nhận ư? Tại sao chứ?” Chắc chắn không phải do thái độ của anh ta chưa đủ nghiêm túc giống như giáo sư Lê đã nói đi!
“Tôi cũng không biết.” Trình Việt Vũ rất bất đắc dĩ, có lẽ trong lúc vô tình anh ta đã đắc tội với người nào đó thôi. Anh ta cũng không nói suy đoán này cho Bạch Thấm biết.
“Nếu đúng là như thế, vậy đề tài nghiên cứu tiến sĩ sắp hoàn thiện của anh lại phải bắt đầu từ đầu sao?”
“Đúng vậy, cho nên gần đây tôi rất bận. Nếu như có sự chuẩn bị trước đã tốt, nhưng tôi lại chẳng hề chuẩn bị gì cả, nên bây giờ mới chật vật như vậy.” Trình Việt Vũ cười khổ, anh ta phát hiện gần đây bản thân càng ngày càng thích cười khổ.
Bạch Thấm im lặng, yên lặng đang suy tư điều gì đó.
“Được rồi, bắt đầu làm việc thôi! Cô có giúp tôi hay không hả, có thể sẽ rất vất vả, lượng công việc hơi lớn, không có tiền lương đâu!” Anh ta hít sâu một hơi thật dài rồi thở ra, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình.
Bạch Thấm nhìn nụ cười đầy mệt mỏi của anh ta, xoay người, mở cái thùng giấy đặt trên bàn ở sau lưng ra, ôm một tập lớn tài liệu ra, im lặng vùi đầu nghiêm túc lật tài liệu.
Trình Việt Vũ thấy cô như thế, cũng không vội cúi đầu làm việc, chỉ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng sâu, suy nghĩ càng bay càng xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Còn không làm việc đi? Có thời gian nhìn tôi chằm chằm, xem ra anh cũng đâu quá bận rộn nhỉ!” Bạch Thấm không hề ngẩng đầu, tiếng nói không nhẹ không nặng chợt vang lên trong phòng làm việc.
Suy nghĩ bị gọi về, anh ta cười cười, cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím. Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng lật giấy, thời gian đã lặng lẽ trôi đi trong những tiếng động yên bình đó.
“Noth¬ing’s gonna change my love for you.” Tiếng chuông di động dễ nghe chợt vang lên, nghe thấy tiếng chuông, hai người đều dừng động tác.
Bạch Thấm cầm túi xách lên, lấy di động ra, vô ý đụng phải ánh mắt cười như không cười của Trình Việt Vũ ở đối diện, cô hơi bối rối cười cười.
Từ sau hôm được An Tử Thiên cầu hôn, Bạch Thấm liền yêu thích giai điệu dễ nghe này, cài đặt bài này dành riêng cho cuộc gọi đến của An Tử Thiên, hơn nữa còn là giọng gốc của An Tử Thiên.
“Tử Thiên.”
“Thấm Thấm, sáu giờ rồi đấy.” Em còn chưa về nhà sao?
“A, em quên mất thời gian rồi!” Bạch Thấm khẽ hô, thời gian trôi qua nhanh như vậy à, đã sáu giờ rồi hả?
“Em đang ở đâu?” Trên tay An Tử Thiên đang cầm mấy tấm ảnh chụp Bạch Thấm và đám người Lâm Mễ Nhạc cùng nhau dạo phố, một mình Bạch Thấm quay về trường học, Bạch Thấm vào phòng làm việc của Trình Việt Vũ. Cô ở bên trong đến tận bây giờ vẫn chưa ra, mấy tấm hình bị anh nắm chặt, vò nhàu.
“Em đang ở trường học, Trình Việt Vũ, chính là vị học trưởng lần trước ấy, em đang chỉnh sửa một vài tư liệu cho anh ta.” Bạch Thấm nghĩ đến thái độ của An Tử Thiên trong buổi sinh nhật trước, không khỏi có chút chột dạ.
“...... Khi nào thì trở về?” Ảnh chụp đã bị vò thành một cục, anh cố gắng giữ vững giọng nói của mình.
“Có thể đến tối em mới về được, em còn vài chuyện chưa làm xong.” Bạch Thấm nhìn một đống tài liêu trong tay, do dự nói.
“Anh không cần chờ em đâu, tự ăn cơm tối trước đi.”
“Làm nhanh một chút rồi trở về.” Anh không nói thêm gì, đáp lại cô là tiếng tắt máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Bạch Thấm nhíu nhíu mày. Anh tức giận ư, ở nhà phải đợi quá lâu hả? Cô ảo não vỗ vỗ đầu mình.
“Nếu không em về trước đi, cũng khoogn còn nhiều tài liệu, tôi có thể tự giải quyết.” Trình Việt Vũ mỉm cười, nhìn Bạch Thấm đang vỗ vỗ đầu mình.
“Không sao đâu, do tôi đã quên gọi điện về, chỉ còn lại một ít, tôi tăng tốc lên, nhoáng cái là xong mà.” Bạch Thấm thu hồi suy nghĩ, từ chối đề nghị của Trình Việt Vũ, cúi đầu tiếp tục lật giấy.
Thấy cô cúi đầu, vẻ mặt Trình Việt Vũ không còn thoải mái nữa, ánh mắt tối tăm, nhăn mày lại. Anh ta không hiểu tại sao mình vừa nghe thấy tiếng chuông kia thì tâm tình vốn đang rất tốt chợt trở nên kém đi.
Quả nhiên, Bạch Thấm đã làm xong mọi chuyện rất nhanh, chỉ tốn có nửa giờ.
Trình Việt Vũ kinh ngạc nhìn đống tài liệu kia, hỏi: “Nhanh như vậy à?”
Thấy Trình Việt Vũ kinh ngạc như vậy, Bạch Thấm liền cười, đáp: “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đâu, bảo đảm chất lượng đấy!”
Trình Việt Vũ có chút xấu hổ, mặc dù biết là cô đang nói đùa, vẫn vội nói: “Tôi không có ý này.”
Bạch Thấm không nói thêm gì, nhanh chóng thu dọn xong, chào tạm biệt anh ta: “Tôi về đây, hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!” Trình Việt Vũ không hề đứng dậy, vẫn ngồi im, nhìn cô rời đi.
Đi tới cửa, cô chợt dừng lại, xoay người, nói: “Đừng có gấp quá, từ từ đi, thân thể quan trọng nhất, tối nay anh nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Trình Việt Vũ cười, đáp: “Biết rồi, cám ơn cô!”
Đây đại khái là nụ cười sáng sủa nhất trong ngày hôm nay của anh ta, anh ta cũng chẳng biết lý do Mãi đến khi Bạch Thấm đã rời đi một lúc lâu, anh ta mới thu lại ánh mắt đờ đẫn, tâm tình lại tệ đi rồi. Tại sao lại như vậy? Trình Việt Vũ hơi hơi không muốn suy nghĩ đến nó.
“Tử Thiên?” Đi tới cổng trường liền thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở đó, cô mở cửa xe ngồi vào, An Tử Thiên đang ngồi nghiêm chỉnh ở đằng sau, thấy Bạch Thấm mới lộ ra nụ cười yếu ớt.
Bạch Thấm có chút vui mừng, cô thật vui mừng, đúng vậy, thật vui mừng, bởi vì Tử Thiên của cô sẽ đến chờ cô ở trước cổng trường, giống như người chồng rất quan tâm đến đón vợ mình vừa tan việc về nhà. Vừa lên xe, cô liền nhào vào lồng ngực anh.
“Sao anh lại tới đây?”
“Đón em.” Anh vội vàng ôm eo cô, tránh cho cô bị trượt xuống.
“Ha ha, làm sao lại nghĩ đến đây đón em thế?” Em đương nhiên biết là anh tới đón em mà.
“Anh nghĩ, nếu anh đến đón em thì em sẽ về nhà sớm hơn.”
Cô chui vào trong lòng anh, muốn dựa gần vào anh hơn.
“Đồ ngốc!” Anh cũng có nói là đến đón em đâu, làm sao em biết được anh sẽ đến đây chờ em chứ!
An Tử Thiên không đáp, cằm cọ xát đỉnh đầu cô.
“Anh ăn cơm chưa?” Bạch Thấm đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
“Chưa.”
“Không phải đã bảo anh đừng chờ em, tự ăn trước sao? Giờ có đói bụng không?”
“Không đói bụng, làm xong cơm canh nóng hổi rồi.” Tại sao có thể không đợi em, em chưa về, sao anh có thể không đợi em chứ?
“Vậy chúng ta về nhà sẽ ăn cơm luôn, anh không đói nhưng em đói lắm rồi!” Bạch Thấm mỉm cười, nói. Còn có ai càng quan tâm đến cô hơn người đàn ông ở trước mặt này sao?
“Ừ.”
“Tối nay em rửa bát!” Cô nhanh chóng hôn môi anh một cái.
“Ừ.”
Xe chở hai người vững vàng chạy trên con đường náo nhiệt, đi thẳng về nhà.
“A lô, chị Tử Nguyệt à.” Bạch Thấm nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, liền ra ban công, gọi điện cho An Tử Nguyệt.
“Bạch Thấm, có chuyện gì thế?”
“Có một chuyện muốn chị kiểm tra giúp em một chút.”
“Nói đi.”
“Em quen một vị học trưởng tên là Trình Việt Vũ, hè vừa rồi anh ta đã thực tập ở trong công ty, làm một nhân viên trong phòng kế hoạch. Lúc kết thúc kỳ nghỉ, công ty không chấp nhận năng lực công tác của anh ta, không đóng dấu lên bản báo cáo thực tập của anh ta. Em biết về vị học trưởng này, năng lực và thái độ của anh ta đều khá xuất sắc, hẳn là không thể có vấn đề trên năng lực làm việc. Em muốn chị kiểm tra hộ em, có phải anh ta đã đắc tội với một vị cấp cao nào đó mới có kết quả như thế không.”
“Thực tập không được công ty chấp nhận đều do năng lực làm việc chưa tốt, nếu không công ty sẽ chẳng tùy tiện từ chối một thực tập sinh, em đừng vì quen anh ta mà sinh ra phán đoán sai lầm!” An Tử Nguyệt vội vàng đáp, phản ứng ngay vì danh tiếng công ty.
“Em biết rõ công ty không hề sai, nhưng không ngoại trừ một nhân viên quản lý nho nhỏ tầm trung nào đó chưa đủ công chính thì sao? Vị học trưởng đó đang học tiến sĩ, sắp tốt nghiệp rồi, bởi vì phải chuẩn bị tài liệu cho bài luận nên mới đến An thị thực tập, cho nên báo cáo thực tập lần này rất quan trọng với anh ta. Năng lực của anh ta vốn không thành vấn đề. Chị Tử Nguyệt, chị điều tra một chút giúp em đi!” Bạch Thấm thậm chí bắt đầu làm nũng rồi.
Cô không muốn tìm An Tử Thiên điều tra chuyện này giúp mình là vì theo trực giác của cô thì An Tử Thiên khá ghét Trình Việt Vũ, từ lần trước anh ta tặng quà sinh nhật cho cô, cô đã nhìn ra được phản ứng của An Tử Thiên, vì tránh cho hai người sinh ra những mâu thuẫn không đáng, cô nên tìm An Tử Nguyệt thì hơn.
“Được rồi, hai ngày nữa chị sẽ cho em câu trả lời thuyết phục.” An Tử Nguyệt trầm tư một chút, liền đáp ứng Bạch Thấm.
Cô không hỏi tại sao Bạch Thấm không tìm An Tử Thiên, bởi vì cô biết tính tình của em trai mình, cũng biết tính khí của Bạch Thấm. Huống chi bình thường Bạch Thấm rất hiếm khi tìm cô giúp đỡ, không phiền toái thì giúp một chút đi, dù sao về sau đều là người một nhà cả.
Trước mặt An Tử Nguyệt, cô vẫn luôn bày ra bộ dáng em gái ngoan ngoãn, có lẽ là do lần đầu tiên gặp mặt, dáng vẻ lạnh băng của An Tử Nguyệt đã khắc sâu ấn tượng trong cô, khiến cho đã sống lại nhưng cô vẫn không dám làm càn quá mức với An Tử Nguyệt như trước.