“Hôm nay có rất nhiều người thăm anh đấy, nếu tỉnh anh chắc sẽ đuổi bọn họ đi, sau đó ôm em nói rằng bọn họ thực ồn, nhưng giờ anh lại không ôm em được nữa.” Một ngày mới, Bạch Thấm trông nom An Tử Thiên như cũ, nói chuyện với anh không ngừng.
“Tiểu Nhạc nói cũng chỉ có lúc này mới có thể quang minh chính đại nhìn kỹ anh, bình thường làm gì có cơ hội tốt như vậy chứ. Tới một cái là đứng ỳ tại mép giường không chịu rời đi, làm em cũng không nhịn được ghen, anh đang bất tỉnh còn em hiện tại tức giận cũng không có người dỗ dành.” Cầm khăn lông ướt nhẹ nhàng lau chùi tay cho anh, Bạch Thấm giống như một bài lão vậy, lải nhải không ngừng.
Bàn tay gầy vốn mặc cho cô táy máy, bỗng nhiên nhẹ nhàng động một cái nắm lấy tay cô.
Khăn lông rơi xuống đất, Bạch Thấm giống như người bất động, ngơ ngác không nhúc nhích, nói được nửa cũng dừng lại.
“Anh dỗ em.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trong phòng bệnh, nước mắt Bạch Thẫm lại rơi xuống.
Cô cảm thấy mấy ngày nay nước mắt mình rơi so với kiếp trước thì kiếp này còn nhiều hơn, lúc nào mình trở nên thích khóc như vậy? Có phải bây giờ nước mắt rơi hết thì về sau sẽ không rơi nữa?
Nước mắt rơi lên mu bàn tay An Tử Thiên, rõ ràng không có sức nặng nhưng lại làm cho anh sinh ra đau đớn đến tận đáy lòng, hoảng loạn: “ Thấm Thấm, thật xin lỗi.”
Lại không nghĩ rằng vừa thốt ra những lời này, vốn chỉ là im lặng rơi lệ, lúc này người yêu lại khóc lớn thành tiếng xoay người chạy vfao trong phòng nghỉ ngơi.
Thì ra không phải là bởi vì không nghe câu yêu em nói ra từ chính miệng anh, cũng không phải cảm giác thật mệt mỏi muốn buông tay. Chỉ cần anh giống như trước vậy, khi mở mắt ra là người đầu tiên em nhìn thấy mới là quan trọng nhất. Thật ra, điều em muốn chỉ là anh có thể bình an ở bên cạnh em, nhìn em hạnh phúc cười. Bất kể anh làm gì, em cũng có thể không trách cứ anh, dễ dàng tha thứ cho anh, chỉ cần anh vĩnh viễn bình an khoả mạnh là được.
Trong nháy mắt Bạch Thấm mới hiểu được điều quan trọng nhất trong lòng mình rốt cuộc là cái gì.
Bị người từ phía sau nhàng ôm lấy thắt lưng, trong nháy mắt Bạch Thấm cảm thấy khẩn trương. Cảm nhận được thân thể cô cứng ngắc, trong lòng An Tử Thiên cũng khẩn trương theo, giọng nói khàn khàn khô khốc run rẩy: “ Thấm Thấm, anh biết sai rồi, anh sẽ sửa lại, tha thứ cho anh được không.....”
Lời còn chưa dứt, bị người trong lòng đưa môi lên chặn lại, động tác của Bạch Thấm rất kịch liệt, miệng lưỡi dùng sức dây dưa với An Tử Thiên, ngay cả đôi tay không tử chủ vòng lên cổ anh cũng dùng lực.
An Tử Thiên đắm chìm tại cái hôn bất ngờ này,ngốc lăng, không thể kiềm chế được, biết Bạch Thấm ôm cánh tay cứng ngắc của anh có chút đau, anh mới chậm chạp phản ứng lại.
Ôn nhu mà vội vàng đáp lại Bạch Thấm nôn nóng gặm cắn -- cái này không thể gọi là hôn được.
Thân mật mà ôm nhau, trên mặt anh còn dính nước mắt chưa khô của cô, trong lòng cảm thấy đau đớn, mấy ngày nay anh ngủ mê man không phản ứng gì, Thấm Thấm có bao nhiêu hoang mang rối loạn, cũng chẳng thể dựa vào bất kỳ một người nào.
Hai người đều không tự chủ được dùng lực, tay ôm đối phương càng ngày càng chặt, miệng lưỡi dây dưa càng ngày càng dùng sức, cuối cùng ngã trên chiếc giường mềm mại.
Hồi lâu, cuối cùng cảm thấy mệt mỏi, hai người đều thở hổn hển chăm chú nhìn đối phương, giống như muốn khắc sâu hình dáng người yêu in vào đáy mắt, cả đời cũng không thể quên được.
Ngón tay mát lạnh khẽ vuốt đôi môi vì hôn mà sưng đỏ còn mang theo màu sắc diễm lệ và nhiệt độ lửa nóng của cô, cặp mắt kia ướt sũng, con ngươi tựa như vừa tìm lại được thứ gì đó rất quan trọng cùng với vẻ mặt bất an gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, An Tử Thiên lâm vào si mê, nếu không phải vì mình mới tỉnh dậy thể lực chống đỡ không nổi, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô gái nhỏ châm lửa mình như vậy. Tuy nhiên, nghỉ ngơi được một hồi, bây giờ thể lực cũng hồi phục được không ít.
Cho dù đến bây giờ, Bạch Thấm vẫn không buông tay anh ra, ôm thật chặt, tựa như nếu cô buông tay ta thì anh sẽ lại lâm vào cơn mê. Thật cao hứng, cao hứng.... Nhưng cô lại muốn khóc, làm sao bây giờ?
Hôn lên đôi mắt ướt át của cô, dễ dàng cảm thấy có chút ẩm ướt, An Tử Thiên nhẹ giọng thở dài: “Khiến Thấm Thấm nỉ non, anh càng khó chịu hơn.”
“Không có, là do trong phòng độ ẩm quá cao.” Bạch Thấm qua loa giải thích, khi đnag nói chuyện còn mang theo giọng mũi rõ ràng.
Ôm cô rồi an tĩnh nhìn cô, sít sao ôm cô vào lồng ngực. Mặt cô dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, quần áo thuần trắngcủa bệnh viện còn mang theo mùi thuốc khủ trùng đặc trưng,, Bạch Thấm tham lam hít lấy khí đầy hương khử trùng trong ngực anh. Cằm khẽ cọ cọ đỉnh đầu cô,đó là ánh mắt ôn nhu Bạch Thấm rất ít khi nhìn thấy, như nước trong đầm khiến cho cam tâm tình nguyện chết chìm trong đó tràn đầy tình ngọt ngào.
“A! Bác sĩ. Em quên gọi bác sĩ.” Bạch Thấm im lặng bỗng nhiên đứng dậy kêu to. Đáng chết, thế nhưng quên gọi bác sĩ đến kiểm tra rồi! Ảo não vỗ đầu mình một cái.
Đứng dậy chạy ra bên ngoài, lại bị An Tử Thiên giữ chặt không thể nhúc nhích: “Tử Thiên, anh buông em ra trước, em gọi bác sĩ đến đây xem anh có vấn đề gì hay không.” Bạch Thấm không thể làm gì khác ngoài thuyết phục anh, để anh buông tay.
"Không thả, tại soa em muốn đích thân đi?” An Tử Thiên cố chấp, sau đó kéo cô ngồi lên đùi của mình.
“Ở đây chỉ có hai người thôi, em không đi chẳng lẽ kêu anh đi...” Bạch Thấm nhẹ nhàng giãy dụa muốn đứng dậy, lại nhìn thấy tay An Tử Thiên đưa tay đến chỗ nút ấn, lời được nửa liền im lặng.
Bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng mà thân thể vẫn còn suy yếu, tâm trạng tốt nhất là phải vui vẻ, cố gắng đừng làm cho bệnh nhân chịu kích thích.
Ý muốn của mọi người là nằm viện thêm hai ngày để quan sát, nhưng An Tử Thiên vừa tỉnh lại thì không muốn ngây ngốc ở lại bệnh viện thêm nữa. An đại nhân lên tiếng, nào có ai dám phản đối chứ? Mọi người lại bận rộn chuẩn bị, cuối cùng cũng bình an về đến nhà.
“Bạch Thấm lại đây chút.” Trong nhà, nhìn thấy tay hai người từ sau khi An Tử Thiên tỉnh lại vẫn luôn nắm chặt, vẻ mặt An Tử Nguyệt phức tạp, xoay ngườ đi tới chỗ sân thượng.
An Tử Thiên nắm chặt tay Bạch Thấm, mi nhăn lại, anh vốn còn khó chịu chuyện An Tử Nguyệt và An lão gia cùng vào nhà bọn họ, bây giờ muốn gọi Bạch Thấm qua, anh lại không tình nguyện.
Cười cười trấn an với anh, hôn lên khuôn mặt, buông lỏng tay nắm tay ra: “Chị Tử Nguyệt tìm em nhất định là có việc quan trọng, em đi một chút sẽ trở lại, không trễ nải chuyện gì đâu." Thật ra không có chuyện gì cũng có thể trễ nãi.
“Nhanh quay lại.” Anh vẫn cau mày, bộ dạng không tình nguyện.
“Biết rồi, chỉ là ra ban công thôi. Không cho phép anh nghe lén,nói không chừng là bí mật nhỏ của phụ nữ bọn em thôi.”
Thấy Bạch Thấm đến đây, An Tử Nguyệt nhìn rồi lại chuyển tầm mắt về phía khác, há miệng thở dốc lại ngậm lại chưa nói.
Có chút kỳ quái: “ Chị Tử Nguyệt, chị tìm em có chuyện gì?”
Tử Nguyệt đành phải chống lại tầm mắt của, chốc lát lại dời, biểu tình rối rắm: “Chị.....”
“Dạ?” Giờ phút này biểu của Bạch Thấm vô cùng kiên nhẫn, mặc cho An Tử Nguyệt ấp úng không mở miệng, cũng không thúc giục.
Cuối cùng An Tử Nguyệt hạ quyết tâm, bày ra biểu tình thấy chết sờn: "Xin lỗi, chị muốn giải thích chuyện lần trước ở bệnh viện, hôm đó thái độ của chị không tốt.”
Cũng không chờ Bạch Thấm phản ứng, lại thêm: “Chị tin em, em nhất định có thể làm cho Tử Thiên hạnh phúc, đúng không? Hai người bọn em nhất định sẽ tốt!” Tuy rằng câu là nghi vấn, nhưng lại là giọng khẳng định.
Bạch Thấm sửng sốt, như trước cau mày nhìn An Tử Nguyệt, nhưng trong lòng tràn đầy cảm động, đây phải là chị Tử Nguyệt bắt đầu mở lòng với mình rồi hay sao.
“Chị Tử Nguyệt cần với em chuyện này nữa, ở bệnh viện em lần sau có chuyện như thế này nữa, chị Tử Nguyệt xin yên tâm, chỉ cần hai người chúng em ở cùng nhau, nhất định sẽ hạnh phúc."
“Chị tin em.” Tựa hồ trong lòng suy nghĩ lâu cuối cùng An Tử Nguyệt trịnh trọng ra lời chân thành nhất.
“Sẽ không làm cho chị thất vọng.”Bạch Thấm cũng vậy.“ Chị Tử Nguyệt cũng nên nhanh đến bên Lâm Mặc nha, hai người bên nhau nhất định hạnh phúc.”
Câu kế tiếp thành công phá vỡ biểu tình nghiêm túc của An Tử Nguyệt, nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng, cũng không đoái hoài trả lời Bạch Thấm xoay người dời đi.
Bạch Thấm cười tủm tỉm ở phía sau nhìn An Tử Nguyệt, thấy phía sau tai hồng mảng, vụng trộm mỉm cười trong lòng.
“Ơ, sao anh lại tới?” Đang chuẩn bị rời đi, đã thấy An Tử Thiên tới: “ Có phải nghe lén em với chị ấy chuyện?” Trợn mắt nhìn anh một cái.
“Không có, chị ấy hình như đỏ mặt.” Nói xong còn nhìn bên trong một cái, muốn xác nhận xem mình có phải nhìn nhầm hay không, đáng tiếc An Tử Nguyệt sớm đã không thấy bóng dáng. Anh mới thừa nhận mình có ý đồ nghe lén đâu.
“Có sao? Chắc là chị ấy nghĩ đến Lâm Mặc.” Mím môi cười.
Lâm Mặc, hắn cũng ở trong phòng sao? Đáng ghét, sao bọn họ đều ở đây. Không hỏi tại sao mặt An Tử Nguyệt đỏ nữa, lôi kéo Bạch Thấm ra khỏi ban công: “Vào thôi, ở đây bẩn.” Ban công vài ngày quét dọn, ở đây toàn là bụi, ghét bỏ cau mày.
Bạch Thấm chỉ nghĩ là bệnh khiết phích của An Tử Thiên lại tái phát, cũng chỉ ngoan ngoãn theo vào phòng.
Sau khi tiễn An Tử Nguyệt và An lão gia về, giằng co cả một ngày hia người không còn tinh lực cho việc gì khác, ôm nhau mà ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
“Đang nhìn cái gì?” Ngày thứ hai cả hai người đều không đi đâu cả, ở trong nhà hưởng thụ thế giới ngọt ngào hai người khó mà có được. An Tử Thiên thấy Bạch Thấm nhìn máy tính ngốc, cũng nhìn theo.
“Là ảnh chụp ở Pháp lần trước.” Bạch Thấm mỉm cười nhẹ, dời lực chú ý, vẫn nhìn chằm chằm vào ảnh chụp màn hình như cũ, xác thực là nhìn An Tử Thiên trong ảnh chụp.
Cảnh hoàng hôn giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau -- bầu trời đỏ rực. Đám mây phân tán mỏng phía trời, ánh tà dương đem chúng nhuộm thành màu cam nhạt, trời có chút mắt rượi sua cơn mưa ướt át, những ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, đám mây thong thả di chuyển, phân tán hoặc tụ lại chỗ. Giữa hành lang gần cầu Bir-Hakeim có đôi tình nhân ôm nhau thân mật, cô gái kiễng mũi chân hôn lên khóe miệng chàng trai. Mà chàng trai cúi đầu xuống biểu tình thong dong, đôi mắt ôn nhu nồng đậm, chuyên chú nhìn người con gái trong lòng, giờ phút này toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt ở cô gái ấy, đôi mắt từ từ nhắm lại, nhắm mắt bỏ lỡ ánh mắt tràn đầy tình yêu của cô gái.
Có lẽ, không thể lỡ đi.....
Bạch Thấm ngơ ngác nhìn ảnh chụp, nhớ tới câuu tới người phụ nữ Pháp xinh đẹp kia, ra là thế, ánh mắt ôn nhu toát ra tình nồng đậm của An Tử Thiên là lý do để cô động tâm, chứ không phải là phong cảnh thay đổi, là thời gian trôi, chỉ đơn giản tình yêu vĩnh hằng....