Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 9: Sự kiện



Không thể phủ định tài nấu nướng của An Tử Thiên thật sự rất tuyệt, Bạch Thấm lại một lần nữa ăn no đến mức không chịu được. Cô ôm bụng nằm trên ghế sô pha xem chương trình truyền hình lúc tám giờ, thoải mái rầm rì.

Nhưng nằm trên sô pha một thời gian dài thì không phải thói quen của cô, bình thường Bạch Thấm luôn dựa vào trong lòng An Tử Thiên… An Tử Thiên… đúng rồi, khó trách cô cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì… chính là An Tử Thiên.

Bạch Thấm cảm thấy có chút kỳ quái không biết anh đang ở đâu, ở phòng đọc sách? Không phải bình thường sau khi tan tầm anh không làm việc nữa sao?

Bạch Thấm mở cửa phòng đọc sách thấy An Tử Thiên đang ngồi trước máy tính chăm chú xem gì đó, con chuột máy di chuyển liên tục.

Đùng đùng ~~ (tiếng sét đánh ấy)

Cô nhìn thấy cái gì thế này!!! Trên màn hình máy tính đang hiển thị thứ gì vậy… “bánh bao nhỏ”* cô vừa buổi chiều sao lại xuất hiện ở đây??!!

*cái mà con gái phải dùng hàng tháng ấy :3 ai hiểu thì thôi nhé.

Vậy… vậy… An Tử Thiên chăm chú nhìn màn hình máy tính chính là để xem cái đó?

Hiện tại điều Bạch Thấm muốn làm nhất chính là xông lên cướp “bánh bao nhỏ” rồi giấu đến một nơi nào đó An Tử Thiên vĩnh viễn không tìm được… Bạch Thấm vừa nghĩ thì lập tức làm!

Cô vội chạy tới trước bàn học nhưng còn chưa kịp ra tay thì An Tử Thiên ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Thấm Thấm, bà dì cả của em đến rồi?”

Bạch Thấm: “A…. Anh nói gì?” Cô còn chưa kịp phản ứng lại, từ khi nào thì cô có cái dì cả? Chắc An Tử Thiên sẽ không biết từ này có một tầng nghĩa khác đâu nhỉ.

Thấy Bạch Thấm không hiểu, anh quay đầu tiếp tục nhìn máy tính, sau đó lại quay người nói với cô: “Trên mạng nói, kinh nguyệt, phụ nữ thường gọi đó là dì cả.” Sau đó anh lại chỉ vào “bánh bao nhỏ” ở bên cạnh: “Băng vệ sinh, vật dụng cần thiết khi phụ nữ đến thời kì kinh nguyệt….”

Lúc An Tử Thiên nhắc đến hai chữ “kinh nguyệt”, mặt Bạch Thấm lập tức đỏ bừng, mà lúc anh chỉ vào “bánh bao nhỏ” thì không chịu được nữa, nhanh chóng cướp lấy nó rồi chạy khỏi phòng đọc sách, đem đến phòng mình giấu đi sau đó bối rối ngồi lên giường.

Lúc đi siêu thị, An Tử Thiên cứ nắm chặt tay cô không chịu buông ra, Bạch Thấm chỉ có thể cùng anh đi lấy “Bánh bao nhỏ”. Vốn Bạch Thấm cũng không cảm thấy gì, dù sao mọi người đều đã là người trưởng thành, thứ này cũng không phải đồ cấm gì mà phải lén lút đi mua.

Kết quả, An Tử Thiên vừa thấy thứ này thì cẩn thận quan sát một hồi lâu rồi hỏi Bạch Thấm đây là thứ gì. Bạch Thấm cảm thấy vô cùng xấu hổ, một người đàn ông trưởng thành lại dùng ánh mắt hiếu kỳ của trẻ con mà cẩn thận nghiên cứu rồi hỏi cô việc này quả thật làm Bạch Thấm không biết nên như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp nói cho anh biết đây là băng vệ sinh, đồ dùng cần thiết khi phụ nữ đến chu kỳ kinh nguyệt? Nếu anh lại tiếp tục hỏi kinh nguyệt là gì thì cô biết phải nói gì mới được? “Đây đồ dùng của em, anh đừng tò mò.” Bạch Thấm qua loa trả lời anh rồi lại lôi kéo anh đi mua thứ khác.

Vốn Bạch Thấm nghĩ An Tử Thiên sẽ không nhớ rõ chuyện này, ai ngờ anh lại lên mạng tra chứ….

“Em tức giận?” Cửa phòng bị mở ra, An Tử Thiên chỉ đứng ở cửa không bước vào, vẻ mặt có chút bất an.

Bạch Thấm lúc này mới giật mình phát hiện vừa rồi cô chỉ lo cho cảm giác của bản thân mà quên mất An Tử Thiên sẽ nghĩ như thế nào. Vội vàng đứng dậy lôi kéo tay anh, Bạch Thấm cười trấn an: “Tử Thiên, anh không cần nghĩ nhiều, tại sao em lại tức giận chứ, anh đâu làm gì sai.”

An Tử Thiên nghe vậy thì không còn lo lắng nữa: “Thấm Thấm, chúng ta ra ngoài đi.”

“Đi ra ngoài làm gì?”

“Một bao “bánh bao nhỏ” không đủ, chúng ta đi mua thêm.”

……………

Bạch Thấm cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Vừa rồi anh dùng máy tính chỉ để tra mấy thứ này?” Bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ, anh lại có thể bắt đầu gọi thứ đó là bánh bao nhỏ ……

“Đúng vậy… Thấm Thấm, lúc dì cả đến em không được dùng nước lạnh, không có thể ăn cay, còn….” An Tử Thiên có chút rầu rĩ vì không nhớ hết được những điều phải tránh: “Thấm Thấm, để anh đi xem lại…”

Bạch Thấm giật mình đối với việc anh thích ứng với cách gọi của mấy thứ đó rất nhanh.

Bạch Thấm vội vàng kéo anh nói: “Anh Tử Thiên, không cần xem, những chuyện đó em biết hết rồi. Anh cùng em xem ti vi đi, một mình em xem rất nhàm chán…” Trong giọng nói của cô còn mang theo giọng điệu làm nũng của cô gái nhỏ.

“Không được, sức khỏe của Thấm Thấm, rất quan trọng.” Đây là lần đầu tiên An Tử Thiên làm trái với yêu cầu của Bạch Thấm, hơn nữa còn là không chút do dự. Nghĩ đến những tài liệu anh xem được trên mạng, An Tử Thiên cho rằng phụ nữ đến thời gian hành kinh sẽ vô cùng yếu ớt, không thể không chăm sóc cẩn thận. Đây việc quan trọng liên quan đến sức khỏe của Bạch Thấm, không thể bỏ qua.

Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên lại đi vào phòng đọc sách mà có cảm giác khóc không ra nước mắt. Vì sao lúc nãy ở siêu thị cô lại ngượng ngùng chứ? Anh hỏi cái gì thì cô nói cái đó, đỏ mặt cái gì chứ! Còn có, tại sao đột nhiên An Tử Thiên lại chú ý đến vấn đề này?

Không đến hai ngày sau thì dì cả Bạch Thấm thật sự đến khiến An Tử Thiên như gặp phải kẻ địch lớn, lo lắng đủ chuyện làm cho Bạch Thấm cảm thấy cô đây không phải đến kì mà là ở cữ*….!

*Thời kỳ của phụ nữ ngay sau sinh, kéo dài trong 1 tháng.

Những điều gì cần chú ý An Tử Thiên nghiêm túc không cho phép cô làm, bởi vì thời tiết dần dần chuyển lạnh, ngay cả hoa quả Bạch Thấm cũng không thể ăn, nguyên nhân là do hoa quả đều có tính lạnh, mà những đồ lạnh sẽ gây kích thích khiến kỳ kinh dễ bị rối loạn, đối cơ thể có sự nguy hại rất lớn.

Cuối cùng trôi qua năm ngày, An Tử Thiên rốt cục hủy bỏ hạn chế, Bạch Thấm vui mừng đến mức muốn dập đầu cảm ơn ông trời, đồng thời cô cũng hạ quyết tâm về sau An Tử Thiên hỏi gì nói đấy, quyết không giấu diếm lảng tránh!

Mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều hai người thường cùng nhau xem ti vi hoặc Bạch Thấm đi làm bài tập ở trường, An Tử Thiên cũng ngồi bên cạnh nhìn Bạch Thấm. Tóm lại mặc kệ là làm gì thì sau khi ăn cơm chiều thì hai người họ chắc chắn ở cùng một chỗ sau đó tắm rửa rồi đi ngủ. Thói quen nghỉ ngơi của An Tử Thiên rất có quy luật, tối nào cũng phải đi ngủ trước 11 giờ, Bạch Thấm vốn là người thích thức khuya, nhưng từ khi sống chung với An Tử Thiên thì cũng giữ thói quen 11 giờ thì đi ngủ giống anh.

Không có cách nào cả, không có ai chịu không nổi việc dù lúc làm việc gì cũng có người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, không nói gì cả, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm bạn, đến lúc bạn đi ngủ mới chịu dừng lại.

Có một lần An Trì hỏi: “An tổng, hai người đã từng hẹn hò chưa?”

An Tử Thiên vì thế mà cho rằng đã yêu thì phải có hẹn hò. Anh lên mạng sưu tầm các loại tài liệu về việc hẹn hò -- hiện tại anh vô cùng tin tưởng Internet, trên đó có rất nhiều thông tin mà anh muốn tìm, ví dụ như chuyện “bánh bao nhỏ” lần trước.

Anh quyết định theo cách hẹn hò đơn giản nhất là đi dạo phố, ăn cơm, xem phim.

Đi dạo phố.

“Anh Tử Thiên, không phải chúng ta đi dạo phố à? Tại sao anh kéo em đến đây?” Không phải đi dạo phố sao, tại sao lại đến một nơi không có ai thế này?

“Nhiều người quá.” An Tử Thiên xị mặt, tại sao lại có nhiều người như vậy? Ở nơi càng nhiều người anh càng cảm thấy khó chịu, lo lắng.

…………

Vì vậy hai người quyết định đi ăn cơm.

“Anh Tử Thiên, chúng ta đi đâu ăn?” Bạch Thấm có kinh nghiệm, hỏi trước rõ ràng xem anh muốn đi đâu để đi thẳng đến mục đích.

“Nhà hàng Tây, ăn bít tết.” Trên mạng nói phần lớn các buổi hẹn hò đều ăn cơm ở nhà hàng Tây, ăn bít tết uống rượu vang.

“Em không thích ăn bít tết, đổi chỗ khác nhé?”

“Quán đồ ăn Nhật.” Nhà hàng Nhật cũng khá được, nghe nói rất thực phù hợp cho các cặp tình nhân cùng nhau ăn cơm.

“Đồ ăn Nhật chủ yếu là đồ lạnh, bít tết dù sao cũng là đồ ăn chín, nhưng món Nhật thường là đồ sống. Anh không sợ em ăn xong thì bị đau bụng à?”

“Vậy em chọn đi.” Tốt nhất là làm theo ý cô đi, như vậy buổi hẹn hò của hai người sẽ càng lãng mạn ngọt ngào.

“Nếu không chúng ta đến quán ăn lẩu?” Bạch Thấm vẫn thích ăn đồ nóng hổi hơn.

“Không vệ sinh...”

Không vệ sinh? Không phải cũng chỉ như nhà hàng Tây là đồ ăn Nhật sao?

Bạch Thấm: “Vậy chúng ta nên ăn gì?” Dây dưa một thời gian dài như vậy Bạch Thấm đã sớm bị đói bụng.

An Tử Thiên trầm mặc không nói gì, anh thầm nghĩ nhìn đến những lúc Bạch Thấm ăn đồ anh nấu mà vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, những người khác không cần!

“Kỳ thật em cảm thấy tay nghề của anh Tử Thiên là tốt nhất, không bằng chúng ta về nhà ăn đi.” Nói rồi Bạch Thấm nắm lấy tay An Tử Thiên kéo đi, theo loại tình huống này mà nói dù có tiếp tục bàn luận thêm nửa ngày cũng sẽ không có gì kết quả, vẫn là về nhà ăn no rồi xem ti vi và tốt nhất.

Đồ ăn nóng hầm hập mang lên bàn, Bạch Thấm nhìn một bàn đầy mỹ vị mà cảm thán, quả nhiên ăn tối ở nhà vẫn là tốt nhất, khẩu vị của cô bị An Tử Thiên chiều thành hư rồi, đối với thức ăn bên ngoài không cảm thấy hứng thú.

Lúc hai người ăn cơm thường không nói lời nào, theo như giáo dục từ nhỏ của gia đình hai bọn họ chính là ăn không nói ngủ không kêu. Mãi cho đến lúc ăn cơm xong Bạch Thấm mới phát hiện An Tử Thiên có chút không đúng. Từ lúc cô quyết định về nhà ăn anh đã không nói chuyện, ban đầu Bạch Thấm còn tưởng rằng anh mệt mỏi, không muốn nói nhiều, nhưng đến tận bây giờ vẫn không nói một tiếng thì chắc chắc có vấn đề.

Anh tức giận, Bạch Thấm rõ ràng cảm giác được .

“Tử Thiên, anh tức giận?”