Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 46: Điện thoại



Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư NhiCó lẽ lăn lộn với Thiên Lang lâu dài, anh cũng dính vào chút *thần côn. Ý nghĩ này mới vừa bay lên, anh lập tức nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên, cuộc gọi đến hiện lên là Duẫn Mộc.

*Thầy lừa (thần côn): từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác (Nguồn: tangthuvien)

Nhìn thời gian cũng hơn mười giờ rồi, Duẫn Mộc gọi vào giờ này thật là hiếm thấy. Ôn Dục Nhiễm nghĩ thế, nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Alo?”

“Tao tới trước cửa rồi, giờ mày có tiện không?”

“?” Đối với câu đầu tiên ấy vậy mà là câu hỏi không đầu không đuôi như thế, Ôn Dục Nhiễm có chút lơ tơ mơ, “Tao ở nhà nè, mày đến đâu rồi? Đi công tác?”

“Không phải là mày gọi điện bảo tao tới à?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói cũng có vài phần mờ mịt.

Chớp mắt mấy cái, Ôn Dục Nhiễm có chút không làm rõ ràng được Duẫn Mộc đang diễn cái gì nữa: “Muộn như vậy rồi tao còn gọi mày ra ngoài làm gì? Có phải mày bị mộng du trong lúc ngủ không?”

“47 đường Lâm Trúc toà 3, 401, không phải mày cho tao địa chỉ à?”

“Làm gì có, chưa nghe qua bao giờ. Có phải mày nhớ nhầm không?”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại chốc lát, lại lần nữa lên tiếng: “Đợi một chút, tao có cú điện thoại…”

“Không thể nhận.”

Sau lưng bất thình lình vang lên tiếng dọa Ôn Dục Nhiễm giật bắn, anh quay người lại thì thấy không biết Thiên Lang đã đứng ở cửa phòng tắm từ lúc nào. Thấy đối phương không giống như đang đùa, anh cũng không đoái hoài gì tới dò hỏi nguyên nhân, vội vàng kêu với vào điện thoại: “Chờ đã! Đừng nhận! Trước hết mày đừng nhận!”

“Nhận cú điện thoại kia nói không chừng sẽ chết.” Thiên Lang cười cười, đi lên trước vài bước đứng ở trước mặt Ôn Dục Nhiễm, hơi hơi cúi đầu để sát mặt vào, “Ta có đến đó đưa anh ta về. Thưởng đi, hôn ta một cái?”

“Tạm thời đứng đắn chút đi.” Ôn Dục Nhiễm đẩy đầu Thiên Lang ra, chau mày, “Anh nói rõ hơn đi, rốt cuộc cuộc gọi kia là sao?”

“Đứng tại chỗ đừng đi đâu, không được quay đầu, không được nhìn xung quanh, không được gõ cửa, mặc kệ nghe thấy gì cũng không được trả lời, bằng không mời tự gánh lấy hậu quả.” Nói với điện thoại như thế xong, Thiên Lang lại lạnh nhạt chỉ đạo, “Trước khi tôi đến, cứ tạm thời coi mình là người chết, đừng làm gì cả.”

“Tôi đi cùng với anh. Đừng có dụi đầu vào nữa, giải thích trên đường đi. Đi mặc quần áo vào!”

Điện thoại cũng không bỏ xuống, Ôn Dục Nhiễm vội vội vàng vàng mặc áo khoác rồi kéo Thiên Lang chạy ra khỏi cửa nhà. Thích Phi Trần đại khái cảm thấy có chút hứng thú với dáng vẻ như thể vội vàng chạy đi đầu thai của bọn họ, giống như xem trò vui cũng đi theo.

Trong quá trình này, có lẽ đã nhận ra tình huống quỷ dị, bên kia điện thoại Duẫn Mộc vẫn luôn trầm mặc không nói, mãi đến tận khi Ôn Dục Nhiễm mở miệng lần nữa hắn mới nói lại địa chỉ lần nữa.

“47 đường Lâm Trúc toà ba, 401. Chỗ tao bên này tạm thời không có việc gì, mày không cần lo quá.”

Nghe giọng Duẫn Mộc cũng không hoảng loạn, dường như vẫn duy trì được sự bình tĩnh dưới tình huống khác thường này. Mà Ôn Dục Nhiễm ngồi trên xe, trái lại cảm thấy mình không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Có lẽ là từ sau khi tận mắt thấy người quen chết, khi lại đối mặt với chuyện như vậy anh không cách nào không cảm thấy căng thẳng, lo lắng chuyện giống vậy sẽ xảy ra lần nữa.

“Ngài có thể hỏi xem anh ta còn nhớ được gì không, trong nhận thức của anh ta vì sao ngài hẹn anh ta ra ngoài, vào lúc nào, hẹn ở đâu.”

Anh nói lại mấy câu hỏi của Thiên Lang, trong điện thoại hơi im lặng, hình như là đang nhớ lại, sau mới nghe thấy Duẫn Mộc không chắc chắn lắm mà trả lời: “Hình như… là phải nói cho tao biết chuyện gì đó. Thời gian và địa điểm tao không nhớ ra.”

Bây giờ nghĩ lại, có rất nhiều chỗ vô lý mà trước đó Duẫn Mộc căn bản không nghĩ rằng sẽ bị lén lút quấy phá, chỉ tưởng là Ôn Dục Nhiễm bên kia xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, vả lại chắc có nguyên nhân đặc biệt nên mới hẹn gặp ở đây.

“Tao đang định đi ngủ, sau khi thay xong đồ ngủ chợt nhớ tới chuyện này, vội vàng đi ngay, chưa kịp xác nhận lại với mày.”

Vừa lái xe, Thiên Lang đồng thời nhìn thoáng qua Ôn Dục Nhiễm vẫn đang vô cùng nôn nóng bất an, liền lấy điện thoại di động ra nhanh chóng tìm kiếm điểm đến trong bản đồ chỉ đường, trở tay ném về ghế sau: “Ngươi đi trước, không được để thành người đã chết.”

Lời này hiển nhiên là nói với Thích Phi Trần ngồi ở phía sau.

Vốn Thích Phi Trần đang hứng thú bừng bừng mà đánh giá kết cấu ô tô, sau khi nghe câu này khẽ nhướng mày: “Hình như ta chưa từng nhận lời mặc cho ngươi sai khiến.”

Một tay cầm tay lái, một tay khác của Thiên Lang từ trong túi lấy ra ngọc bội xanh biếc, liếc mắt người ngồi phía sau từ kính chiếu hậu: “Tự ngươi đi, hay là ta ép ngươi đi?”

Bật cười đầy ẩn ý, Thích Phi Trần ngược lại không hề nổi giận: “Đã là ăn nhờ ở đậu, tất nhiên không thể không theo. Nhưng ta ngược lại muốn khuyên một câu, không có khả năng cải tử hồi sinh, càng nên tiếc mạng mới phải.”

Dứt lời, Thích Phi Trần liền lấy điện thoại di động dễ dàng xuyên qua xe, hẳn là đã đi đến chỗ Duẫn Mộc.

Thích Phi Trần đã đi rồi, nghe thấy Duẫn Mộc bên kia tạm thời cũng không xảy ra chuyện gì. Ôn Dục Nhiễm lập tức chuyển lực chú ý lên người Thiên Lang, anh trừng túi áo Thiên Lang: “Anh lấy nó ra lúc nào, chẳng phải tôi đã lấy lại rồi sao?”

“Không mang nó theo ta không yên tâm khi để ngài đi cùng.” Thiên Lang nói thẳng, “Nếu làm cho ngài mất hứng, ta rất xin lỗi.”

Ôn Dục Nhiễm: “Sao tôi nhìn không ra anh đang xin lỗi nhỉ, cái mặt vui vẻ đó của anh tưởng tôi mù hả?”

“Khụ, xin lỗi, bởi vì được ngài quan tâm như vậy, đối với ta mà nói là chuyện rất hạnh phúc, hơi không kiềm chế được.”

Bị kiểu dùng cả tính mạng với trái tim cuồng nhiệt lạc quan để yêu khiến anh sợ run một giây. Lúc Ôn Dục Nhiễm còn đang do dự mình nên phối hợp vài câu ngôn tình hay là cho y một cái tát, thì nghe thấy điện thoại di động truyền đến tiếng chói tai.

Nghe giống như là đang dùng móng tay sắc nhọn không ngừng cào vào vật cứng phát ra, truyền vào tai làm cho người ta vô cùng khó chịu, cả người sợ hãi.

“Tiếng gì vậy?”

“… Cửa, hình như có người cào cửa.”

“Không có gì đâu.” Thiên Lang bình tĩnh tự nhiên mà tiếp tục lái xe, “Điện thoại vẫn kết nối được, chứng minh không chết được. Coi như không nghe thấy đi.”

Ôn Dục Nhiễm hiểu, nếu y đã nói như vậy thì trên căn bản sẽ không có chuyện gì cả, nhưng anh vẫn không nhịn được cái miệng tiện: “Tuy rằng hai người vẫn luôn không hợp nhau, nhưng nói năng vô tình vô liêm sỉ cố tình gây sự như thế, anh không sợ tôi nghe thấy sẽ không vui ư?”

Ở đây, Ôn Dục Nhiễm phải nghiêm túc mà giải thích vì mình, anh chỉ là muốn làm dịu tâm trạng, đùa một tẹo.

Chỉ có điều không cẩn thận quên mất Thiên Lang bị tinh thần phân liệt nặng và ẩn giấu thuộc tính ảnh đế mà thôi.

Chỗ lái xe bên cạnh truyền đến tiếng nức nở, anh chỉ vừa chớp mắt mà đã thấy Thiên Lang không biết từ đâu lấy ra khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa đau buồn nói: “Nhất định phải kiên trì không được xảy ra chuyện gì. Đừng lo lắng, tôi sẽ đến nhanh thôi.”

“…”

Ôn Dục Nhiễm không lên tiếng, Duẫn Mộc đầu bên kia điện thoại cũng không nói gì. Có lẽ tâm tình hai người bọn họ vào lúc này rất giống nhau đó là: Dạ dày có khuynh hướng tạo phản.

Luôn có người có thể sử dụng kỹ xảo diễn xuất đạt đến hiệu quả gây lúng túng.

“Tôi sai rồi, anh bình thường lại đi! Tôi sợ anh nói thêm mấy câu nữa sáng mai tôi nghỉ ăn luôn mất.”

Bình thản ung dung mà thả xuống tờ khăn giấy chẳng hề ướt tí nào, ngón tay Thiên Lang chỉ đến phía cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế lái: “Trong chỗ để đồ kia có kẹo, ngài có thể chọn một viên mình thích.”

Đây chẳng phải là đang dỗ con nít à?

Tiếng động bên kia điện thoại vẫn kéo dài, nhưng bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến. Ôn Dục Nhiễm cũng không thể nói được cảm xúc của mình là gì, chỉ cúi đầu lục tìm kẹo mà Thiên Lang nói.

Anh lấy ra một cái hộp, trong hộp có đủ loại kẹo, trên vỏ gói kẹo đều là chữ nước ngoài anh xem không hiểu. Anh lấy đại một viên lột giấy gói kẹo ra, bỏ vào trong miệng, tiện tay lấy một viên nhét vào trong túi áo Thiên Lang.

“Cảm ơn, nhưng những thứ này đều là vì chuẩn bị cho ngài. Ta không thích mấy thứ này lắm. Tạm thời thả lỏng một lát, sắp đến rồi.”

Đi một mạch đến địa chỉ Duẫn Mộc nói, cuối cùng đi tới một cái tiểu khu bề ngoài có vẻ rất bình thường. Lối vào của tiểu khu đang mở, Thiên Lang dừng xe ở bên ngoài, hai người bọn họ liền bước nhanh tiến vào cái tiểu khu này. Dọc đường chú ý số nhà ở hai bên.

Đến bên ngoài số 47 toà ba, cổng chính đang đóng, hai người bọn họ không ở đây nên tất nhiên cũng không có chìa khóa. Ôn Dục Nhiễm đang muốn hỏi có nên ấn chuông cửa để người khác ra mở giúp không thì thấy Thiên Lang kẹp một tấm bùa, cổ tay rung mạnh khiến cho nó dựng thẳng. Sau đó tờ giấy rộng cỡ ba ngón tay, còn dài hơn cả bàn tay người trưởng thành bị nhét hết vào lỗ chìa khoá.

Sau đó liền nghe thấy tiếng mở khóa khẽ vang lên.

“…”

Ôn Dục Nhiễm nhìn chằm chằm cái lá bùa còn nguyên vẹn bị rút ra kia, cho là mình không nên quá ngạc nhiên, song lại không nén nổi thấy thật thần kỳ.

Thật không biết là ai bắt quỷ cũng vạn năng như thế, hay là Thiên Lang tự thêm vào vô số kỹ năng nữa.

Căn cứ vào địa chỉ Duẫn Mộc, bây giờ anh chỉ cần lên tầng bốn của toà nhà này.

“Tụi tao đến dưới lầu rồi, đến ngay đây. Nói coi lúc mày tới sao mở được cổng vậy?”

“Lúc tao đến cổng không khoá, tao đi thẳng lên lầu.”

“…” Còn có thể nói gì đây, thời đại này đến quỷ cũng học được phân biệt đối xử.

Lúc vừa lên lầu bốn, Ôn Dục Nhiễm liền nhìn thấy Duẫn Mộc đối mặt với cánh cửa một cách yên tĩnh. Mà Thích Phi Trần thì dù bận vẫn ung dung mà đứng ở bên cạnh, điệu bộ xem trò vui không ngại chuyện lớn.

Đại khái là nhớ kỹ câu cuối Thiên Lang nói coi như mình đã chết, lúc nghe thấy tiếng động từ bọn họ Duẫn Mộc cũng không lập tức quay người, mà đến khi Ôn Dục Nhiễm đứng ở bên cạnh vỗ vỗ vai mới phản ứng: “Chuyện gì thế này?”

“Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?” Ôn Dục Nhiễm bất đắc dĩ hỏi ngược lại, khá là đề phòng mà nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đang phát ra tiếng vang dội, quay đầu nhìn Thiên Lang, “Đây là tình huống gì?”

Thiên Lang chỉ mỉm cười, từ trong túi lấy ra viên kẹo Ôn Dục Nhiễm vừa bỏ vào, xé giấy gói kẹo rồi bỏ vào trong miệng Ôn Dục Nhiễm, lập tức ra hiệu lui lại, tự mình đứng trước cửa.

Tiểu kịch trường:

Thiên Lang: Thân ái, ngài sốt sắng như vậy người ta rất khó chống cự QAQ

Ôn Dục Nhiễm: Nói tiếng người được không bảo bối?

Thiên Lang: Cầu vuốt ve o(*////▽////*)q

Duẫn Mộc: …

Thích Phi Trần: Ha ha