Trước Gameshow Tình Yêu, Hắc Nguyệt Quang Cô Ấy Bị Mất Trí Nhớ

Chương 5



Vì tám vị khách quý sẽ cùng nhau xuất hiện trên buổi phát sóng trực tiếp này, chương trình 《 Bước đến bên nhau 》 được chia làm tám màn hình nhỏ.

Tám màn hình nhỏ được chia ra, nếu không bấm chọn bất kì màn hình nào, bạn có thể xem buổi phát sóng trực tiếp của cả tám vị khách mời. Nếu bias ai, có thể bấm chọn khung hình bạn thích để phóng to màn hình, như vậy bạn có thể tập trung xem chương trình phát sóng trực tiếp của mỗi người này thôi.

Lựa chọn xem hết cả tám người là quá mệt mỏi, nên đa số người xem thường chỉ xem một người. Trong đó, số lượng khán giả tham gia buổi phát sóng trực tiếp của Giang Kỳ phải nói rằng không ai sánh kịp.

Đây là lần đầu tiên ghép đôi, vậy nên các khách mời được tổ tiết mục chia thành hai bên nam nữ.

Đường Trừng là người đầu tiên tới địa điểm được chỉ định.

"Buổi trưa tốt lành nhé mọi người."

Vừa mới thấy nhân viên phụ trách camera ở hiện trường, Đường Trừng liền nhanh chóng chào hỏi, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân.

"Mọi người vất vả rồi, có phải buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi không?"

Đường Trừng nghiêng đầu nhìn camera gần cô nhất, tò mò tiến lên phía trước ống kính.

Nhìn thấy khuôn mặt của cô ngày càng gần ống kính, người xem trong phòng trong lúc nhất thời đều vô thức nín thở.

Thật lâu sau, bình luận bất ngờ bùng nổ.

—— Aish chết tịt, bỏ qua những thứ kia thì gương mặt này quá đáng đánh rồi. Vừa mới vào phòng phát sóng mà đã mặt đối mặt như này, cô có biết tôi suýt phải thở oxy vì cái nhan sắc này không. Cứ như bị búa gõ vậy, tôi đến giờ vẫn còn hoa mắt đây này.

—— Cô ấy hôm nay trang điểm kiểu gì mà nhìn như mặt mộc vậy, thần thái bây giờ so với thời điểm trang điểm đậm phải nói là on the next level luôn!

—— Người cũng rất lễ phép nữa!

—— Đã bảo rồi, Đường Tiên Nhi này giỏi nhất là chiêu trò ra vẻ đấy, chậc chậc.

"Mọi người buổi trưa vui vẻ."

Sau khi nhận ra rằng máy quay đang hoạt động, Đường Trừng - người vừa mới phô bày khuôn mặt xinh đẹp trước màn hình, trở lại vị trí ban đầu và mỉm cười chào khán giả trong phòng phát sóng.

Hôm nay Đường Trừng mặc một chiếc váy lệch vai màu xanh da trời, trên tóc cài một chiếc băng đô màu xanh đậm, chỉ cần hơi nghiêng người là có thể khoe chiếc cổ thiên nga hoàn hảo và bờ vai vuông vắn.

Ngay sau khi Đường Trừng chào khán giả, vị khách nữ thứ hai xuất hiện.

Không ai khác, chính là Triệu Sanh Sanh.

Cô gái nhỏ diện cho mình chiếc quần yếm màu be cùng với áo sọc hồng và xanh lá cây. Nhìn trông tràn đầy sức sống.

Vừa nhìn thấy cô, Đường Trừng liền duỗi tay cùng chào cô.

Sau khi được chào hỏi, Triệu Sanh Sanh sửng sốt rồi vội vàng cười, còn chưa kịp đáp lại lời chào.

Hai khách mời nữ khác là Hi Bội Bội và Âu Lê lần lượt xuất hiện trước ống kính.

Hi Bội Bội mặc một bộ váy ngắn màu đen, đeo kính râm màu trà, nhìn thấy Đường Trừng chào hỏi liền khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.

Mọi người trong vòng đều biết rằng vì Thịnh Dặc mà cô ta đối xử với Đường Trừng như vậy, tức đến mức không cho người ta tí mặt mũi nào.

Dù sao thì tin tức Thịnh Dặc thời đại học theo đuổi Đường Trừng không thành đã lan truyền trong giới, Hi Bội Bội lại là fan hâm mộ số 1 của anh ta, sao có thể không rõ ràng như vậy cho được.



Là công chúa nhỏ của Hi gia, Hi Bội Bội luôn sống theo ý thích của mình từ trước đến nay, làm bất cứ điều gì mình muốn mà không lo bị ai mắng mỏ.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hi Bội Bội, Đường Thành hơi nhướng mày, nhưng cũng không quá để ý.

Âu Lê, người đang mặc chiếc váy mỏng màu da kết hợp với chiếc mũ rộng vành màu trắng, thấy thế thì cười nhẹ, khóe môi nhếch lên rồi hạ xuống không chút dấu vết.

Thấy Đường Trừng chào mình, người phụ nữ có chút rụt rè gật đầu với cô, nụ cười khách sáo mà xa cách.

Mặc kệ người ta có suy nghĩ gì, nếu có thể ngồi lên vị trí tiểu hoa đán này, tất nhiên không thể để lộ suy nghĩ của chính mình trên màn ảnh, kể cả khi cô ta không hề để cái vị tên là Đường Tiên Nhi này vào mắt.

Bốn vị khách mời nữ đã có mặt, màn hình chia ra liền hợp lại làm một.

—— Ố mài gót, không nói những thứ khác, bốn người này mà đứng chung một chỗ thì quả thật là một bữa tiệc nhan sắc đấy aaa!

—— Triệu Sanh Sanh tràn đầy sức sống, Âu Lê quyến rũ, Hi Bội Bội kiêu ngạo, Đường Trừng tiên khí. Bốn người mỗi người một vẻ, nhan sắc này không thể nào so với mấy cô minh tinh nổi tiếng nhờ mặt trên Internet được

—— Đạo diễn chọn người khéo quá, nhìn nhan sắc bốn người này có vẻ là không đụng chạm dao kéo đâu.

—— Có chắc là Đường Tiên Nhi không phẫu thuật thẩm mỹ không? Có cần tôi tung ảnh chụp xấu xí của cô ta thời cấp ba cho mọi người thưởng thức không ạ?

Bình luận trên mạng vô cùng sôi nổi, bốn người vừa chào hỏi xong, tổ tiết mục liền bắt đầu thông báo quy tắc liên quan.

Quà tặng không thể tùy tiện chọn, điều quan trọng là ai đến trước.

Để giải quyết triệt để vấn đề này, đồng thời tăng thêm cơ hội lần đầu gặp mặt của hai bên, tổ tiết mục đặc biệt chuẩn bị phần trò chơi để tìm ra sự ăn ý ngầm giữa hai bên.

Để bốn món quà của các nam khách mời giữa mê cung tình yêu.

"... Người đến đầu tiên sẽ được lựa chọn món quà mình thích nhất, người đến cuối cùng sẽ không được chọn. Sau khi lựa chọn xong, nếu khách mời hai bên không chọn đúng quà của đối phương, có thể yêu cầu được chọn lại lần nữa. Cặp đôi đầu tiên chiến thắng trò chơi ăn ý ngầm này có thể cùng nhau khởi hành đến điểm dừng chân đầu tiên của 《 Bước đến bên nhau 》 - làng Võ Công.

Đường Trừng cẩn thận lắng nghe quy tắc của chương trình, bất chợt cảm thấy người bên cạnh quay ra nhìn cô chằm chằm.

Vừa quay đầu, cô liền thấy Triệu Sanh Sanh đứng cách đó không xa.

Đường Trừng lễ phép cười.

Sau đó lại nhìn thấy đối phương sửng sốt, không biết có phải do phơi nắng không, mặt cô gái ửng đỏ rồi nhìn cô cười cười.

Đừng tin gương mặt bình tĩnh của Triệu Sanh Sanh, thật ra trong lòng cô ấy đã không kiềm chế được mà hét to rồi.

Cô nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, Đường Trừng có thể xinh đẹp đến thế.

Cô chỉ biết tác giả miêu tả Đường Trừng trong sách vô cùng xinh đẹp. Lần đầu tiên đến đây, cô cũng đã xem một số video của cô ấy ở trên mạng, nhưng cô không ngờ rằng có người lại có thể không ăn ảnh đến vậy. Mấy bộ phim trước của Đường Trừng đã lãng phí gương mặt mỹ nữ này như nào thế?

Vừa nhìn thoáng qua đã hít thở không thông rồi. Bảo sao nam chính Giang Kỳ nhớ mãi không quên, nếu là cô, cô cũng quên được mứt.

Vừa miên man suy nghĩ, Triệu Sanh Sanh bỗng nhiên chú ý tới tiểu hoa đán Âu Lê bên cạnh, ra vẻ tùy ý liếc nhìn túi xách của cô ta.

Đôi mắt của Triệu Sanh Sanh rất tinh, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một góc màn hình điện thoại lóe sáng trong túi xách nhỏ bằng bàn tay của Âu Lê.

Vừa nhìn thấy, Triệu Sanh Sanh liền biết ngay.

Âu Lê gian lận.

Có người nhắc cô ta quà của Giang Kỳ là gì.

Đây là tình huống trong cốt truyện, chị gái này muốn xào CP với Giang Kỳ, thậm chí đã nghĩ ra cả tên CP và tìm thủy quân. Chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ tiến tới xào hết mình luôn.

Tiếc rằng dù đã tìm đủ mọi cách, chị gái này còn thiếu chút may mắn nữa.

Hình như là do tâm linh tương thông, người vượt qua thử thách mê cung đầu tiên không ai khác là hắc nguyệt quang Đường Trừng.

Người thứ hai là nữ chính gốc, người thứ ba mới là Âu Lê.

Đại mỹ nữ Đường Trừng trong nguyên tác không chọn tờ tiền hình trái tim kia mà là nữ chính gốc, từ đó mở ra duyên phận giữa hai người, đặt nền móng vững chắc cho sự bùng nổ của CP sau này.

Âu Lê cũng vậy, sợ là có không có cơ hội gì rồi.

Nghĩ đến đây, Triệu Sanh Sanh nhìn về phía Âu Lê, ánh mắt nhàn nhạt hiện lên tia đồng tình.

Chị gái à, đừng cố chơi chiêu nữa, càng làm càng thấy buồn hơn thôi.

Triệu Sanh Sanh khẽ thở dài trong lòng, sau đó liền quyết định làm theo cốt truyện, chọn món quà của nam chính Giang Kỳ.

Mặc dù cô không có thích Giang Kỳ đến vậy, thế nhưng con đường làm nữ chính nguyên tác đang mở ra trước mặt, cô không thể thu hẹp con đường này, dù sao 60 chương đầu chưa phát triển tuyến tình cảm nào.

- --

Tổ tiết mục hô một tiếng "Chuẩn bị, bắt đầu", Đường Trừng và những người khác lần lượt bước vào mê cung tình yêu trước mặt.

Gần như cùng lúc đó, các nam khách mời cũng tiến vào một mê cung khác.

Dựa vào vận may tuyệt vời và trực giác chính xác, Giang Kỳ có vẻ là người đầu tiên trong số tám người bước đến trung tâm của mê cung.

Vừa ngẩng đầu, anh liền thấy bốn món quà được bày ra trên bàn: Cốc sứ, vé xem phim, hoành thánh khô, và dây kết bình an.



Khi đến gần hơn, anh phát hiện không chỉ có mỗi dây kết bình an mà còn có một tờ vé số được đặt phía dưới nữa.

Vừa nhìn thấy vé số, Giang Kỳ liền rũ mắt, mọi cảm xúc cuồn cuộn trong anh bị dập tắt trong nháy mắt.

Vào lúc này, anh bỗng nhớ đến một đoạn ký ức xưa cũ ——

Đó là lúc hoàng hôn.

Chàng trai trong bộ đồng phục xanh trắng nhìn thẳng về phía trước, giả vờ lãnh đạm nhưng cố gắng nắm tay cô gái mặc đồng phục trường tương tự bên cạnh,

Ai ngờ cô gái bỗng như nhìn thấy cái gì, liền kéo lấy tay anh đi về phía trước.

Hai phút sau, hai người mua vé số ở một quán ven đường.

"Em tin cái này à?"

Thiếu niên Giang Kỳ đầy hoài nghi nhìn về phía cô bạn gái mới xác nhận quan hệ chưa được bao lâu, không thể hiểu được tại sao một thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân lại có thể có tật xấu là mua vé số.

"Sao nào sao nào?"

Đường Trừng cẩn thận đặt tờ vé số vừa mua vào ngăn giữa của cặp sách.

"Mua vé số phạm pháp sao? Chỉ có hai tệ thôi mà, trúng thì sao! Em chỉ thích tiền mà thôi, có gì sai đâu nào, hừ."

Cô gái trẻ nhăn mũi rồi xoay người đi về phía trước.

Giang Kỳ vội đuổi theo: "Anh không bảo em sai, chỉ là thấy hơi sốc, em đừng giận được không? Thích tiền chẳng có gì sai, em thích cái gì anh cũng đều thích, kể cả khi em thích phân cũng không sao hết luôn."

"Anh mới thích phân ý, Giang Kỳ anh chán sống rồi à!"

Cô gái giận dỗi dậm chân.

...

Dòng ký ức như thủy triều rút đi, Giang Kỳ bất giác nhếch khóe môi cười, theo bản năng tiến về tấm vé số.

Mới đi được hai bước, anh không tự chủ mà nhớ tới lần tham dự buổi họp thường niên Tùng Lam, Đường Trừng đụng phải anh liền chào một tiếng khách sáo "Chào tiền bối Giang" sau hậu trường.

Anh có chút chần chừ.

Nhưng chỉ chần chừ hai giây, anh liền cầm dây kết bình an và tấm vé số trong tay.

Sau đó xoay người đi về phía lối ra.

Anh không biết rằng, khi anh vừa đi, phòng phát sóng trực tiếp liền kêu than ầm trời.

—— Bây giờ tôi tin chương trình không có kịch bản rồi, nếu không sao chồng tôi có thể cầm quà của Đường Tiên Nhi chứ! Tổ tiết mục làm gì dám xào CP của Đường Tiên Nhi và Giang Kỳ đâu!

—— Huhuhu, chồng ơi ngoan nào, chúng ta không lấy thứ đó được không? Em muốn khóc lắm rồi, thật sự đấy...

—— Chồng ơi là chồng, anh đẹp trai cao to thế này sao lại lầm đường lạc lối thế!

Đường Trừng - người không hay biết gì về mấy bình luận ầm ĩ kia, là nữ khách mời đầu tiên tìm thấy bàn quà tặng.

Không nghĩ tới, số lượng người xem trực tuyến buổi phát sóng trực tiếp của cô ấy đang tăng vọt vào thời điểm này.

Người hâm mộ của Giang Kỳ lần lượt ùa vào phòng phát sóng trực tiếp của cô.

Các cô cho rằng, chồng của họ đã chọn quà rồi, không có chuyện đổi ý đâu. Hiện tại chỉ trông cậy vào Đường Trừng bên này, nếu cô ấy chọn không trúng thì hai người sẽ chọn lại từ đầu.

Lại không biết rằng, Đường Trừng tuy ngoài mặt không có gì thay đổi khi nhìn thấy bốn món lễ vật trên bàn, nhưng trong lòng đã nhanh chóng phân tích và tính toán.

Tuy rằng mất đi ký ức, nhưng cô đã dành ra ba ngày trước khi tham gia ghi hình chương trình 《 Bước đến bên nhau 》 để có hiểu biết rõ nhất về bảy người còn lại.

Bốn món quà, nhìn thấy hoa hồng là biết đó là khẩu vị của Mạc Thiếu Tôn Mạc tổng, cuốn sách này, và tên ăn phốt không văn hóa - lưu lượng Túc Hải, có khả năng liên quan đến nhau.

Còn lại bình chống nắng phun sương khá phù hợp với tính cách có chút giả dối ôn nhu của Thịnh Dặc, như vậy chỉ còn...

Đường Trừng cười cười tiến đến trước món quà của mình, hoàn toàn không để ý đến khu bình luận sắp bị cô chọc cho khóc thét.

Sau khi cô rời đi, Triệu Sanh Sanh hưng phấn tiến về phía trung tâm mê cung.

Nhìn thấy trên bàn chỉ còn lại ba món quà, lại nhìn lại.

Có gì đó sai sai, tờ 100 tệ kia đâu?

Tờ 100 tệ hình trái tim yêu yêu mới tinh kia đâu rồi!

Triệu Sanh Sanh há hốc mồm.

- --

Ba phút sau, Triệu Sanh Sanh - người còn đang hoài nghi nhân sinh, chân thấp chân cao ôm chín đóa hoa hồng đã héo tới địa điểm ước định, mới vừa đứng yên liền nghe thấy—



"Anh đợi em lâu lắm rồi, người bạn đời đáng yêu của anh!"

Triệu Sanh Sanh không nhịn được mà rùng mình. Cô máy móc quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạc Thiếu Tôn tay cầm hoành thánh ngồi trên lan can, đang nhìn cô cười quyến rũ.

Ngay sau đó anh ta lưu loát nhảy xuống.

Nhảy xuống nhưng đứng không vững, chàng trai trẻ lảo đảo đi bốn năm bước về phía trước mới dừng lại.

Triệu Sanh Sanh: "..."

"Chỉ là sai lầm! Sai lầm thôi!"

Sau khi đứng vững, Mạc Thiếu Tôn vội vàng sửa sang, sau đó chạy đến chỗ cúi chào theo nghi thức của hoàng gia Anh, "Em có chấp nhận hẹn hò với hoàng tử không? Công chúa xinh đẹp."

Triệu Sanh Sanh: "..."

Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi, đừng để tôi xuyên sách, bỏ lỡ nam chính đẹp trai, và gặp một tên siêu đần như này!

So với sự tuyệt vọng của Triệu Sanh Sanh, Hi Bội Bội - người đã kết đôi thành công với nam thần của cô - không còn kiêu ngạo và lạnh lùng như khi ở trước mặt Đường Trừng nữa. Khi nhìn thấy Thịnh Dặc đầu tiên, bộ dáng giả bộ lạnh lùng của Hi Bội Bội biến mất, cô ta liền cười như đóa hoa khiên ngưu*.

* Hoa khiên ngưu: trong văn hóa dân gian Trung Quốc, hoa này tượng trưng cho người yêu chỉ có thể gặp nhau vào một ngày đặc biệt trong năm, cũng có nghĩa là tình yêu không được đáp lại.

Lúc này, Âu Lê diện bộ trang phục lộng lẫy bước tới, nhìn thấy Túc Hải xuất hiện trước mặt mình, cho dù đã nghĩ đến việc quản lý biểu cảm, sắc mặt cô ta vẫn tối sầm trong giây lát.

Cô ta ở đây để đi cọ lưu lượng, không phải để bị cọ, chết tiệt!

Ngược lại, Túc Hải hưng phấn đến không biết cử động tay chân như nào, may mắn quá, lựa chọn của anh ta lại chính là Âu Lê!

Gần như cùng lúc đó, Đường Trừng cũng đã đến chỗ hẹn, cô nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao lớn, thẳng tắp, mặc áo sơ mi trắng đang đứng bên hồ phía xa xa, đang quay lưng về phía cô.

Vừa nhìn thấy bóng dáng, thậm chí không cần anh xoay người lại, Đường Trừng liền biết cô chọn đúng rồi.

Vì thế cô hắng giọng một tiếng.

Vừa nghe đến thanh âm vang lên, Giang Kỳ lập tức thấy căng thẳng, suy nghĩ rối bời khiến anh khó mà bình tĩnh phán đoán xem thanh âm kia đến từ ai.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy ——

"Anh trai đứng bên hồ kia ơi, cho hỏi anh đang đợi người sao?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Kỳ không chỉ cảm thấy an ổn trong lòng, mà còn có một loại cảm giác đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, thậm chí còn có một loại cảm giác hoang đường khi tỉnh giấc giữa đêm.

Trong nháy mắt, trong lòng anh như vừa lướt cơn mưa rào mùa hạ, nhưng anh không thể hiện ra dù chỉ một chút.

Người đàn ông chậm rãi xoay người lại, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, giống như vì tinh tú tỏa sáng trong đêm tối.

Anh nhìn thấy, cách đó không xa, cô gái mà anh nhung nhớ đang đứng dưới ánh mặt trời, tay phải cầm tờ 100 tệ hình trái tim, nụ cười rạng rỡ động lòng người, giống hệt như ngày xưa cũ ấy.

"Đúng vậy."

Anh trả lời.

"Tôi đang đợi người."

Anh đang đợi em.

Từ lâu lắm rồi...