“Cậu có dự định thi trường nào chưa?” Trường đột nhiên lên tiếng, “Hoặc có thích ngành nghề nào không?”
“Mẹ tớ muốn tớ thi sư phạm Anh.”
“Tớ không hỏi mẹ cậu,“ Trường bật cười, quay sang nhìn tôi, “Tớ hỏi cậu mà.”
“Tớ...” Tôi ngẩn người, “Tớ không biết...”
Trường có vẻ hứng thú với chủ đề này, cậu hỏi tiếp:
“Cậu có thích dạy học không?”
Tôi không hiểu tại sao tự dưng Trường lại muốn tư vấn hướng nghiệp cho mình, những tôi vẫn thật thà trả lời:
“Tớ không thích lắm.”
Tôi từng bị stress mấy ngày khi giảng bài thơ “Thương vợ” cho Tùng, cậu ta cứ khăng khăng Tú Xương không phải người chồng biết thương vợ, nếu ông thực sự có bản lĩnh thì đã không để vợ phải lam lũ vất vả như vậy. Tôi suýt bật khóc vì cãi không được, cuối cùng còn bị cậu ta thuyết phục ngược lại.
“Thế thì cậu phải làm một công việc cậu không thích tận 40 năm đấy.” Trường nhìn thẳng vào mắt tôi, “Tất nhiên cậu có thể làm trái ngành, nhưng toàn bộ công sức tiền bạc cậu bỏ ra trong 4 năm học Sư phạm lãng phí hết.”
“Nhưng mẹ tớ muốn...”
“Mẹ cậu có sống thay cậu được không?” Trường ngắt lời tôi.
“Thực ra tớ thấy học Sư phạm cũng tốt, bây giờ tớ chưa thích nhưng biết đâu sau này tớ sẽ thích.” Tôi cụp mắt, “Học phí Sư phạm không quá cao nên tớ có thể tự lo được.”
Trường không nói gì nữa, còn tôi thì khẽ thở dài. Tôi rất ngại nói về hoàn cảnh gia đình, không phải vì tôi tự ti, mà tôi thấy rất bối rối thay cho những người phải nghĩ cách an ủi tôi khi biết cuộc sống của tôi khó khăn ra sao. Tôi hiểu sự im lặng của Trường, chắc chắn cậu chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh chọn trường học phải cân nhắc đến học phí, có lẽ cậu cũng không hiểu vì sao tôi phải răm rắp nghe lời mẹ như vậy. Tôi và Trường vốn là người ở hai thế giới khác nhau.
Tôi cố gắng làm cho bầu không khí bớt gượng gạo:
“Cậu thì sao? Tại sao cậu lại muốn thi Kiến Trúc?”
“À...” Trường cong môi cười, ánh mắt chợt trở nên mềm mại, “Bởi vì người tớ thích học Kiến Trúc.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác trái tim mình như ngừng đập. Rõ ràng rất muốn khóc, thế mà tôi vẫn có thể nở nụ cười, tỏ ra bình thản hỏi cậu:
“Chị ấy hơn tuổi mình à?”
“Ừm, chị ấy hơn mình 4 tuổi.”
...
Trang đột nhiên ngồi bật dậy, quơ tay sờ soạng dưới gối tìm điện thoại, lẩm bẩm:
“Từ từ, hình như tao biết bà này.”
“Chị học Kiến Trúc mà Trường thích á?” Tôi với tay bật công tắc đèn.
“Ừ, hồi cấp Ba con Chanh kể tao nghe một lần rồi, tao có follow Instagram của bà đấy.” Trang vừa nói vừa tập trung tìm kiếm gì đó trên điện thoại, “Bả là chị họ con Chanh, mà hồi thằng Trường thích bả thì bả lại đang có người yêu, người yêu bả cũng xinh gái.”
Tôi sửng sốt hỏi lại:
“Chị đấy thích con gái à?”
“Ừ, đây cho mày xem ảnh.” Trang đưa điện thoại cho tôi, màn hình hiển thị trang Instagram cá nhân của Quan Thư, “Trông cuốn nhở, giờ bà ấy mở tiệm xăm kết hợp quán pub ở Đội Cấn, kiếm được lắm.”
Trang Instagram của Thư không có nhiều ảnh, nhưng ảnh nào cũng đẹp và nghệ.
“Gu của Trường cố định đấy chứ.” Tôi trả điện thoại cho Trang, cười cười, “Ai cũng cao ráo, đẹp kiểu cá tính, nổi bật và có gu ăn mặc.”
“Ôi thằng này hay nói đạo lý thôi chứ nông cạn lắm, nó yêu bằng mắt mà.” Trang phẩy tay, “Nên nó có yêu ai quá nửa năm được đâu, toàn chia tay vì không hợp tính.”
“Xung quanh Trường có bao giờ thiếu người đẹp đâu.” Tôi cười nhạt, “Mây tầng nào gặp gió tầng đấy thôi.”
Bản thân Trường có ngoại hình nổi bật, thành tích tốt, gia đình giàu có, vậy thì việc anh quen những cô gái có điều kiện tương đương là hết sức bình thường, ít nhất thì về mặt ngoại hình và học vấn, tất cả người yêu cũ của Trường đều rất xứng đôi với anh. Tất nhiên trong tình yêu không có khái niệm “xứng” hay “không xứng”, với tôi, chuyện tình Hoàng Tử Lọ Lem đẹp, Hoàng Tử với Công Chúa cũng đẹp, mà tình yêu giữa Công Chúa và người đánh giày cũng rất đáng trân trọng. Trường yêu ai là việc của anh, trong suốt thời gian yêu họ anh chân thành, nghiêm túc, toàn tâm toàn ý với họ, vậy thì anh vẫn là một người tử tế.
Tôi cầm cốc nước ở đầu giường lên định uống thì phát hiện nước đã lạnh ngắt. Tôi lấy bình giữ nhiệt pha thêm nước nóng và cho vài giọt mật ong vào cốc, tôi uống một lúc hơn nửa cốc nước, sau đó mới tiếp tục:
“Hồi cấp Ba tao thích Trường lắm, nhưng cũng tự biết là chỉ được thích thôi chứ không mong cầu gì cả.” Tôi thở dài, bật cười, “Lúc nào cũng tự nhắc mình thế, vậy mà biết Trường có crush tao buồn mãi. Hồi đấy đa sầu đa cảm thật chứ.”
Trang có vẻ trầm ngâm:
“Thằng Trường không phải kiểu người tự dưng đi tâm sự chuyện riêng tư đâu, kể cả thân lắm nó cũng rất hiếm kể gì về mình. Mày có nghĩ nó cố tình kể ra để mày hết hy vọng không?”
Tôi phá ra cười:
“Lúc đầu tao cũng nghĩ thế đấy.”
...
Tôi vốn là đứa hay suy nghĩ nhiều, chỉ một chuyện cỏn con bé xíu cũng ngồi phân tích đủ kiểu rồi tự dằn vặt bản thân. Buổi tối hôm biết về sự tồn tại của chị Thư, tôi vừa trùm chăn khóc vừa suy luận ý đồ của Trường. Mối quan hệ giữa tôi và Trường chỉ trên mức bạn bè xã giao một chút, Trường thì không phải kiểu người thích chia sẻ chuyện riêng tư của bản thân. Tôi chưa từng nghe ai nói Trường thích một chị hơn tuổi, cho nên thông tin này thuộc dạng bí mật ít người biết, hoặc Trường nói dối. Nếu như Trường nói dối, vậy tại sao cậu phải bịa chuyện lừa tôi? Trong trường hợp Trường nói thật, điều này khá bất thường, vì tôi và Trường chưa thân tới mức có thể chia sẻ về người mình thích. Quan trọng hơn, Trường được lợi gì sau chuyện này?
Tôi mơ mộng nhưng không ngu ngốc, tôi biết toàn bộ sự quan tâm của Trường dành cho tôi đều xuất phát từ lòng thương hại, còn tôi chỉ là một đứa thảm hại không thể nào từ chối được thứ tình thương mà cậu bố thí. Mọi chuyện chợt trở nên rõ ràng, Trường đối xử tốt với tôi vì thấy tôi tội nghiệp chứ không hề thích tôi, với cậu, tình cảm của tôi là một gánh nặng. Trường muốn làm người tốt tới cùng, cậu sợ tỏ thái độ từ chối rõ ràng sẽ khiến tôi tổn thương nên quyết định kể về người cậu thích cho tôi nghe để tôi biết ý từ bỏ.
Tôi khóc suốt đêm, mãi đến khi mệt quá mới ngủ thiếp đi. Tôi thức dậy với hai mắt sưng húp, cổ họng đau rát và cả người nóng hầm hập như lò sưởi. Trong cái rủi có cái may, nhờ bị ốm nên tôi không phải giải thích với mẹ về đôi mắt sưng và được nghỉ học hẳn hai ngày. Tôi dùng hai ngày để thuyết phục mình từ bỏ mối tình đầu đầy nước mắt, tôi sẽ trở về cuộc sống trước đây, tôi sẽ không để Trường ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, sẽ không khóc vì cậu thêm một lần nào nữa.
Cuối tháng 11, gió mùa Đông Bắc tràn về. Mưa giông kéo dài suốt cả tuần, bầu trời xám xịt, nặng trĩu, không khí lạnh bắt đầu len lỏi khắp nơi. Thời tiết khiến cho tâm trạng con người cũng trở nên bức bối.
Tôi quay trở lại lớp học vào một ngày mưa tầm tã, cơ thể mệt rũ do chưa khỏi bệnh cộng thêm cơn đau bụng do đến ngày. Tôi tới trường khá muộn, mãi mới tìm được chỗ để xe, vừa gấp được cái áo mưa cất vào cốp thì bị người bên cạnh hất nước mưa vào người. Tôi sững sờ, mãi tới khi dòng nước mưa lạnh buốt thấm tới áo sơ mi mỏng bên trong tôi mới vội cởi áo khoác ra, ngẩng đầu lên thì bất ngờ trông thấy gương mặt sửng sốt của Nguyễn Công Trường.
Trường ngây người nhìn tôi một lúc, sau đó cậu mới luống cuống cởi áo khoác trùm lên vai tôi, vội vàng xin lỗi:
“Tớ xin lỗi, tớ không cố ý.”
Nước mưa lạnh thấm vào cơ thể khiến bụng dưới quặn đau dữ dội, tôi nhíu chặt chân mày, bước nhanh ra khỏi nhà xe, không muốn tốn thời gian với chàng trai trước mặt thêm nữa. Tôi vào nhà vệ sinh nữ kiểm tra áo và băng vệ sinh trước, đến lúc này tôi mới phát hiện áo sơ mi trắng bị nước mưa làm ướt trở nên trong suốt, dính sát vào da thịt, lộ rõ màu áo lót bên trong. Nghĩa là khi nãy... Trường đã nhìn thấy hết rồi ư?
Tim tôi đột nhiên đập nhanh mất kiểm soát, hai má nóng bừng, chẳng biết do tức giận hay xấu hổ. Trên người tôi vẫn đang khoác áo đồng phục của Trường, áo của tôi bị Trường làm ướt đến mức không thể mặc lại được nữa. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải quay lại lớp trong chiếc áo khoác nam rộng thùng thình. Cả ngày hôm đó tôi cứ vật vờ nằm gục xuống bàn suốt, mặt mày tái nhợt, chốc chốc lại ho sù sụ và chỉ có thể thều thào không ra hơi. Đó cũng là lúc tôi nhận ra, crush Trường quả là một sai lầm tuổi trẻ.
Thời gian sau đó, tôi hoàn toàn coi Trường như không khí, không tiếp chuyện, không để ý đến cậu, ngó lơ sự tồn tại của cậu. Tôi cảm thấy con trai là loài sinh vật hết sức khó hiểu, ngày thường tôi luôn hướng về cậu ta thì cậu ta lại chẳng thèm quan tâm, đến khi tôi tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt thì cậu ta đột nhiên thay đổi 180 độ, nhiệt tình đến mức tôi không nhận ra. Tôi biết Trường thấy có lỗi, thực ra ai trong hoàn cảnh đó ai cũng sẽ áy náy, nhưng vì tôi đang có thành kiến với Trường nên cậu làm gì tôi cũng ngứa mắt, kể cả cậu có mua cho tôi loại sữa đào bản limited mà tôi thích thì tôi vẫn thấy ngứa mắt.
... Cho đến một hôm, tôi vô tình làm đổ nước vào người Trường.
Hôm đó bàn tôi trực nhật nên tôi đi học khá sớm, thấy Tùng và Trường còn chưa đến lớp, tôi quyết định giặt giẻ lau bảng và tưới cây trước. Tôi vừa cầm được cốc nước ra ngoài ban công, đang giơ lên muốn đổ vào chậu hoa thì bị ai đó đập mạnh vào tay:
“Mày soạn văn xong...”
Tôi trợn tròn mắt chứng kiến hơn nửa cốc nước sánh hết ra ngoài, không thèm quan tâm ai là thủ phạm, vội vã cúi đầu ngó xuống tầng dưới, trông thấy Nguyễn Công Trường đang nheo mắt nhìn thẳng về phía mình, tóc và vai áo ướt đẫm nước. Tôi bị ánh mắt đáng sợ của Trường làm giật mình, bàn tay đang cầm cốc hơi run lên, làm đổ nốt nửa cốc nước còn lại vào người Trường...
Lúc Trường lên đến lớp, tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều khăn giấy. Tôi run rẩy đưa giấy lau cho cậu, chỉ cần cậu quát một câu là sẵn sàng rơi nước mắt:
“Tớ xin lỗi.”
Trường không nói gì, cậu cởi áo khoác ngoài, lấy khăn giấy lau qua tóc và áo sơ mi bên trong. Cậu vươn tay vuốt ngược phần tóc mái bị ướt, để lộ khuôn mặt đẹp đến ngạt thở, từng đường nét sắc bén như được tạc nên. Đuôi mắt Trường hơi hướng lên, đôi mắt của cậu có màu tro, rất sáng, sâu thăm thẳm, ánh mắt lộ rõ vẻ ngang tàng kiêu ngạo. Tôi không dám đối diện với đôi mắt ấy, âm thầm hướng tầm mắt xuống dưới, lướt qua yết hầu nhô cao của cậu, dừng lại ở mảng áo sơ mi ướt đẫm trước ngực và bụng Trường. Cậu vẫn đang bận rộn dùng khăn giấy lau khô áo, áo sơ mi đồng phục vốn mỏng, những mảng áo bị nước làm ướt dính sát vào da thịt, để lộ cơ bụng rất đẹp.
Tôi có thể cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, hai má nó nóng bừng, adrenaline tăng vọt, quên luôn cả sợ. Tôi cứ thế mở to mắt nhìn chằm chằm theo tay Trường, mãi cho đến khi cậu lên tiếng:
“Cậu cố tình trả thù tớ vụ hôm trước à?”
Tôi giật mình như thể vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, ngơ ngác ngước mắt lên, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tội lỗi giống như đi ăn trộm bị người ta bắt được:
“Sao?”
Trường không chú ý đến vẻ mặt khác lạ của tôi, cậu vo viên đống khăn giấy đã thấm ướt, cụp mắt nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc:
“Cậu cố tình đổ nước vì hôm trước tớ lỡ hắt nước vào người cậu đúng không?”
Ánh mắt của Trường khi hỏi tội tôi rất đáng sợ, như thể cậu chuẩn bị đánh tôi tới nơi. Tôi rụt cổ, mếu máo trả lời: