“Đại khái là, nếu mày không may nướng cháy một miếng bánh mì vào buổi sáng, thì thời gian để làm một miếng bánh mì khác có thể sẽ cứu mày khỏi một tai nạn giao thông, hoặc giúp mày gặp được một người vô cùng đặc biệt trong đời.”
Trang bắt đầu nhìn tôi như nhìn một con dở người:
“Cho nên?”
“Cho nên hãy nhìn vào mặt tích cực của sự việc.” Tôi nhún vai, “Cách đây một tiếng tao rất bực mình, nhưng bây giờ nhìn lại mọi chuyện thì tao lại cảm thấy sự xuất hiện của Trường giống như món quà hơn.”
“Không không, cái nào ra cái đấy chứ.” Trang lắc đầu, đặt tay lên vai tôi, “Tao không cần biết Trường có ý nghĩa với mày thế nào, hay mày thấy biết ơn nó ra sao, tao chỉ biết nó từng cư xử rất kỳ cục, năm lần bảy lượt gieo hy vọng cho mày rồi lại đẩy mày ra xa, bày đủ trò quan tâm mập mờ mà không chịu làm rõ tình cảm.”
Tôi cụp mắt, im lặng mân mê mép chăn mỏng. Trang với tay lấy cốc nước tôi uống dở nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục:
“Thà rằng nó bị đần, hoặc nó đào hoa như Khánh Nguyễn thì không nói...” Trang chợt dừng lại, lẩm bẩm, “Hay nó bị đần thật nhỉ, rõ ràng nó biết mày thích nó, mà nó đối xử đặc biệt với mày lộ liễu bỏ mẹ, nó phải biết hành động của nó gây hiểu nhầm thế nào chứ...”
Tôi thở dài thật khẽ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không kéo rèm mà chỉ đóng cửa kính, ánh đèn đường vàng cam chiếu sáng một khoảng không gian rất rộng, tôi có thể quan sát được cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ.
“Làm gì có chuyện Trường không tự ý thức được hành động của mình.”
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi ngốc nghếch thôi. Tôi từng cho rằng sự dịu dàng Trường dành cho tôi chỉ đơn giản là sự thương hại, tôi vừa tự khinh thường bản thân hèn mọn lại vừa khao khát thứ tình thương anh bố thí, tôi cẩn thận giấu đi tình cảm nồng nhiệt của bản thân, chưa một lần dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh phát hiện ra tôi thích anh đến nhường nào. Giờ đây, khi trái tim hoàn toàn tĩnh lặng, nhìn lại quá khứ từ góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi mới chợt tỏ tường.
Chắc chắn Trường biết tôi thích anh, hơn ai hết, anh hiểu rõ tôi đã phải chật vật thế nào để kìm nén tình cảm dành cho anh. Anh xuất hiện khi tôi cần anh nhất, năm lần bảy lượt trêu chọc trái tim tôi, khiến tôi có ảo tưởng mình có hy vọng, sau đó lại lạnh lùng đẩy tôi ra xa. Hành động khó hiểu ấy cứ lặp đi lặp lại, như một trò đùa dai độc ác. Nào có ai “thương hại” như vậy?
“Thằng này khốn nạn thật chứ.” Trang nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, “Nó mà giống Long Đặng hay Khánh Nguyễn từ đầu đi, thì lại không có gì phải băn khoăn. Ba năm cấp Ba không thấy nó tán tỉnh thân thiết với con nào, profile sạch sẽ, chưa thấy bị phốt trap gái bao giờ. Tự dưng một ngày đẹp trời nó nhắm trúng mày, đối xử với mày như một ngoại lệ đặc biệt, nhưng lại không hề thích mày.” Trang dùng tay xoa cằm, biểu cảm trên mặt trở nên hoang mang, “Ê kỳ cục thế? Nó có phải người như thế đâu nhỉ...”
Tôi cười nhạt, vươn tay vuốt ngược phần tóc mái lòa xòa ra sau đầu:
“Biết người biết mặt mà không biết lòng, chắc gì mình đã hiểu rõ Nguyễn Công Trường như mình tưởng.”
“Cũng đúng.” Trang gật đầu, ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt trong veo hơi lóe lên, “Vậy bây giờ mày có còn thích thằng Trường không?”
Tôi bình thản đối diện với đôi mắt của Trang, cười khẽ, thẳng thắn trả lời:
“Tao có hứng thú với Trường, nhưng không phải cái kiểu “thích” của hồi cấp Ba.”
Trang cũng cười:
“Thấy mày bật đèn xanh với Trường suốt là tao biết ngay mà.” Vừa nói nó vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ tay tôi, “Thế nào? Có định tiến xa hơn không?”
“Hmm... Chưa biết nữa.” Tôi vươn vai, ngả đầu xuống gối, cảm thấy cơn buồn ngủ đang quay trở lại, “Ở cạnh Trường khá là vui.”
Trang nằm xuống bên cạnh tôi, khúc khích cười:
“Quan trọng là mày vẫn thấy cay thằng Trường đúng không?”
Tôi mím môi cười, lẳng lặng không đáp. Trang coi sự im lặng của tôi là ngầm thừa nhận, nó vươn tay tắt đèn ngủ, chậc lưỡi:
“Nghe mày kể tao còn thấy bực mình cơ mà, làm sao bỏ qua cho nó dễ dàng thế được.”
Tôi vươn tay xoa đầu Trang, kéo chăn lên cho nó:
“Thôi ngủ đi bạn, hơn hai giờ sáng rồi.”
“Chết rồi mai tao phải học ca một, ngủ đây.”
Trang trùm chăn ngang mặt, quay lưng lại phía tôi, chỉ vài phút sau hơi thở đã trở nên đều đều. Tôi cũng chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác buồn ngủ. Khi nãy Trang nói sai rồi, tôi không hề cay cú hay muốn trả đũa gì Trường cả, dù sao chuyện cũng đã trôi qua từ lâu lắm. Hơn nữa, quãng thời gian mập mờ với Trường là quãng thời gian tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong suốt ba năm cấp Ba, thậm chí ký ức ấy từng nhiều lần làm chỗ dựa tinh thần trong những ngày tháng tôi mệt mỏi và bất lực nhất. Có chăng còn sót lại chỉ là cảm xúc không cam tâm và một chút hiếu thắng trẻ con, Trường không thích Huyền Chi của bốn năm trước, vậy còn Huyền Chi hiện tại thì sao?
***
DAV bắt đầu tiến vào giai đoạn thi giữa kỳ nên tôi bận tối tăm mặt mũi, vừa phải ôn thi vừa phải đến công ty làm việc, tôi gần như quên mất việc phải giữ liên lạc với Trường. Chúng tôi gặp lại nhau vào một buổi chiều của hai tuần sau, do tôi chủ động gọi điện.
Ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới khiến Hà Nội mưa suốt mấy hôm nay, nhờ vậy mà buổi chụp ảnh ngoài trời cho brand áo dài bị dời lại, tôi được nghỉ trọn vẹn hai ngày cuối tuần ở nhà. Tôi dành cả ngày thứ Bảy để dọn dẹp lại nhà cửa một lượt, chỉ riêng việc lau chùi ba căn phòng đã tốn nguyên buổi sáng và tiêu hao hết sạch năng lượng ít ỏi của tôi. Buổi chiều, tôi quyết định mang quần áo đến tiệm giặt ủi gần nhà, sau đó ghé qua siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối và mua một ít hoa tươi về cắm.
Trên đường về, khi đi qua công viên phía dưới tòa chung cư, tôi chợt nghe thấy tiếng mèo kêu. Tiếng kêu rất nhỏ và yếu ớt, gần như chìm nghỉm trong tiếng mưa và tiếng còi xe ồn ào của thành phố giờ tan tầm. Tôi tìm kiếm một lúc lâu mới phát hiện một bé mèo nhỏ xíu, gầy gò, ướt sũng nước đang run rẩy phía dưới bụi cây hồng lộc, mèo con vừa kêu gào vừa cố gắng rúc vào bụng mèo mẹ, nhưng mèo mẹ vẫn nằm im lìm, không hề phản ứng.
Tôi vội để đồ trong tay xuống đất để kiểm tra tình trạng của mèo mẹ. Trái tim tôi thắt lại khi nhận ra cơ thể mèo mẹ đã co cứng, lạnh ngắt, không còn dấu hiệu của sự sống.
“Tớ đây.” Giọng nói trầm ấm của người con trai từ đầu dây bên kia truyền đến, nhanh chóng làm dịu tâm trạng nặng nề u ám suốt cả buổi chiều, “Sao thế?”
Tôi uể oải vuốt ve bé mèo tam thể nhỏ xíu đang cuộn tròn trong áo cardigan của mình, không muốn giải thích dài dòng:
“Bây giờ cậu có bận gì không?”
“Không, tớ đang ở nhà thôi.“.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Tôi mỉm cười:
“Vậy tớ làm phiền cậu tối nay được không?”
“Có chuyện gì thế?” Trường cười khẽ, giọng nói mơ hồ lộ ra một chút cảnh giác.
Tôi nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, giật mình nhận ra nghe chẳng khác nào bản thân đang gọi điện mời gọi lả lơi thay vì nhờ vả, bảo sao Trường tỏ ra phòng bị như vậy. Tất nhiên tôi cũng có ý tán tỉnh thật, nhưng người ta tỏ thái độ từ chối thì cần phải điều chỉnh ngay lập tức. Tôi chậm rãi kể lại cho Trường toàn bộ sự việc chiều tối nay, sau đó mới đề nghị:
“Tớ muốn mang mèo đi khám bác sĩ thú y và mua một ít đồ đạc cho mèo luôn, cậu từng nuôi mèo nên có nhiều kinh nghiệm hơn tớ, với lại tớ đang ở một mình, tự ôm mèo lái xe ra đường hơi khó...”
“Bây giờ tớ qua nhà cậu.” Trường ngắt lời tôi, thái độ thoải mái và nhiệt tình hơn hẳn, “Đợi tớ 10 phút.”
“Ừm, đi đường cẩn thận nhé.”
Trong lúc chờ Trường, tôi mang túi đồ ăn mới mua ở siêu thị cất vào tủ lạnh, sau đó tỉa tót lại bó thạch thảo để cắm. Tôi vừa đặt lọ hoa bên bàn uống nước ở phòng khách thì chuông cửa vang lên.
Tôi đi ra mở cửa, ngước mắt nhìn chàng trai cao lớn đang đứng trước nhà, nép vào một góc nhường lối:
“Cậu có bị ướt người không? Vào nhà trước đã, đợi tớ sửa soạn xong rồi mình đi.”
“Trời tạnh mưa rồi, nhưng hơi tắc đường đấy.” Trường lách người qua khoảng trống giữa tôi và cửa nhà, trong một giây ngắn ngủi, tôi có thể ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng dễ chịu và cảm nhận được hơi lạnh đặc trưng của tiết trời cuối thu đầu đông theo anh từ ngoài vào.
Tôi vào phòng ngủ lấy áo khoác len, ví tiền và túi xách, khi ra ngoài, tôi trông thấy Trường đang ngồi trên sô pha, anh ôm mèo đặt lên đùi, ngón tay thon dài gãi nhẹ cằm mèo con, khi mèo híp mắt cọ vào tay thì bật cười. Anh mặc một chiếc áo len cổ thấp tối màu, đầu hơi cúi xuống, vui vẻ trêu chọc mèo con, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Tôi chợt thấy déjà vu, sao mà hình ảnh này quen thuộc quá, càng nhìn càng thấy giống dáng vẻ Nguyễn Công Trường “chơi đùa” với Đào Huyền Chi cách đây bốn năm...
“Mình đi thôi.” Tôi lạnh lùng bước đến nhấc mèo con ra khỏi tay Trường, dùng áo cardigan khi nãy bọc kín người nó lại, chỉ để lộ ra mắt và mũi, “Cầm túi xách hộ tớ.”
Trường không nhận ra tâm trạng bực bội của tôi, anh thong thả cầm túi xách, vừa đi vừa hỏi tôi:
“Cậu biết địa chỉ phòng khám chưa?”
Tôi liếc Trường:
“Cậu không phải lo.”
Trường hoang mang ra mặt, chẳng hiểu vì sao tự dưng tôi lại nổi cáu.
Tôi từng làm tình nguyện ở trại cứu hộ động vật nên biết kha khá phòng khám thú y uy tín quanh Hà Nội, tất nhiên tôi cũng biết rõ cần phải làm gì với bé mèo tam thể chưa đầy tháng này, nhưng có cơ hội làm phiền Trường thì tôi sẽ không bỏ lỡ. Bệnh viện thú y gần nhất chỉ cách nhà tôi khoảng 2km, bên cạnh còn có một Pet shop rất to. Chúng tôi cho mèo khám tổng quát và tẩy giun trước, sức khỏe của bé rất yếu nên phải giữ lại truyền nước và quan sát thêm.