Tôi xoa mắt, nhìn đồ án thiết kế nhà thi đấu vẫn chưa đâu vào đâu, uể oải đứng dậy xuống bếp tìm cà phê. Tôi vẫn hay gặp rắc rối khi phải cân bằng giữa tính nghệ thuật và tính thích dụng, chúng tôi cần đưa ra một giải pháp kiến trúc đảm bảo về cả công năng, tính thẩm mỹ và giải pháp kỹ thuật, mà thường thì tôi chỉ thực hiện được hai trong ba yếu tố.
Tôi lờ đi phòng khách ngổn ngang giấy tờ, bìa, xốp, gỗ balsa và đủ thứ mô hình nhà cửa cây cối mini, mở tủ lạnh lấy ra một lon cà phê đen, dự định sẽ thức cả đêm để làm cho xong đồ án. Ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch, tôi thong thả khui lon cà phê, ngồi xuống sô pha, thoáng liếc nhìn thằng Hoàng đang cúi người thay giày.
"Về muộn thế?"
Hoàng im lặng không đáp, nó đi đến ngồi đối diện tôi, cướp lấy lon cà phê của tôi uống hết non nửa. Mãi một lúc lâu sau nó mới lên tiếng:
"Lúc nãy tao gặp bạn mày."
Tôi ngả người ra sau, không có hứng thú lắm nhưng vẫn hỏi lại:
"Bạn nào?"
"Bạn Huyền Chi."
Tôi nhướng mày, trong đầu vô thức nhớ lại mùi hương nước hoa nữ còn vương trên áo khoác.
"Đi đâu mà gặp?"
"Mày nhớ chỗ tao làm thêm hồi năm nhất không?" Trông Hoàng có vẻ đấu tranh tâm lý dữ dội lắm, "Quán Midnight ấy."
"Nhớ thế nào được, đợt đấy mày làm cùng lúc 2-3 chỗ, lại còn chuyển chỗ làm liên tục." Tôi hơi ngạc nhiên, "Mày gặp Huyền Chi ở quán bar đấy à?"
Hoàng đột ngột chuyển chủ đề:
"Mày thấy con gái làm booking bar thế nào?"
"Chẳng thấy thế nào cả, booking bar vẫn là một nghề kiếm tiền chính đáng mà." Tôi nhún vai, "Nhưng tao không thích người yêu tao làm booking. Sao thế? Để ý bạn nào đang làm booking à?"
"Cứ cho là vậy đi." Hoàng cười nhạt, tiếp tục, "Bạn ấy đẹp kiểu nàng thơ, cao trên mét bảy, thông minh, nói chuyện nhẹ nhàng có duyên, hôm nào bạn ấy đi làm cũng có đông khách book bàn lắm."
"Tiếp xúc với bạn ấy lần nào chưa?" Tôi cướp lại lon cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, "Có xin được contact không?"
Thằng Hoàng đột ngột ngồi nhổm dậy, nó chống cả hai khuỷu tay lên mặt bàn, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt rất kỳ cục, chốc chốc lại thở dài.
"Nhìn tao đéo gì?" Tôi nhăn mặt.
Cuối cùng Hoàng cũng dời mắt, nó lắc đầu:
"Chưa có cơ hội nói chuyện, nhưng tao để ý bạn ấy hay tiếp một nhóm khách VIP của quán, tao vô tình biết được profile của vài thằng trong nhóm đấy, toàn là con cháu chủ tịch hoặc quan lớn. Tao nghe nói bạn ấy thân với nhóm kia lắm, được hẹn đi chơi riêng vài lần, đi về có Maserati đưa đón, một cái vòng tay Van Cleef được tặng đã vài chục củ. Mày nghĩ sao?"
"Cũng khó nói. Cỡ như bạn kia thì tao chắc chắn mày đếch tán nổi đâu, bỏ đi." Tôi vươn tay lấy chiếc bật lửa trên bàn, xoay trên các đầu ngón tay, "Mà mày làm booking hơn nửa năm thì biết thừa tính chất công việc rồi, còn phải hỏi tao làm gì?"
Hoàng gật gù:
"Con gái làm booking phức tạp thật, tao thấy cái nghề này nhiều cám dỗ."
Tôi cười cười:
"Trai hay gái cũng như nhau thôi, chẳng qua là cái kiểu cám dỗ con gái gặp phải khác con trai, mày chả từng chốt được vài cái bill năm bảy chục củ à?"
"Uống rượu suýt chảy máu dạ dày chỉ vì 5-10% bill với vài đồng tiền tips, bê tha vãi ***." Hoàng vò đầu, mở bao thuốc lấy một điếu, nó chỉ kẹp điếu thuốc đưa lên miệng ngậm chứ không định hút, khóe môi hơi nhếch lên, "Hồi đấy có thằng khách người Hoa kêu tao hút bóng, hút một quả nó tip cho hẳn 50 đô, may là bố mày tỉnh đòn. Đã dính vào rồi thì xác định đ** dứt được, sợ bỏ mẹ."
Vấn đề ở đây không phải là sợ sử dụng chất kích thích lâu dài sẽ gây nghiện, mà vì sợ bản thân buông thả để rồi sa đọa vào những thứ hư vô phù phiếm.
"Nói chung là dễ hư người."
"Làm nghề này không được làm gì khách nhưng mà khách muốn làm gì cũng được." Hoàng cười mỉa, "Lỡ yêu phải đứa nào làm booking là hơi đau đầu đấy."
Tôi chợt nhớ lại vài trải nghiệm không vui lắm:
"Cách đây hơn một năm tao có vào một cái bar, không phải bar cao cấp đâu, giá tầm trung thôi, nhiều thành phần lộn xộn. Hôm đấy tao đi với nhóm mấy ông trong CLB, bàn tao được một bạn nữ take care, bạn ấy nói chuyện dễ thương vãi *** nên tao cũng khá là open, sau hôm đấy có trao đổi thông tin liên lạc, thi thoảng nhắn tin tán tỉnh qua lại vài câu." Tôi dừng lại uống một hớp cà phê để bình tĩnh, sau đó mới kể tiếp, "Khoảng vài tuần sau tao đến đấy lần nữa thì được bạn khác take care, bạn nữ ấy không biết tao đến, xong rồi đcm lúc nhìn sang bàn bạn ấy take care thì tao thấy bạn ấy dùng miệng đút rượu cho khách. Lúc đấy tao sốc vãi ***, sợ gái booking đến giờ."
Hoàng phá ra cười ngặt nghẽo, nó cúi gập người, cười một lúc lâu mới dừng.
"Thế vẫn bình thường chán, mấy con bé hồi trước làm cùng chỗ với tao toàn lên Tinder với Bumble tán tỉnh mấy thằng nhà giàu để kéo khách, có vài đứa thấy khách say rượu còn chủ động đưa khách về nhà nghỉ, chăm sóc tận giường."
Tôi lắc lắc lon cà phê trong tay, từ chối cho ý kiến. Dù cố tỏ ra công tâm đến đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể ngăn được cảm xúc tiêu cực và thành kiến về con gái làm nghề booking, tôi biết phần nhiều là do trải nghiệm cá nhân và định kiến xã hội gây ảnh hưởng đến nhận thức của tôi, vì vậy tôi đã cố gắng hạn chế bày tỏ quan điểm nhất có thể.
Hoàng cũng thôi cợt nhả, nghiêm túc trở lại:
"Lúc nãy gặp Huyền Chi tao mới nhớ ra ngày xưa bạn ấy từng làm booking ở Midnight chung với tao."
Tôi thoáng bất ngờ, trong đầu hiện lên hình ảnh cô nàng mặc váy voan mỏng, mái tóc dài tung bay trong gió, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, đôi mắt trong veo ngập tràn ánh sáng. Chi thay đổi rất nhiều, cô ấy không còn là cô gái mà tôi chỉ hơi to tiếng một câu đã rưng rưng nước mắt, chỉ biết sợ hãi né tránh ánh mắt tôi, lắp bắp mãi chẳng nói được một câu hoàn chỉnh. Tôi biết rõ, Chi phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể xuất hiện trước mặt tôi với dáng vẻ tự tin, khéo léo, tỏa sáng như vậy, trở thành một cô nàng dễ khiến người ta lúng túng. Thế nhưng, nghe Hoàng nói, tôi vẫn vô thức nảy sinh cảm giác hoang đường. Trong suy nghĩ của tôi, Huyền Chi không nên xuất hiện ở một nơi lộn xộn, tăm tối, đầy cám dỗ như quán bar, đó vốn dĩ không phải nơi dành cho cô ấy.
Tôi nhíu chặt chân mày, lờ mờ cảm thấy bất an nhưng vẫn im lặng chờ đợi Hoàng nói tiếp.
"Nàng thơ lúc nãy tao kể cho mày nghe là bạn Huyền Chi của mày đấy. Tao vào làm trước Huyền Chi nửa tháng, một tuần bạn ấy chỉ làm 3-4 ca thôi, mà hôm nào bạn ấy cũng đông khách lắm nên tao chưa có cơ hội nói chuyện bao giờ."
Hoàng dừng lại để quan sát biểu cảm của tôi, sau đó mới tiếp tục:
"Như tao vừa kể cho mày, bạn ấy chuyên take care nhóm khách VIP, thường xuyên đi chơi riêng với nhóm đấy, được đưa đón bằng siêu xe, nhận quà cáp đắt tiền liên tục. Tao nghe rất nhiều lời đồn xung quanh Huyền Chi, kiểu nào cũng có, nhưng tởm nhất là," Hoàng nhăn mặt, như thể vừa nuốt phải thứ gì đó kinh tởm lắm, "Có người đồn bạn ấy qua tay nhiều thằng, bên ngoài thì tỏ ra thanh cao nhưng thực chất đi làm gái."
"Mày cứ bình tĩnh, khả năng đứa nào ghen tỵ hoặc ăn không được thì đạp đổ thôi, cái này tao lạ gì, tởm vãi cả ***." Câu chuyện càng lúc càng trở nên khó nghe, Hoàng cầm bật lửa châm thuốc, sắc mặt nặng nề, "Nhưng mà từ lúc tiểu thư tập đoàn ES công khai theo đuổi Huyền Chi thì mấy cái tin đồn "qua tay" lắng xuống, Huyền Chi không bị mấy thằng đéo ra gì quấy rối nữa. Đợt đấy bạn kia chi mạnh tay lắm, tuần nào cũng đến quán 1-2 lần vì Huyền Chi, bill chưa bao giờ dưới 30 củ, chưa kể đến quà cáp các thứ. Huyền Chi yêu bạn tiểu thư kia một thời gian thì nghỉ làm, mấy đứa trong quán lại đồn bạn ấy đào mỏ."
Tôi ngây người, im lặng một lúc lâu, không làm cách nào liên hệ Huyền Chi mà tôi biết với Huyền Chi trong câu chuyện của Hoàng được.
"Mày có chắc là không nhầm người không đấy?"
"Tao cũng sợ nhầm lẫn nên phải hỏi lại Huyền Chi mà." Hoàng nhả ra một ngụm khói, mùi bạc hà ngay lập tức xộc thẳng vào mũi tôi, "Lúc đấy tao mất bình tĩnh nên nói chuyện hơi khó nghe, bạn ấy phản ứng mạnh lắm, nên tao chắc chắn không nhầm được. Mấy cái tin đồn vớ vẩn thì tao chỉ tin 50/50, khi nào có cơ hội mày gặp bạn ấy xác nhận lại đi."