Trước Khi Anh Đến

Chương 23: Một đêm say



Trang giúp tôi xử lý vết thương, sau đó hai đứa nướng thịt tiếp thay cho Trường. Nướng chín khoảng một nửa đồ ăn thì chúng tôi bắt đầu dọn bàn ra ăn, Trường mang theo hẳn một thùng bia nên Trang đề xuất chơi Drinking Game.

"Tôi xin rút nhé." Khánh là người đầu tiên phản đối, "Lần trước chơi Truth or Dare suýt nữa tan cửa nát nhà, bạn lại làm gì để vợ tôi giận thì chết tôi."

"Tao cũng không chơi đâu." Trường giơ hai tay lên, hướng lòng bàn tay về phía Trang, lắc đầu, "Bố mày còn lạ gì mấy trò của mày nữa."

Trang vừa tráo bài vừa giậm chân, có vẻ oan ức lắm:

"Sao bọn mày cứ nghĩ xấu cho tao thế nhỉ? Bộ này nhẹ nhàng lắm, chơi game để gắn kết tình bạn là chính thôi!"

Trường rút bừa một lá bài trên tay Trang, đọc to:

"Liếm cổ một người khác giới trong nhóm." Anh nhăn mặt, rút lá khác, "Dùng răng của bạn để cởi áo người đối diện... Cái đéo gì đây Dương Thu Trang?"

Trang hốt hoảng đặt bộ bài xuống bàn, tìm vỏ hộp đựng bài. Nó ảo não xoa thái dương:

"Chết mất, tao cầm nhầm bộ Drinking Game 18+ rồi..."

Châu Anh thấy thế tò mò cầm cả bộ bài lên xem, đọc thử thách trên lá đầu tiên:

"Gọi điện cho người yêu cũ nói nhớ họ... Ha ha trò này ác thật đấy."

Tôi nghe thấy Khánh âm thầm thở phào:

"May mà không chơi."

Sau đó, tất nhiên chúng tôi dẹp hết mấy ý tưởng kỳ quái của Trang, chỉ ăn uống trò chuyện đơn giản, không tổ chức chơi game gì hết.

Trang thở dài, tự rót cho mình một cốc bia:

"Một chuyến du lịch không chơi game là một chuyến du lịch chết."

Khánh toe toét cười, vươn tay cụng ly với Trang:

"Chơi game của bạn chúng tôi mới chết."

"Rốt cuộc mày đã làm gì hả Trang?" Tôi gắp một miếng mực, tò mò hỏi, "Sao ai cũng sợ mày thế?"

Thanh bật cười, liếc Trang:

"Ngày này 4 năm trước, chiến thần Dương Thu Trang từng khiến anh Trường phải đi xin info của một bạn nam đã có người yêu, ép Long Đặng gọi điện về nhà thông báo có thai 3 tháng, giật dây Khánh ôm Trường và gián tiếp tạo điều kiện cho Chanh gặp lại crush cũ hồi cấp Hai."

Tâm trố mắt:

"Con này trông cũng hiền lành xinh xắn mà thâm độc thế."

Theo dự báo thời tiết, vào khoảng 10:30 giờ đêm nay có thể quan sát được sao băng rất rõ ở các khu vực phía Bắc và Bắc Trung Bộ bằng mắt thường. Chúng tôi ăn uống đến hơn 9 giờ, dọn dẹp sạch sẽ rồi kéo nhau lên tầng thượng ngắm sao.

Trường mượn được hai tấm chiếu của chị chủ homestay, chúng tôi trải ra dưới khoảng sân thượng có mái che, sau đó mang chăn gối, đồ ăn và một bộ bài tây để giết thời gian trong lúc chờ đợi.

Đêm nay không có trăng, trời trong vắt và lặng gió nhưng vẫn hơi se se lạnh. Tôi kéo chăn sát vào người, ngửa đầu quan sát bầu trời đêm lấp lánh, trong lòng chợt dâng lên nỗi cô đơn khó tả. Tôi dễ dàng cảm thấy trống rỗng và lạc lõng, dẫu rằng khi ấy tôi đang ở giữa đám đông náo nhiệt, hoàn toàn tận hưởng cuộc vui, và tôi biết bên cạnh mình sẽ luôn có ai đó nếu tôi muốn. Dạo gần đây tâm lý của tôi ổn định hơn nên cảm xúc ấy không đến thường xuyên như trước, nhưng vẫn đủ để kéo tâm trạng của tôi xuống đáy vực.

Đến ván bài thứ ba, tôi bắt đầu thấy hơi buồn ngủ. Tôi cố chơi hết ván, sau đó lấy cớ đi vệ sinh để xuống dưới nhà tìm điện thoại. Homestay được thiết kế theo phong cách nhà hai tầng truyền thống, có phòng khách, nhà bếp, ba phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà vệ sinh riêng biệt. Tôi muốn vào phòng tắm rửa mặt thì phát hiện cửa khóa, bên trong vang lên tiếng nước chảy. Tôi ngẩn người một hồi mới nhớ ra khi nãy Trường đứng dậy vào nhà trước tôi, có lẽ anh đang tắm.

Tôi cầm điện thoại ra ngoài phòng khách, do dự một lúc, quyết định ngồi xuống sô pha chờ đợi Trường tắm xong. Tất cả mọi người đều đang ở trên sân thượng, trong nhà chỉ còn tôi và Trường, đây là cơ hội tốt để tôi giải thích rõ mọi chuyện cho anh nghe. Chuyện quá khứ của tôi như một vết thương bị mưng mủ lâu ngày, tôi từng cho rằng nếu mình lờ đi thì đến một ngày nào đó nó sẽ tự lành, nhưng đến khi có người vô tình vạch vết thương ấy ra tôi mới biết nó sẽ chẳng thể nào tốt lên nếu tôi không chịu xử lý tận gốc.

Trong phòng khách treo một chiếc đồng hồ quả lắc cũ, âm thanh đồng hồ xen lẫn tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm khiến tôi thấy nôn nao bồn chồn như có cả một bầy kiến bò ngổn ngang trong bụng. Trên bàn để 5 – 6 lon bia và nửa chai rượu gạo, có một lon bia khui dở, tôi cầm lên thử thì phát hiện lon bia vẫn còn khá đầy.

"Mày có thể làm được mà! Không có gì phải sợ hết!" Tôi tự thì thào với chính mình, nâng lon bia lên uống cạn.

Bia nhạt nhẽo y như nước lã, uống thêm gần một lon mà tôi vẫn chưa thấy thấm tháp vào đâu. Mắt tôi vẫn hoàn toàn tinh tường, đầu óc vẫn minh mẫn, tay chân vẫn linh hoạt và cảm giác chần chừ lo lắng vẫn còn nguyên ở đấy. Tôi mở nắp chai rượu gạo, vừa rót rượu ra chén thì tiếng nước chảy ngưng bặt, Trường mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Trong nhà bật điều hòa nên rất ấm áp, Trường chỉ mặc một chiếc quần nỉ xám, thân trên để trần. Tóc anh vẫn còn ẩm ướt, anh vừa đi vừa dùng khăn tắm lau tóc, thi thoảng có vài giọt nước từ trên tóc rơi xuống cơ ngực, chảy dọc qua cơ bụng sáu múi... Nóng bỏng quá...

Tôi nuốt khan, ép mình không được nhìn xuống nữa, lẩm nhẩm đọc Bát Nhã Tâm Kinh:

"Sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc..."

"Huyền Chi?" Trường vốn định vào phòng ngủ thì chợt dừng bước, đi về phía tôi, "Cậu ngồi đây làm gì đấy?" Anh thoáng nhìn vỏ lon bia rỗng và chén rượu tôi vừa rót ra, bật cười, "Sao lại uống rượu một mình thế?"

"... Chuyện không như cậu nghĩ đâu." Tôi cười gượng, đẩy chén rượu ra xa, hai mắt đảo loạn như rang lạc, không biết nên đặt tầm mắt ở đâu, "Tớ... tớ, à, tớ ở đây đợi cậu tắm xong đấy!"

"Đợi tớ làm gì?" Trường ngồi xuống cạnh tôi, anh chống một tay xuống khoảng ghế sô pha phía sau tôi, nghiêng đầu quan sát mặt tôi, lo lắng hỏi, "Sao mặt cậu đỏ thế? Do uống rượu à?"

Tôi vội đứng dậy, tìm đại một cái cớ:

"Tớ... tớ... tớ đi tắm đây! Đúng rồi, tớ đợi cậu tắm xong để đi tắm! Tớ..."

"Bây giờ khuya rồi, đừng tắm nữa, mai tắm."

Tôi vừa đi được hai bước thì bị Trường nắm lấy cổ tay kéo giật lại, tôi mất đà ngã ngửa về phía sau, ngồi thẳng lên đùi Trường. Hai tay tôi chống lên cơ ngực anh, thân trên của anh ngửa về phía sau theo quán tính, thấy tôi đã an toàn nên anh thả lỏng cơ bắp, nằm hẳn xuống sô pha.

Có lẽ đến lúc này cồn mới ngấm, tôi cảm thấy cả người mềm nhũn, đầu óc hỗn độn, trái tim đập nhanh đến mức đáng báo động. Cơ bắp dưới tay rất rắn chắc, tôi có thể cảm nhận được sự lên xuống của ngực anh theo từng nhịp thở. Thân nhiệt của Trường rất cao, một tay anh vẫn đang nắm lấy tay tôi, tay kia giữ chặt eo tôi, những nơi da thịt chúng tôi tiếp xúc nhanh chóng nóng lên, lan ra khắp cơ thể.

Loại dầu gội Trường dùng có mùi rất dễ chịu, hương bạc hà cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, mê hoặc tâm trí tôi. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng cao, lòng bàn tay tôi bắt đầu rỉ một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập. Từ đầu đến cuối tôi hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh, tầm mắt của tôi vẫn luôn dừng lại ở đôi môi quyến rũ gần trong gang tấc, đấu tranh tâm lý mãnh liệt.

Liệu một nụ hôn có phá hủy mối quan hệ giữa anh và tôi không?

Cảm tưởng như thời gian đã trôi rất lâu, cũng có thể mới chỉ vài giây ngắn ngủi, đương lúc con quỷ trong tôi sắp chiến thắng thì cầu thang vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói êm dịu của Khánh:

"Dưới nhà còn cái chăn nào không, Châu Anh kêu lạnh..."

Quần áo của tôi xộc xệch, Trường thì cởi trần, tôi đè hẳn lên người anh, khăn tắm rơi lung tung trên sàn.

Khánh nhướng mày, đi thẳng qua chúng tôi, bước về phía phòng ngủ:

"Hai bạn cứ tiếp tục, tôi đi tìm chăn."

Tôi vội vàng ngồi bật dậy như thể bị điện giật, chạy thẳng vào nhà tắm. Vài phút sau, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nói cợt nhả của Khánh:

"Cả hộp chắc đủ rồi nhỉ? Size XL đấy, mày kêu không vừa thì tao cũng chịu."

"..."

"À, nhớ nhẹ nhàng thôi, homestay này cách âm không tốt đâu."

"Cút."

Tôi ngồi thụp xuống sàn, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, buộc đầu óc nghĩ đến những trường hợp đáng xấu hổ hơn để cân bằng tâm lý. Cuộc đời tôi còn sự kiện nào xấu hổ hơn thế này không nhỉ... Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, bàng hoàng nhận ra từ ngày gặp lại Trường, anh luôn "trùng hợp" xuất hiện ở mọi khoảnh khắc đáng bị chôn vùi trong đời tôi. Anh bắt gặp tôi đi mua bao cao su lúc nửa đêm, hiểu nhầm tôi ngủ lang chạ với người khác, nghe bạn bè đồn thổi tôi là loại con gái đi đào mỏ và nhìn thấy tôi khi tôi mệt mỏi xấu xí nhất... Tôi còn gì để mất nữa cơ chứ?

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, giống như vừa vứt bỏ một tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng. Đằng nào trong mắt Trường hình ảnh của tôi vốn đã chẳng ra sao, bị Khánh hiểu nhầm chút xíu thì có gì đáng sợ đâu!

Tôi không biết sau hôm nay mối quan hệ giữa tôi và anh sẽ đi về đâu, nhưng có một số chuyện tôi cần phải giải thích cho anh nghe. Thực ra tôi chẳng còn quá quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, có lẽ bởi Trường rất quan trọng với tôi, và tôi không thể chịu nổi cảm giác thấp thỏm bất an không biết anh đang nghĩ gì về mình.

Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa bước ra ngoài. Trường vẫn ngồi ở sô pha phòng khách, anh mặc một chiếc áo thun cổ cao màu đen, mái tóc ẩm ướt khi nãy đã gần khô hẳn. Trông thấy tôi đi ra, sắc mặt Trường thoáng mất tự nhiên:

"Tớ giải thích lại với thằng Khánh rồi, nó không đi kể linh tinh đâu, cậu đừng lo."

"Cảm ơn cậu." Tôi mỉm cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh anh, "Tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, cậu dành cho tớ khoảng nửa tiếng được không?"