Trước Khi Anh Đến

Chương 25: Trường's POV (Phần 2)



Tim tôi chợt hẫng mất một nhịp, chẳng biết vì câu chuyện Chi sắp kể hay bởi hai từ "thương hại" được nói ra một cách dè dặt và chua xót kia.

Tôi không để tâm đến quá khứ của Chi, dù cô ấy trải qua những gì, từng là người như thế nào, thì hiện tại Chi vẫn là bạn tôi, tôi quan tâm Huyền Chi trước mặt hơn là Huyền Chi qua lời kể của ai đó. Thực ra tôi biết Chi vẫn luôn canh cánh trong lòng nhiều việc, cho nên tôi rất vui vì Chi chịu mở lòng chia sẻ chuyện của cô cho tôi nghe, thế nhưng khi đứng trước sự thật có một bước chân, tôi lại chùng chình.

"Cậu đang lo lắng gì thế?" Chi đột ngột ghé sát, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút lấy linh hồn tôi, "Cậu sợ tớ đúng là "loại con gái" trong lời kể của Hoàng à?"

"Không phải!" Tôi phủ nhận ngay lập tức, đột nhiên thấy tức giận vì Huyền Chi không chịu tin tưởng mình, "Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu là người như thế!"

Huyền Chi chợt mỉm cười, tôi bỗng có cảm giác như mùa xuân tràn ngập căn phòng, nỗi bực tức cũng hoàn toàn tiêu tan.

"Người như thế, là người như thế nào cơ?" Đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết, giọng điệu trêu đùa, "Cậu nghe người ta nói gì về tớ?"

Tôi nghẹn họng, nhìn cô ấy trân trối.

"Khó nghe lắm hả?" Chi cười dịu dàng, đưa tay lên nghịch lọn tóc dài rủ trước ngực, "Thực ra chuyện cũng qua rồi, tớ biết cậu tin tớ, nhưng nếu không kể cho cậu nghe thì tớ sẽ canh cánh trong lòng mãi."

Tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Tôi muốn nói gì đó để an ủi Chi, nhưng tôi sợ càng nói lại càng khiến cô ấy nghĩ tôi động lòng thương hại.

Chi nhìn ra được sự khó xử của tôi, cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, nhẹ nhàng tựa vai vào cánh tay tôi.

"Thôi được rồi, giờ nghĩ lại tớ thấy chuyện của tớ cũng... hơi đáng thương một tí." Chi ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, "Nếu không biết an ủi tớ thế nào thì cậu có thể ôm tớ một cái."

Huyền Chi tóm tắt 4 năm của cô ấy một cách nhẹ tênh, giống như đang kể lại chuyện của ai khác.

"Mẹ tớ muốn tớ thi Sư Phạm, toàn bộ nguyện vọng thi đại học của tớ đều do mẹ điền. Một ngày trước hạn nộp giấy đăng ký nguyện vọng, tự dưng tớ như bị ai nhập, có lẽ là do tuổi phản nghịch đến muộn, tớ âm thầm sửa nguyện vọng 1 thành ngành Luật Học Viện Ngoại Giao." Chi nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, đắm chìm vào hồi ức, "Đến khi có giấy báo trúng tuyển mẹ tớ mới biết chuyện. Mẹ tớ giận lắm, mẹ im lặng với tớ suốt cả tháng trời, sau đó rồi cũng chịu cho tớ lên Hà Nội học. Mẹ bắt tớ ở nhà bác họ, lắp camera trong phòng tớ ở nhà bác, nhắn tin cho bác hỏi đủ thứ chuyện của tớ mỗi ngày. Tớ cũng thấy có lỗi với mẹ, nên tớ để mẹ sắp đặt hết, không dám cãi lời mẹ nữa."

Tôi hơi ngẩn người, nhớ lại lần đầu tiên gặp mẹ của Chi. Năm lớp Mười Một, mẹ Chi đến tận lớp gọi tôi ra để cảnh cáo không được đến gần con gái của bà, từ đầu đến cuối bà luôn nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác và độc đoán, giống như tôi đã gây ra tội ác tày đình.

"Tớ phải làm hết việc nhà và dạy kèm cho con trai bác, coi như là tiền trọ. Vài tháng đầu, tớ thấy cuộc sống cũng ổn, tớ vẫn bị kiểm soát nhưng dễ thở hơn một chút, hai bác hơi khó tính nhưng không đến mức có mâu thuẫn." Chi cụp mắt, mân mê đầu ngón tay, "Rồi một hôm, tớ phát hiện ra," Cô ấy dừng lại một chút, câu chuyện bắt đầu trở nên khó nghe, "Em họ, con trai ruột của bác lấy quần áo và đồ lót tớ thay ra để trong phòng tắm để... làm trò đồi bại. Hai bác biết chuyện thì trở mặt bênh con trai, chửi tớ là đồ đĩ, cố tình quyến rũ con trai bác. Cả nhà ba người hùa vào lăng mạ tớ, đến mức tớ có ảo giác mình mới là người sai, mình là loại đĩ điếm lẳng lơ chẳng đáng tiền, ở dưới đáy xã hội."

"Đ** ** trên đời còn có loại khốn nạn như thế à?" Hai tay tôi nắm chặt đến mức lộ cả khớp xương, cả người run lên vì tức, "Cậu không có lỗi gì hết, cậu là nạn nhân, cái thằng chó đẻ kia..."

"Ừm, tớ biết mà, tớ không sai, tớ chẳng làm gì có lỗi cả." Chi nhẹ nhàng ngắt lời tôi, cô ấy đặt tay lên mu bàn tay đang nắm chặt của tôi, cẩn thận xoa dịu cảm xúc đang trực bùng nổ trong tôi, "Huyền Chi khi đó quá mềm yếu, tớ bị bác đe dọa không được nói cho ai biết, nếu không người ta sẽ kể cho mẹ tớ biết tớ đã quyến rũ em họ như thế nào." Chi bật cười, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười mỉa mai như vậy, "Nghe nực cười nhỉ? Nhưng mà lúc đấy tớ sợ thật, và tớ chưa bao giờ dám đem chuyện đó ra kể cho bất kỳ ai hết."

Huyền Chi đột ngột đổi giọng:

"Sau đó tớ khăng khăng đòi chuyển ra ngoài, mẹ tớ tưởng tớ lại phản nghịch nên tất nhiên không chịu. Tớ với mẹ cãi nhau to, mẹ tớ không thể lên Hà Nội kiểm soát tớ như cách mẹ đã làm suốt 18 năm được nữa, thế là mẹ cắt tiền trợ cấp hàng tháng để ép tớ ngoan ngoãn." Chi thở dài thườn thượt, "Nhưng mà sau vụ đấy thì làm sao tớ tiếp tục ở lại được, tớ thà chết đói ngoài đường còn hơn ở dưới một mái nhà với ba người nhà kia."

Tay Chi vẫn đang phủ lên tay tôi, bàn tay cô ấy nhỏ nhắn, mềm mại nhưng lạnh ngắt. Đột nhiên tôi rất muốn nắm tay cô ấy, và tôi đã làm thế thật.

Chi thoáng bất ngờ, cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng nhưng không rụt tay lại, chậm rãi kể tiếp:

"Tớ có một người bạn rất tốt, bạn ấy biết tớ đang khó khăn nên cho tớ thuê nhà, lấy giá rẻ hơn hẳn thị trường và cho tớ nợ mấy tháng đầu. Chỗ ở tạm thời được giải quyết, nhưng còn tiền ăn và tiền học thì tớ phải tự tìm cách xoay sở." Chi gãi nhẹ vào lòng bàn tay tôi, "Tớ được một chị giới thiệu làm booking ở Midnight, lúc đầu tớ không định làm đâu, nhưng sắp đến hạn nộp tiền học mà tớ gom mãi không đủ..."

Chi bỗng ngẩng lên, cô ấy ghé sát lại gần tôi, mỉm cười:

"Cậu thấy tớ có xinh không?"

Đôi mắt của Chi như mang theo một thứ ma lực kỳ lạ, mê hoặc tâm trí tôi. Lần đầu tiên tôi nhận ra đôi mắt trong veo tựa hồ nước ấy còn có thể quyến rũ người khác.

"Cậu lúc nào cũng đẹp." Tôi thẳng thắn trả lời, để mặc cho khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng kéo gần. Tôi nhận ra mùi đào có vẻ nhạt hơn, và mùi vanilla dần rõ ràng. Có vẻ loại nước hoa Chi dùng có hương cuối là vanilla.

Chi khúc khích cười, đột ngột lùi ra sau. Đây là một trong những lần hiếm hoi tôi nhìn thấy cô ấy cười thành tiếng.

"Bởi vì xinh đẹp nên lúc còn đi học tớ bị đàn anh và thầy dạy kỹ năng sống quấy rối, phải chuyển trường liên tục." Chi khẽ lắc đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Bởi vì xinh đẹp nên tớ thành con đĩ non đi quyến rũ em họ, còn thằng đốn mạt kia trở thành nạn nhân." Cô ấy nhìn tôi lần nữa, "Cậu đoán xem, một đứa con gái có ngoại hình xinh đẹp, cao ráo, non nớt nhưng không có tiền cũng không có mối quan hệ thì sẽ phải trải qua điều gì ở một nơi lộn xộn như quán bar?"

Tôi lặng người, cẩn thận xiết chặt bàn tay lành lạnh của Chi, không dám trả lời câu hỏi của cô ấy. Thậm chí tôi còn chẳng dám nghĩ đến đáp án. Một cô gái 18, 19 tuổi, ngây ngô, non nớt, không có tiền, không có hậu thuẫn, xuất hiện ở quán bar cao cấp với vẻ ngoài xinh đẹp như thế... Chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

"Lúc đó tớ còn nghĩ mình khá may mắn, ngày đầu tiên đi làm, tớ được take care một nhóm con ông cháu cha. Tớ tiếp nhóm đấy từ 10 giờ đêm đến gần 1 giờ sáng, chốt được cái bill gần trăm triệu, tiền tips và hoa hồng tớ nhận được trong một đêm đủ để tớ trả hết tiền học nửa năm." Chi tựa đầu vào vai tôi, nghịch chiếc nhẫn Helios tôi đeo ở ngón giữa, "Có vài bạn trong nhóm xin contact và lịch làm của tớ, sau đó, cứ khi nào nhóm đấy muốn đến Midnight sẽ nhắn tớ trước để tớ chuẩn bị. Tớ đi làm không nhiều, phần lớn thời gian tớ chỉ tiếp nhóm con ông cháu cha kia."

Tôi nhớ lại lời Hoàng từng nói về Chi, lờ mờ cảm thấy những chuyện Chi sắp kể mới thực sự là cơn ác mộng. Đột nhiên tôi muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đến Chi đang ở đây, tôi cố dằn lại cảm giác thèm thuốc, chờ đợi cô ấy nói tiếp.

"Khi đó tớ mới tiếp khách uống rượu lần đầu, trong mắt đám công tử tiểu thư nhà giàu, tớ chỉ là một con bé ngây ngô, quê mùa, non nớt, ngoại trừ xinh đẹp tớ chẳng có gì cả, người ta ưu ái tớ đặc biệt giống như kiếm được món đồ chơi mới thú vị." Chi tháo hẳn chiếc nhẫn ra khỏi tay tôi, cô ấy đeo thử vào ngón cái nhưng vẫn rộng, "Cậu biết đấy, một số người có sở thích khá là biến thái, họ tìm được khoái cảm trong việc hủy hoại con người, đặc biệt là cảm giác thành tựu khi biến một đứa con gái nhà lành thành hạng gái làng chơi. Họ dẫn tớ đến tiệc rượu, cho tớ trải nghiệm cuộc sống xa hoa, nửa dụ dỗ nửa ép buộc tớ làm những chuyện phá vỡ nguyên tắc..."

Trên tầng vang lên tiếng reo hò náo nhiệt, hình như vừa có sao băng vụt qua. Trong phòng khách lại tĩnh mịch đến lạ thường, chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc đều đều vang lên, hòa lẫn với tiếng sóng biển ngoài xa. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi thoáng rùng mình, tôi cảm thấy lỗ tai bắt đầu lùng bùng và lời nói của Chi càng lúc càng trở nên khó nghe.

"Tất nhiên là tớ không chịu, mà họ cũng dần mất kiên nhẫn với tớ. Sau đấy, tớ bị share thông tin trong vài group chăn rau, bị quấy rối liên tục, bị đồng nghiệp cô lập và tung đủ thứ tin đồn thất thiệt, đến mức bạn cùng khoa trên trường còn nghe phong thanh... Chắc cậu cũng nghe Hoàng kể rồi đúng không? Đấy là cách họ dạy dỗ một món đồ chơi không biết nghe lời, và tớ cũng nhận ra họ có thể hủy hoại cả cuộc đời tớ dễ như trở bàn tay." Chi đeo lại nhẫn vào ngón giữa giúp tôi, "Tớ uống thuốc ngủ tự tử, nhưng mà hình như uống chưa đủ liều nên chỉ bị chóng mặt, đau đầu, nôn mửa và gặp ảo giác, may mắn bạn tớ phát hiện ra nên kịp thời đưa tớ vào viện, bác sĩ bảo suýt chút nữa thì tớ bị tổn thương não."

Tôi vươn tay ôm xiết lấy thân hình mong manh kia, hốt hoảng lẩm bẩm:

"Chuyện đã qua rồi, cậu vẫn còn ở đây, may mà cậu vẫn còn ở đây..."

"Ừm, chuyện qua rồi, tớ vẫn ở đây mà." Chi dịu dàng ôm lại tôi, cô ấy nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng tôi, giọng điệu dỗ dành, "Tớ không sao đâu, thật đấy, đừng lo cho tớ nhé."

Nhiệt độ ấm áp và mùi hương dễ chịu từ người trong lòng khiến tôi dần bình tĩnh lại. Đến lúc này tôi mới nhận ra cơ thể mình đang run rẩy, rõ ràng trong phòng rất ấm áp nhưng tay chân tôi lạnh băng, lần đầu tiên tôi thấy vừa sợ hãi vừa may mắn như thế. Nghĩ đến khả năng cả đời này tôi sẽ không thể gặp lại cô gái như đóa hoa quỳnh này được nữa, ngực trái tôi chợt đau nhói, sau đó cơn đau dần lan ra khắp cơ thể.

Suýt nữa chúng tôi đã mất cô ấy, vậy mà lúc cô ấy phải một mình vật lộn để tiếp tục sống và tiến về phía trước, chúng tôi chẳng hay biết gì cả.

Suy nghĩ này khiến cõi lòng tôi đau đến chết lặng.