Trước Khi Anh Đến

Chương 27: Situationship



*Situationship: Mối quan hệ phức tạp = Mập mờ

Trang đứng dậy đi ra quầy trưng bày xem mẫu đồ gốm, còn Hoàng giúp chúng tôi chuẩn bị đồ.

"Lần trước tớ đường đột quá, xin lỗi cậu." Hoàng đặt tạp dề trước mặt tôi, cậu ta cố tình hạ âm lượng để Trang không nghe thấy, giọng điệu chân thành, "Sau hôm đó tớ có trao đổi lại với Trường, tớ xin lỗi đã hiểu lầm cậu và hành xử lỗ mãng."

Thái độ của Hoàng rất thành khẩn, cậu ta không viện lý do hay tìm cách giải thích cho hành động bất lịch sự, chỉ đơn thuần muốn xin lỗi tôi.

"Không sao đâu, tớ hiểu mà." Tôi thở nhẹ một hơi, mỉm cười lắc đầu, "Dù sao danh tiếng của tớ ở chỗ làm không được tốt cho lắm, cậu lo lắng cho Trường cũng dễ hiểu."

Hoàng càng có vẻ áy náy hơn, cậu ta mấp máy môi, muốn nói lại thôi:

"Hay là... cậu mắng tớ vài câu đi?"

Tôi bật cười, cầm cốc nước lựu ép lên nhấp một ngụm nhỏ:

"Nếu cậu thấy có lỗi thì có thể mời tớ và Trang uống nước, tớ không ngại đâu."

"Chi ơi!!" Trang hớn hở chạy lại chỗ tôi, cầm theo hai cái cốc sứ rất xinh, một cái có hình con gấu, một cái có hình con bò sữa, "Mày thấy cốc nào đẹp hơn?"

Hôm nay Trang mặc một cái váy yếm màu hồng, kết hợp với áo len cổ cao màu trắng sữa, mái tóc dài ngang vai được tết gọn, trông vừa ngây thơ vừa trẻ con, giống như học sinh cấp Hai.

"Sao mày trẻ trâu thế?" Hoàng cười cười, đứng dậy cầm lấy dây đeo cổ tạp dề tròng qua đầu Trang, "Bao giờ mới lớn được hả?"

"Trẻ trâu kệ tao, ai già như mày." Trang bĩu môi, vòng qua người Hoàng đi tới trước mặt tôi, "Tao thấy con gấu xinh hơn, con bò trông hơi ngu."

Tôi thoáng liếc khuôn mặt ngây ra của Hoàng, mím môi cười:

"Thế thì mình làm cốc hình con gấu."

Trang đã từng đến đây làm gốm rất nhiều lần nên chúng tôi không cần nhân viên hướng dẫn, Hoàng giúp chúng tôi chuẩn bị bàn xoay, đất sét, nước, máy sấy và màu nước, sau đó bị Trang đuổi ra chỗ khác.

Tiệm đồ gốm được thiết kế không gian mở, quầy trưng bày gốm sứ đặt trong nhà, còn bàn ghế đặt bên ngoài. Từ trên tầng hai, chúng tôi có thể quan sát được gian bếp và toàn bộ không gian ngoài trời của tiệm. Tôi đặt cục đất sét lên bàn xoay, làm ướt tay, lơ đãng nhìn xuống dưới khoảng sân rải sỏi phía dưới, bất ngờ trông thấy hai cô gái ngại ngùng cầm điện thoại chạy tới nói gì đó với Hoàng, tiếc là Hoàng đứng quay lưng lại phía tôi nên tôi không biết cậu ta phản ứng thế nào.

"Chắc Hoàng được nhiều người thích lắm nhỉ?" Tôi đẩy bàn xoay, mỉm cười liếc Trang.

"À, cũng nhiều đấy." Trang nhìn theo tôi, chậc lưỡi, "Khoa tao có vài con bé thích nó cơ, mà chả thấy nó yêu ai bao giờ."

Hai cô nàng kia tỏ vẻ hụt hẫng ra mặt, thất vọng rời đi.

"Cũng không khó hiểu." Tôi cụp mắt, tập trung tạo hình cho khối đất sét.

Công tâm mà nói thì Hoàng khá điển trai, Midnight tuyển nhân viên dựa vào ngoại hình, đồng nghiệp của tôi làm gì có ai không đẹp. Hoàng cao xấp xỉ Trường, dáng người cân đối, vạm vỡ nhưng không thô kệch, đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc nét. Có lẽ do ngành học liên quan đến nghệ thuật nên lúc nào Hoàng cũng mang dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, cậu ta có khí chất rất đặc biệt, dù ngoại hình không phải đẹp nhất nhưng lại hút mắt nhất trong số toàn bộ nhân viên nam ở quán.

"Thằng này đúng gu mấy em gái khóa dưới trường tao lắm, tính nó quảng giao thân thiện hơn thằng Trường nên lúc nào cũng thấy có con gái xung quanh." Trang đột ngột hạ tông giọng, nó tủm tỉm cười, ngước mắt nhìn tôi, hai mắt hơi sáng lên, "Tao có một nghi ngờ có căn cứ, hình như Hoàng thích Trường."

"... Cái gì cơ?" Miệng cốc gần thành hình bị lực tay không đều làm méo hẳn một bên.



"Mối quan hệ của hai thằng này phức tạp lắm." Trang nghiêng đầu hút một ngụm trà sữa, nó ngó nghiêng xung quanh xem Hoàng có ở gần đây không, sau đó mới thì thào kể tiếp, "Hồi năm nhất nhà thằng Hoàng phá sản, bố nó bỏ trốn, mẹ ngã bệnh, em gái thì chuẩn bị thi lên cấp Ba. Đợt đấy nó đi làm thêm như điên, tính cách thay đổi hẳn. Thằng Hoàng từng có ý định bỏ học đi làm luôn để kiếm tiền nuôi em nó học cấp Ba, bọn tao nghe thế cũng sốt ruột, muốn cho nó vay tiền mà nó không chịu." Trang vẩy một ít nước lên khối đất sét, "Chẳng biết Trường thuyết phục thế nào mà cuối cùng nó lên phòng quản lý đào tạo rút lại đơn xin bảo lưu, Trường cho nó vay tiền trả học phí cho hai anh em, Hoàng vẫn vừa làm vừa học. Hết dịch covid thì Hoàng dọn qua ở với Trường, hai thằng bàn nhau mở cửa hàng bán tranh và họa cụ gần HAU, kiếm cũng được lắm."

"Ồ..." Nghe giống mấy bộ boylove thể loại cứu rỗi chữa lành tôi hay đọc trên mạng quá.

Tôi còn chưa kịp xua tan suy nghĩ tà đạo này ra khỏi đầu thì Trang bổ thêm một nhát:

"Từ lúc đấy đến giờ tao chưa thấy hai thằng yêu ai hết... Mày cứ cẩn thận, không sợ tình địch cùng giới, chỉ sợ tình địch khác giới."

"..." Tôi hắng giọng, chuyển sang chủ đề khác, "Mày thì sao? Từ lúc lên đại học yêu ai chưa?"

"Chưa." Trang nhún vai, khuôn mặt trẻ con vẫn vui vẻ vô tư, "Hai mốt năm qua tao chưa từng nắm tay thằng nào hết."

"Sao nhìn mày tự hào thế?"

"Ở tuổi của mình, từng có người yêu rồi chia tay là chuyện quá bình thường, nhưng giữ được streak 21 năm chưa bao giờ yêu đương thì không đơn giản nha." Trang nhếch môi cười, "Tao cảm thấy tao không hề tầm thường, có lẽ tao chính là tiên nữ hạ phàm lịch kiếp, hoặc tao mang trong mình sứ mệnh đặc biệt từ khi sinh ra, cho nên ông trời không muốn tao dính vào chuyện yêu đương chăng?"

Hai tiếng sau, tôi nhìn thấy "tiên nữ" Dương Thu Trang gục ngã dưới chân một anh đẹp trai cao m77, da trắng, thư sinh, (nghe nói) thủ khoa đầu vào khoa Kiến Trúc đại học Kiến Trúc Hà Nội.

***

Chúng tôi ra về đúng lúc Hoàng hết ca làm.

"Chi với Trang cũng về luôn à?" Hoàng đã thay đồng phục nhân viên sang trang phục thường ngày, cậu ta giúp chúng tôi dắt xe ra ngoài, mỉm cười nói, "Trường vừa gọi tao đến quán bi-a gần HAU, đi chung với tao cho vui."

"Có những ai thế?" Trang cầm mũ bảo hiểm đội lên đầu, ngước mắt nhìn Hoàng.

"Có Trường, Nhật Minh, Ánh Dương, An Thy với Gia Đăng." Hoàng gạt chân chống xe, đuôi mày hơi nhướng lên, "Đi không?"

"Gia Đăng thủ khoa khối V á?" Trang hào hứng ra mặt, "Đi!!"

Trời nhá nhem tối, nhiệt độ bắt đầu hạ dần. Tôi lấy áo phao trong cốp xe ra, quấn khăn quanh cổ, đeo khẩu trang, vẫy tay với hai đứa kia:

"Thế thì Trang đi với Hoàng nhé, tao về trước..."

"Ơ không, tao rủ mày với Trang cùng đi... À nhầm, tớ rủ cả cậu và Trang mà." Hoàng quay đầu nhìn tôi, thoáng nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Tôi nhận ra ở đuôi mắt trái của Hoàng có một nốt ruồi nhạt, có lẽ do làn da màu mật ong nên phải nhìn gần mới phát hiện.

Tôi bật cười vì cách xưng hô của Hoàng, chút cảm giác khó chịu còn sót lại hoàn toàn tan biến.

"Mày phải đi cùng tao chứ!" Trang nhào đến ôm tay tôi, "Tao hướng nội nhút nhát lắm, mày không đi là tao tự kỷ ở đấy mất!"

"... Thôi được rồi." Tôi cũng muốn đến nhìn xem Hoàng và Trường thân thiết cỡ nào.

Quán bi-a nằm ở tầng 3 và tầng 4 của một quán café trong con ngõ nhỏ gần hồ Văn Quán, khá gần nhà tôi. Chúng tôi đi thang máy lên tầng 4, phòng đánh bi-a tương đối rộng, kê khoảng 10 chiếc bàn đánh bóng màu xanh dương, có lẽ do hôm nay là cuối tuần nên hầu như bàn nào cũng kín người. Căn phòng rất sáng sủa sạch sẽ, có đầy đủ ghế ngồi, tủ để đồ và quầy bar riêng biệt.

Hoàng dẫn chúng tôi đi qua lối đi hẹp ở rìa ngoài, tôi trông thấy Trường đứng giữa vài gương mặt quen thuộc, vừa định bước tới chào hỏi thì Trang níu tay tôi lại, thì thầm:



"Mày ơi môi tao còn son không? Tóc tao có bị xù lên không? Má hồng nhạt chưa, cần vào nhà vệ sinh dặm lại không?"

"..." Tôi cúi đầu nhìn Trang ngờ vực, nhưng vẫn cẩn thận ngắm nghía con bé từ đầu đến chân, vươn tay vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán nó, nghiêm túc trả lời, "Xinh rồi, không có vấn đề gì hết."

"OK." Trang gật đầu, tỏ ra tự nhiên tiến về phía trước, nhưng dáng đi cứng ngắc, bàn tay khi nãy níu tôi ướt rượt mồ hôi.

Tôi bước theo sau Trang, trông thấy một bạn nam lạ mặt đang mỉm cười chào hỏi Hoàng. Bạn ấy thấp hơn Hoàng nửa cái đầu, da trắng, đeo kính gọng vuông, dáng vẻ rất lịch sự nhã nhặn, giống sinh viên trường Luật hoặc Sư Phạm hơn là sinh viên Kiến Trúc. Chắc hẳn bạn này là bạn Gia Đăng thủ khoa khi nãy Hoàng nhắc đến.

Bạn Gia Đăng cũng nhìn thấy chúng tôi, Trang vừa giơ tay lên định chào Đăng thì nó đột ngột hét lên, cả người ngã nhào về phía trước, phủ phục dưới chân Đăng. Tất cả mọi người đều bất ngờ, tròn mắt nhìn Trang, chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra.

Hoàng phản ứng lại đầu tiên, cậu ta vừa cười vừa ngồi xuống đỡ Trang, trêu:

"Lần sau thấy bạn Đăng mày cứ chào như bình thường là được rồi, không cần phải hành lễ đâu."

Tôi và Đăng cùng bước đến đỡ Trang, con bé im lặng mím môi không nói gì, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngân ngấn nước. Hoàng hơi giật mình, cậu ta cúi người bế Trang lên, sải bước về phía dãy ghế bọc da kê sát tường. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện:

"Có đau lắm không?"

Trang dùng hai tay che mặt, lẩm bẩm:

"Không đau, nhục thôi... Sao người ta lại xây một cái bậc ở ngay giữa sảnh thế... Ai thiết kế phòng này mà ngu quá vậy..."

Tôi không đi theo Hoàng nữa, tiện tay giúp cậu ta giữ chân Đăng.

"Chào cậu, tớ là Huyền Chi." Tôi mỉm cười với Gia Đăng, vươn tay ra, "Tớ là bạn cấp Ba của Trường."

Đăng có vẻ bối rối, cậu ta lau tay vào áo vài lượt rồi mới bắt tay với tôi, lắp bắp:

"Tớ... tớ là Nguyễn Đình Gia Đăng, tớ học cùng khoa với Trường."

Dáng vẻ luống cuống của Đăng khá dễ thương, tôi bật cười, gợi chuyện:

"Tớ nghe Hoàng kể cậu là thủ khoa khối V, giỏi thật đấy."

"Vãi thế mà mày cũng bắn trượt?" Bất chợt có giọng nói rất quen cắt ngang, "Nhìn em nào đấy... Ơ chị Chi!!"

Tôi nhìn về phía phát ra tiếng gọi, trông thấy Kiều Nhật Minh đang hớn hở tiến về phía này, mái tóc đỏ đã được nhuộm đen trở lại, gương mặt đẹp trai bừng sáng, trông vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn. Bên cạnh Nhật Minh là một bạn nữ rất xinh, bạn ấy ăn mặc theo phong cách Gothic, mái tóc đen ngắn ngang cằm được đánh rối một cách có chủ ý, làn da trắng muốt, đường nét khuôn mặt tinh tế hệt như một con búp bê. Nếu tôi đoán không lầm, cô nàng búp bê này là An Thy.

Nhật Minh vẫn nhiệt tình và dẻo miệng y như lần cuối chúng tôi gặp nhau. An Thy thì có vẻ hơi lạnh nhạt và khó gần, tôi đoán đó là tính cách của bạn ấy, nhưng cô nàng vẫn trò chuyện với tôi rất lịch sự và thiện ý. Xã giao xong xuôi, tôi mới chú ý đến Trường. Thực ra tôi đã luôn nhìn Trường từ lúc bước vào phòng, rất khó để làm lơ anh, nhưng tôi không muốn tỏ ra quá vồ vập và quan tâm anh một cách đặc biệt.

"Tưởng cậu không nhìn thấy tớ?" Trường nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, tạo thành nụ cười vừa biếng nhác vừa hư hỏng.