Không khí gượng gạo cuối cùng cũng biến mất khi nhân viên quán bê khay đồ ăn đến.
“Cậu có thích ăn trứng ngâm tương không?” Tôi đưa thìa và đũa đã lau sạch cho Trường, khó xử nhìn vào bát mỳ, “Bình thường đi ăn ramen tớ sẽ dặn nhân viên quán không cho trứng ngâm tương vào, tự dưng hôm nay quên mất.“.
“Đưa sang đây tớ ăn cho.” Trường thoải mái đẩy bát về phía tôi.
Tôi nhanh nhẹn dùng thìa xúc trứng cho vào bát Trường, hỏi thêm:
“Cậu ăn thêm thịt nữa nhé?”
“Ăn ít thế?” Trường hơi nhăn mày phản đối.
Tôi nhún vai, miệng nở nụ cười tươi, tay thì nhanh chóng gắp thêm vào bát Trường ba miếng thịt:
“Tớ phải giữ dáng nữa, béo lên không ai book chụp ảnh mất.”
“Cậu làm mẫu ảnh à?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Trường lại chẳng có vẻ ngạc nhiên.
“Ừa, làm mẫu ảnh freelance thôi, công việc chính của tớ là thực tập thư ký pháp lý ở công ty Luật.” Tôi hài lòng nhìn bát mỳ ramen của mình chỉ còn vài miếng thịt và nấm, đẩy bát của Trường về phía anh, không quên nhắc: “Cậu ăn từ từ thôi nhé, nếu không là phải đợi tớ lâu lắm đấy, tớ ăn siêu chậm.”
Trường cười khẽ, anh định nói gì đó, nhưng tôi cướp lời:
“Kể tớ nghe chuyện về lớp cũ đi, tớ muốn biết bây giờ mọi người thế nào.”
Mặc dù tôi đã nghe Châu Anh kể hết sạch rồi nhưng tôi cần một chủ đề chung để duy trì cuộc trò chuyện với Trường và để tránh phải nói quá nhiều về bản thân.
“À đúng rồi...” Trường đang kể cho tôi nghe về thầy chủ nhiệm cũ thì tôi bỗng nhớ ra, “Tớ có cảm giác, cảm giác thôi nhé,“ Tôi buông đũa, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Trường, “Hình như hồi cấp Ba cậu rất sợ tớ?”
Trường vừa cầm cốc nước lên định uống thì ngừng lại, biểu cảm trên mặt chợt trở nên kỳ lạ:
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Chẳng phải rõ như ban ngày à?” Tôi khúc khích cười, nhớ về quãng thời gian chúng tôi ngồi cùng bàn. Tôi từng thích Trường, tôi dám chắc anh biết tôi thích anh, thế nhưng anh không lạnh nhạt hay né tránh tôi như những đứa con gái muốn tiếp cận anh, thậm chí anh còn đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn hẳn bình thường, cứ như sợ to tiếng một chút tôi sẽ khóc.
Nghe có vẻ có hy vọng, nhưng tôi biết anh chẳng có tình cảm gì đặc biệt với tôi, nhất là khi tôi đã mang lại không ít rắc rối cho anh. Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi điều gì khiến Trường đối xử với tôi tốt như vậy, dù sao anh cũng không phải người giàu tình cảm như Khánh Nguyễn hay thích làm việc thiện như Long Đặng. Trường là kiểu người không thích phiền toái và thoải mái bộc lộ cảm xúc hết ra ngoài, cho nên sự kiên nhẫn bao dung mà anh dành cho tôi thực sự rất đáng suy ngẫm.
“Cậu mới là người sợ tớ còn gì?” Trường bình thản uống nước, hỏi ngược lại tôi.
“Hồi cấp Ba cậu đáng sợ lắm í.” Tôi chống tay lên cằm, bĩu môi, “Có một lần cậu cãi nhau với Tâm, cãi nhau to luôn ấy, tớ ngồi dưới sợ đến mức run bắn cả người. Lúc cậu tức giận trông đáng sợ cực.” Vừa nói tôi vừa cố hồi tưởng, “Sau đấy chẳng hiểu sao cậu chuyển lên bàn tớ, có một thời gian dài tớ không dám động đậy hay nói chuyện trong lớp, cứ sợ lỡ làm gì chọc cậu bực.”
“Nghe tủi thân thế?” Trường toe toét cười, trông anh có vẻ rất hứng thú với câu chuyện của tôi, nhưng giọng nói thì rõ oan ức: “Rõ ràng tớ chưa bao giờ làm gì cậu.”
“Nhưng cậu cũng sợ tớ đúng không?” Tôi nhíu mày, cố gắng tìm từ ngữ để giải thích, “Không phải kiểu sợ giống tớ sợ cậu...”
“Ừ, tớ sợ cậu vl. Tớ sợ làm cậu khóc.” Trường thẳng thắn thừa nhận, trên môi là nụ cười cuốn hút quen thuộc, “Tớ biết cậu sợ tớ nên có bao giờ tớ dám to tiếng với cậu đâu.”
Trong khoảnh khắc, tôi gần như ngay lập tức nhớ lại vì sao năm đó tôi lại lụy chàng trai trước mặt đến vậy. Dù là trong thời điểm ngày nào đi học cũng nơm nớp lo sợ bị Trường đánh (tôi không hiểu tại sao mình lại có nỗi sợ vô lý này), tôi vẫn không thể phủ nhận anh rất đẹp, đi đến đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm. Chỉ là tôi không ngờ, bốn năm không gặp, vậy mà anh vẫn có thể làm tôi rung động.
Rung động của người trưởng thành khác với rung động của một đứa trẻ 16, 17 tuổi. Thực ra tôi thấy mình chưa lớn lắm, tuy vậy, tôi đủ trải nghiệm để có thể bình thản xem nhẹ một vài cảm xúc kỳ lạ sinh ra do dư thừa dopamine và adrenaline.
Tôi vẫn còn tò mò vì sao ngày xưa anh tốt với tôi một cách đặc biệt, nhưng có lẽ hôm nay tôi không nên hỏi nữa. Bất kể lý do là gì, tôi biết đó không phải điều tôi muốn nghe, mà có lẽ anh cũng sẽ không nói thật cho tôi biết. Tôi rời mắt khỏi gương mặt đẹp như tác phẩm nghệ thuật của anh, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ của quán, khóe môi cong lên:
“Bây giờ tớ không dễ khóc như ngày xưa nữa đâu.”
Trường chợt im lặng. Đợi một lúc vẫn không thấy anh nói gì, tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh cũng đang chú mục vào tôi, trong mắt là cảm xúc tôi không tài nào hiểu được.
“Huyền Chi.” Anh nghiêm túc gọi tên tôi, “Mấy năm qua cậu sống thế nào? Tại sao tự dưng lại biến mất?”
Tôi cụp mắt, lảng tránh ánh mắt của Trường. Anh có đôi mắt rất sáng, sâu thẳm, sắc bén, mỗi khi đối diện với ánh mắt ấy, tôi sẽ có cảm giác toàn bộ bí mật của mình bị anh nhìn thấu.
“Chuyện dài lắm...” Tôi dùng đầu ngón tay lướt vòng quanh miệng cốc nước, ép mình ngước mắt lên nhìn anh, mỉm cười, “Bao giờ mình thân hơn một chút tớ kể cho.”
Tôi rất bận, phần lớn công việc tôi đều trao đổi với Trường và Ánh Dương qua tin nhắn. Sau buổi nói chuyện hôm đó, phải đến hơn một tuần sau tôi mới dành được thời gian để gặp nhóm Ánh Dương.
Buổi sáng, tôi nhận được tin nhắn của Trường:
[Chiều nay tớ có ca học đến gần bốn giờ, khoảng bốn rưỡi mình gặp nhau được không?]
Tôi suy nghĩ một chút, nhắn lại:
[Cậu bắt đầu học từ mấy giờ?]
[Hai giờ]
Tôi ước lượng thời gian, quyết định hỏi thử:
[Tớ đến trường cậu học cùng được không?] Dù sao cả chiều hôm nay tôi cũng không có việc gì làm.
Trường rep rất nhanh:
[Được]
Buổi trưa sếp của tôi có một buổi tiệc rượu với đối tác. Từ khi vào làm, chưa một buổi tiệc nào tôi không bị sếp gọi đi. Dạ dày của tôi không tốt lắm, nếu uống rượu quá thường xuyên sẽ bị đau, nhưng nghĩ đến số tiền thưởng cuối tháng, tôi chẳng thể từ chối được.
Lần này sếp tôi và đối tác hẹn ở một nhà hàng rất gần Kiến Trúc, cho nên tôi nhờ Trường qua đón luôn. Lúc tiệc tàn mới gần một rưỡi, tôi cứ nghĩ sẽ phải đợi Trường một lúc, nhưng ra đến cửa đã thấy anh đứng chờ.
“Nhà em ở đâu?” Tôi vừa định bước về phía Trường thì ai đó đặt tay lên vai tôi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể người đó đang gần sát, “Nếu tiện đường thì anh đưa về luôn.”
Tôi dịch ra xa người đó một cách tự nhiên, ép mình không được biểu hiện ra sự khó chịu, nở nụ cười công nghiệp:
“Bạn em tới đón rồi ạ.” Vừa nói tôi vừa nghiêng đầu nhìn về phía Trường, sau đó quay lại nhìn anh ta, “Bạn ấy đang đợi em ở kia.”
Anh ta là luật sư cộng sự của công ty đối tác, hợp đồng còn chưa thành công, tôi không thể làm mất lòng được.
“Bạn trai em à?” Anh ta thoáng liếc qua Trường, sắc mặt hơi tối đi một chút nhưng vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Vâng, bạn trai của em.” Tôi gật đầu, cố ý để cho anh ta thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, “Vậy em xin phép.”
Tôi mỉm cười với anh ta, không muốn đợi anh ta nói thêm gì nữa, xoay gót dợm bước về phía Trường. Từ hồi còn học cấp Ba Nguyễn Công Trường đã vô cùng nổi bật. Anh rất cao, vì tập nhảy từ nhỏ nên dáng người không chê vào đâu được, lại còn vừa đẹp trai vừa có khí chất, ngày nào tôi cũng thấy một đống em gái khối dưới cố tình lượn lờ qua cửa lớp để ngắm anh. Năm 20 tuổi, Trường bớt đi đôi nét non nớt, nhưng càng thêm ngông nghênh và sắc bén, dù anh chỉ mặc áo sơ mi cổ tàu và quần kaki đơn giản cũng có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Bước đến bên cạnh Trường, cuối cùng tôi cũng có thể nở nụ cười chân thật suốt từ sáng đến giờ:
“Đợi tớ lâu chưa?”
Trường lắc đầu, đưa mũ cho tôi:
“Tớ vừa tới được vài phút thì cậu đi ra.”
Tôi nhận ra thằng cha luật sư cộng sự bên công ty kia vẫn đang nhìn về phía này, tôi hít sâu một hơi, quyết định đã diễn thì phải diễn cho trót. Tôi níu chặt bàn tay đang cầm mũ của Trường, nhón chân ghé sát vào tai anh, tư thế đủ thân mật nhưng vẫn có khoảng cách, thì thầm:
“Hôm nay tớ đi xã giao với đối tác của sếp, có một ông đáng ghét lắm, anh ta cứ lân la làm quen, hỏi mấy câu riêng tư chẳng liên quan gì đến công việc, còn bắt tớ cho số điện thoại. Lúc nãy tớ bảo anh ta cậu là người yêu tớ, cậu giả vờ xoa đầu tớ rồi đội mũ bảo hiểm cho tớ được không?”
“Uống rượu à?” Trường thoáng liếc về phía sau tôi, anh hơi nhướng mày, “Có cần tớ đưa về nhà nghỉ ngơi không?”
Tôi nhận ra Trường không có ý định giúp đỡ. Tôi bĩu môi, vươn tay cầm mũ bảo hiểm tự đội lên đầu, thấy hơi tự ái một chút:
“Không cần đâu.”
“Sao thế? Dỗi à?” Trường cong môi cười, ngồi lên xe, “Đằng nào cậu cũng có người yêu rồi mà, tớ muốn giúp lắm nhưng làm thế không ổn đâu.”
“Hả?” Tôi nghệt mặt hỏi lại, sợ mình say rượu nên sinh ra ảo giác, “Người yêu nào?”
“Không lẽ cậu lấy chồng rồi?” Trường đánh mắt về chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười gợi đòn.
“...” Tôi cúi đầu nhìn theo Trường, đột nhiên không biết phải nói gì.
Trường còn sốc hơn cả tôi lúc nãy:
“Vãi l** cậu có chồng thật đấy à?”
“Khồng, điên à? Tớ đeo nhẫn để không bị làm phiền thôi, người yêu còn chưa có đã bị đồn có chồng.” Tôi thở hắt ra, lườm anh, “Quá đáng thật đấy.”
“Cậu đang độc thân đúng không?” Trường trông hoang mang hết sức, hàng lông mày nhíu chặt, “Ai độc thân mà nửa đêm nửa hôm đi mua bao cao su...” Đột nhiên Trường ngừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Chẳng lẽ...”
!!!!!!!!!!!!
“Chẳng lẽ cái gì cơ??” Giọng nói của tôi to và tuyệt vọng đến mức vài người đi xe ngang qua phải ngoái lại nhìn, “Cậu nói rõ ra xem nào??”
Trường tránh ánh mắt tôi, chuyển đề tài:
“Mình đi thôi, sắp đến giờ học rồi.”
“Không đi, cậu phải nói rõ ra cơ!!” Tôi bực mình dậm chân xuống đất, có lẽ nửa chai rượu ngoại buổi trưa bắt đầu ngấm, tôi tự ý thức được hành vi của mình rất ấu trĩ nhưng lại không tài nào kiểm soát được bản thân, “Chẳng lẽ làm sao?”
Sau đó, không đợi Trường giải thích, tôi tự thấy điện thoại ra mở lịch sử cuộc gọi của Giang lên, đưa cho anh xem:
“Bạn tớ nhờ mua hộ nó, không phải mua cho tớ!”
Sợ anh không tin, tôi còn lục lại tin nhắn Giang nhờ tôi mua bao từ lần trước nữa bắt anh đọc, cảm thấy oan ức kinh khủng:
“Cậu nghĩ tớ là người tùy tiện và dễ dãi như thế à?”
Có lẽ Trường cũng tự thấy mình quá đáng thật, nhưng anh vẫn cố thanh minh: