Trước Khi Anh Đến

Chương 40: Đâu ai bình thường khi yêu



"Bạn ơi..." Một chàng trai khoảng 20 tuổi, vẻ ngoài gọn gàng điển trai, trên tay cầm máy ảnh bước tới chỗ chúng tôi, "Lúc nãy mình chụp test máy ảnh, mình có chụp một bức ảnh của bạn mà chưa xin phép, bạn có muốn xem qua ảnh không ạ?" Cậu ta khom người xuống nhìn tôi, vẻ mặt chân thành, "Nếu bạn không thích thì mình sẽ xóa ảnh đi, mình xin lỗi vì đã làm phiền bạn ạ."

Tôi ngẩng lên, xác định người ta đang nói chuyện với mình mới cười đáp lời:

"À không sao đâu, bạn cho mình xem ảnh được không?"

"Được ạ." Bạn nam kia thở phào, mỉm cười lấy máy ảnh ra đưa cho tôi xem.

"Máy ảnh Fujifilm nè." Trang khẽ thốt lên.

"Đúng rồi, Fujifilm X-S10." Bạn ấy gật đầu với Trang, chủ động giới thiệu, "À mình là Trung, đang là sinh viên năm cuối RMIT, mình xưng hô với hai bạn thế nào ạ?"

"Em là Trang, học năm ba HAU ạ." Trang toe toét cười, vươn tay ra bắt tay với Trung.

"Em là Huyền Chi, bằng tuổi Trang." Tôi gật đầu giới thiệu bản thân, thực ra tôi hơn Trang một tuổi, nhưng tôi không muốn tốn thời gian giải thích lằng nhằng với người lạ.

Ảnh chụp khá đẹp, bản thân màu ảnh của Fujifilm đã đẹp sẵn, cậu ta bắt được đúng khoảng khắc tôi ôm cốc trà ngẩng đầu ngắm nhìn cành hoa mận trong sân, nắng chiều phủ lớp voan vàng nhạt lên khắp người tôi, phía sau tôi là núi rừng bạt ngàn lẩn khuất trong làn mây mù. Tôi hơi muốn xin tấm ảnh này, nhưng lại không muốn trao đổi thông tin liên lạc với Trung.

"Anh chụp đẹp quá." Tôi ngẩng đầu, trả lại máy ảnh cho Trung, không tiếc lời khen ngợi, "Em không có vấn đề gì đâu, anh giữ ảnh này hoặc xóa đi cũng được, đừng đăng lên mạng xã hội là được ạ."

"Cảm ơn em." Thấy tôi có vẻ hời hợt, Trung biết ý không kéo dài câu chuyện thêm nữa, cậu ta nói chuyện xã giao với Trang thêm vài câu rồi mỉm cười tạm biệt chúng tôi.

"Đúng là..." Trang nhìn theo bóng lưng của Trung, chậc lưỡi, "Chỉ cần chân mày dài, đại gia sẽ tự tìm đến."

"Là sao nữa?" Tôi uể oải tì tay vào bàn, búng nhẹ trán Trang.

Trang duỗi chân, ngồi ghé sát vào tôi, thì thầm:

"Mày không thấy anh Trung có khí chất vương giả y hệt Khánh Nguyễn à?"

Tôi nhướng mày, tủm tỉm cười đợi Trang nói tiếp.

"Tao tính sương sương đồ đắp trên người ông đấy phải hơn trăm củ, chuỗi hạt bồ đề ổng đeo trông giản dị thế thôi cũng mười mấy củ đấy Đào Huyền Chi ạ." Trang hạ thấp tông giọng, "Bảo đại gia thì chưa chuẩn lắm..."

"Ừ, là con của đại gia, thế hệ F2, hoặc F3." Tôi cười cười, bình thản nhấm nháp cốc trà bạc hà mật ong.

"Mình gọi biệt danh đi, để lỡ người ta nghe thấy cũng không biết mình đang nói ai. Trang vỗ vào đùi tôi, "Gọi là anh Fujifilm nhá! Ông này khiêm tốn giản dị thật, nhưng mà trông vẫn tự tin nổi bật ấy, nhìn là biết không tầm thường."

"Trừ một vài trường hợp hổ phụ sinh khuyển tử, bây giờ đa số thế hệ giàu có F2 F3 đều được giáo dục cẩn thận và có học vấn cao, các bạn ấy kín tiếng lắm." Tôi chợt nhớ đến Ái Linh, cổ họng hơi nghẹn lại, mãi một lúc sau mới nói tiếp, "Kể cả có ăn chơi thác loạn thì cũng không rầm rộ giống trong phim Vườn Sao Băng đâu, nhưng chất lượng cuộc sống của người ta ở một tầng khác."

"Ừ đúng." Trang gật gù, "Chắc mày hay được những người như thế làm quen lắm hả? Tao thấy mày bình tĩnh lắm, như kiểu đã quá quen rồi ấy."

Tôi bật cười:

"Sao mày dám chắc người ta muốn làm quen tao?"

"Chứ không thì sao?" Trang liếc tôi, "Cả cái sân rộng thế thiếu gì góc chụp, có cả tao với mày ngồi đây nhưng anh Fujifilm chụp mỗi mình mày. Đấy, xong lúc đến nói chuyện thì tay cầm sẵn điện thoại, đúng kiểu chỉ cần mày xin ảnh là ông đấy sẵn sàng mở điện thoại trao đổi thông tin liên lạc luôn."

Tôi cười thành tiếng, cúi đầu xoa bụng chú chó mập mạp đang nằm phơi nắng:

"Cũng hợp lý đấy nhỉ... Nhưng cuối cùng người ta có xin thông tin liên lạc của tao đâu?"

Trang bĩu môi:

"Thế người ta xin thì mày có cho không?"

"Tất nhiên là không rồi." Tôi nhún vai.

Trang nhìn tôi trân trối, vài giây sau nó mới lên tiếng:

"Mày thay đổi nhiều thật. Làm cách nào mà mày có thể... từ một đứa ít nói, nhút nhát..."



"Fake it till you make it." Tôi đứng dậy, vươn vai, dự định đi dạo loanh quanh, "Tao giả vờ nhiều quá nên thành ra như bây giờ đấy."

"Thế cũng được nữa hả?" Trang đứng dậy theo tôi, tròn mắt.

Trong sân có một nhóm khách muốn chụp ảnh với cây mận, tôi ngại ồn ào nên kéo Trang ra cổng, nhìn về phía biển hoa cải vàng ruộm phía xa, xác định phương hướng, sau đó đi men theo đường làng để ra đồng.

"Khi đến một môi trường hoàn toàn mới, mọi người xung quanh đều không biết mày là ai, mày sẽ có cơ hội định nghĩa con người mày lại một lần nữa trong tập thể." Tôi vươn tay bẻ một cành đào nhỏ ngay trên đỉnh đầu, hướng tầm mắt ra xa, "Mày không bị dán nhãn hay phán xét bởi ai hết, nên chỉ cần mày cố tỏ ra năng động, vui vẻ, tự tin, mọi người sẽ cho rằng mày là người như thế, và mày cũng bắt đầu tưởng mày thực sự là người như thế."

Bức tường bao quanh làng được xây dựng từ đá tự nhiên, các ngôi nhà có kiến trúc y hệt căn homestay chúng tôi ở và trông có vẻ nhiều tuổi lắm rồi, trong sân nhà nào cũng trồng đào hoặc mận, hoa nở đẹp như tranh vẽ.

"Nhưng mà giả vờ như thế mệt mỏi lắm, sớm muộn gì mày cũng đuối sức." Trang giơ điện thoại lên chụp hai con mèo vàng đang nằm ườn trên mái nhà.

"Lúc đầu tao không nghĩ được nhiều thế đâu, tao chỉ muốn có bạn bè, tao muốn người ta nhìn thấy tao, nghe được lời tao nói, tôn trọng ý kiến của tao..." Tôi mỉm cười, lấy bánh kẹo phát cho mấy em bé chúng tôi vô tình gặp trên đường, "Tao vừa sợ hãi vừa chán ghét trạng thái của tao suốt quãng thời gian đi học, nên tao hăm hở vội vàng muốn chứng tỏ bản thân... Tao có cảm giác mình như được tái sinh ấy, tao không bị gò bó phải sống theo ý muốn và sự kiểm soát của mẹ, cũng không có ai biết quá khứ của tao để mà phán xét..."

Tôi nói tiếp:

"Thực ra ban đầu mọi thứ khá là khó khăn, có một lần tao muốn tìm cô chủ nhiệm để hỏi về quy trình ứng tuyển làm cán bộ lớp, chỉ thế thôi tao phải chuẩn bị tâm lý suốt cả buổi sáng, cuối cùng đến lúc gặp cô thì nhát quá chẳng dám gọi to, cô không nghe được nên đi mất." Tôi bật cười, "Những chuyện như thế xảy ra nhiều lắm, may sao tao vẫn vào được CLB Lễ tân."

CLB Lễ tân mới thực sự là bước ngoặt thay đổi cuộc đời tôi. Chị chủ nhiệm CLB có một sự ưu ái đặc biệt dành cho tôi, chị tự tay đào tạo dẫn dắt tôi và chủ động tiến cử tôi tham gia tiếp đón thủ tướng Hà Lan tới thăm và làm việc tại trường. Tôi chưa có kinh nghiệm tiếp đón khách nước ngoài nên chỉ nhận nhiệm vụ lên tặng hoa và chụp ảnh với đoàn khách mời, nhưng từ sau đó, tôi bắt đầu được thầy cô chú ý, tôi thường xuyên được chỉ định tham gia sự kiện lớn của trường và được sử dụng hình ảnh làm thumbnail trong các hoạt động truyền thông sự kiện.

Lần đầu tiên trong đời tôi nhận được nhiều lời khen ngợi đến thế, lòng tự tin nhỏ bé của tôi dần được nuôi dưỡng, tôi bắt đầu có khát khao muốn được công nhận, tôi không còn là con bé mờ nhạt, ảm đạm, giống như đám lá khô ven đường, chẳng ai thèm ghé mắt. Cái chốt trong người tôi vô tình được mở ra, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, tôi dễ dàng kết bạn, trò chuyện, bày tỏ ý kiến, tôi tìm được công việc mẫu ảnh tự do, có gu ăn mặc hơn, xinh đẹp hơn. Bạn bè xung quanh tôi chỉ biết về Đào Huyền Chi tự tin, cởi mở, tỏa sáng, trước mặt họ, tôi đã trở thành một người y như vậy.

Sau nhiều biến cố, tôi không còn mong muốn được ai đó công nhận hay chú ý nữa, cũng chẳng cần có nhiều mối quan hệ và thể hiện mình là người được quan tâm, tôi dần khép mình lại, lúc nào cũng dè chừng và mỏi mệt. Nhìn có vẻ giống như tôi trở về trạng thái cũ, nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra, rất nhiều thứ đã khác đi, tôi biết mình sẽ không bao giờ là con bé rụt rè nhút nhát, gặp chuyện gì cũng núp sau lưng mẹ được nữa. Bầu trời của tôi cao và rộng hơn, chỉ là không còn trong xanh như ngày bé.

Trang im lặng bước theo tôi, có vẻ nghiền ngẫm.

"Lúc gặp lại bọn mày thì tao đã ổn hơn nhiều rồi." Tôi cúi xuống hái vài bông cúc chuồn mọc ven đường, đưa cho Trang, "Hồi mẹ mới mất tao tiêu cực lắm, nhưng chuyện tệ đến đâu rồi cũng qua, mình vẫn phải sống tiếp thôi." Ít nhất thì, tôi không được phép kết thúc sinh mệnh mà mẹ tôi đã dùng toàn bộ những gì bà có để bảo vệ.

Tôi khúc khích cười khi thấy Trang cài hoa lên tóc:

"Với lại, hình như mọi người có vẻ thích tao thế này hơn, chẳng ai muốn ở cạnh một người buồn chán, tẻ nhạt, lúc nào cũng u sầu."

Chúng tôi đi tới một mỏm đá, cách mặt đất khoảng gần một mét, đồng hoa cải ngay dưới chân. Đến đây là đường cụt, nếu muốn xuống dưới phải đi vòng một đoạn nữa. Tôi áng chừng khoảng cách, lại nhìn đôi chân què dở của mình, tự hỏi nếu tôi nhảy xuống từ đây thì có què hẳn luôn không.

"Ngồi đây đi mày." Trang giật một cái lá dong trải ra đất, rón rén ngồi xuống, chừa cho tôi nửa chỗ, "Tao đau bụng quá, không đi được nữa đâu. Ghét vãi, đang đi chơi thì đến tháng."

Tôi nhớ lại biểu hiện cáu kỉnh của Trang cả ngày hôm nay, chợt nhận ra mọi thứ đều có lý do của nó, chỉ tội nghiệp Dương Minh Hoàng xui xẻo đâm đầu vào họng súng.

"Từ bao giờ đấy?" Tôi ngồi xuống, mở túi lấy kẹo đưa cho Trang, "Có mang đủ băng vệ sinh không?"

"Trưa nay mới bị, mà tao thấy khó chịu từ hôm qua." Trang tựa đầu vào vai tôi, một tay ép chặt bụng, nhăn mặt, "Tao biết sắp đến ngày nên mang đủ, nhưng không ngờ ở chỗ này phải nấu nước bằng bếp củi để rửa ráy, bất tiện quá."

"Cố lên, sáng mai mình về sớm luôn, ở một đêm nay thôi." Tôi an ủi Trang, trong đầu tính toán lại lộ trình.

Trang bỗng giơ tay chỉ về phía xa:

"Nhóm thằng Trường kìa!!"

Tôi nheo mắt nhìn theo Trang, bật cười khi thấy Ánh Dương đang hào hứng vẫy tay với chúng tôi.

Trường bước phăm phăm về phía tôi, anh cười rất tươi, trên tay là bó hoa cúc dại nở bung rực rỡ. Anh đạp lên nắng và hoa, vạt áo còn vương hạt cỏ may ven đường. Ngày hôm đó, trời biếc xanh, nắng vàng ươm và nụ cười của anh đẹp đến nao lòng.

"Huyền Chi..." Anh gọi tên tôi rồi đột nhiên im bặt, khuôn mặt đẹp trai bối rối, tay chân thừa thãi chẳng biết để đâu.

Tôi tủm tỉm cười:

"Chào cậu."

"C... Chào cậu." Anh ngơ ngác, chào lại tôi theo phản xạ.



"Cậu có bó hoa đẹp thế?" Tôi chống tay lên cằm, chớp mắt, ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, "Cậu định tặng ai à?"

"À..." Trường giật mình, hình như lúc này anh mới nhớ ra trên tay mình còn bó hoa, "Hoa này tặng cậu." Anh dùng cả hai tay đưa bó hoa cho tôi, nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc: "Tớ xin lỗi, Huyền Chi đừng giận tớ nữa nhé."

"Tớ cảm ơn, tớ thích hoa cúc dại lắm." Tôi ngại ngùng đón lấy bó hoa, bỗng dưng bị lây sự lúng túng của anh, "Tớ không giận nữa đâu."

"Eo ơi." Trang nhăn nhó, liếc chúng tôi một cách kỳ thị, "Bọn mày đóng phim truyền hình à? Kinh khủng quá, tao phải đi khỏi đây thôi."

Trang vừa nói vừa loay hoay trèo xuống dưới, nó làm lơ cánh tay đang vươn ra của Hoàng, vịn vai Ánh Dương để tiếp đất.

"Tớ bế cậu xuống." Trường không để tâm đến thái độ trêu ghẹo của đám bạn phía sau, tiến đến muốn đỡ tôi.

Tôi ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh, bởi chân tôi vẫn còn đau nhức, không làm cách nào tự nhảy xuống được. Anh kéo tôi ghé sát, đỡ lấy eo tôi, nhẹ nhàng bế tôi xuống đất.

"Sao chúng mày không yêu nhau luôn đi?" Giờ thì đến lượt Ánh Dương nhăn mặt, liếc qua liếc lại giữa tôi và Trường, "Chơi cái trò gì mà nhập nhằng mãi vậy?"

Hoàng cười cợt:

"Trường muốn lắm đấy, nhưng Chi Đào có chịu đâu."

***

Chúng tôi về đến homestay lúc xế chiều, Trường và Nhật Minh lại tiếp tục mang dụng cụ ra đo đạc từng góc trong căn nhà, Ánh Dương chụp ảnh, An Thy ghi chép số liệu, còn Hoàng cầm theo giấy bút phác thảo nhanh một vài kiến trúc ấn tượng.

Đến tối, homestay chuẩn bị cho chúng tôi thịt trâu gác bếp xào rau rừng và lạp xưởng, đám con trai gọi thêm nửa chai rượu ngô và một bát con mèn mén ăn thử. Anh chủ homestay đốt lửa ngay giữa sân để sưởi ấm, bàn ghế ăn cơm được đặt xung quanh đống lửa. Ngoài chúng tôi còn có 3-4 nhóm khách khác cũng ở lại qua đêm, xuyên qua ánh lửa, tôi nhìn thấy Fujifilm đang ngồi ở phía đối diện cùng với nhóm bạn của cậu ta.

Fujifilm cũng trông thấy tôi, cậu ta không đi sang chào hỏi, chỉ mỉm cười vẫy tay với tôi. Theo phép lịch sự, tôi cũng gật đầu đáp lại.

"Ai thế?" Trường nhướng mày.

Trang nhanh miệng trả lời:

"Anh này hồi chiều đến làm quen với bọn tao, anh ấy chụp được bức ảnh của Huyền Chi xinh lắm, mỗi tội Chi không xin về."

Trường sa sầm mặt, anh cúi xuống, hạ tông giọng nói chuyện với tôi:

"Người ta chụp ảnh cậu à? Cậu bảo người ta xóa chưa?"

"Tớ chỉ bảo bạn đấy đừng đăng lên mạng xã hội thôi, còn ảnh muốn giữ hay xóa cũng được." Tôi buông đũa, với tay lấy quả quýt. Đồ ăn ở trên đây nấu mặn quá, tôi cố gắng lắm chỉ ăn được vài gắp rau và lạp xưởng.

"Để tớ bảo người ta xóa, lỡ ảnh của cậu bị sử dụng với mục đích xấu thì làm sao mình kiểm soát được." Trường có vẻ khó chịu, anh toan đứng dậy muốn đi sang bên kia nói chuyện nhưng bị tôi túm tay níu lại.

"Tớ bảo người ta rồi, tớ không có vấn đề gì cả, chỉ là một tấm ảnh chụp góc nghiêng thôi. Tớ làm mẫu ảnh mà, cậu search tên studio, fanpage trường và shop quần áo trên Facebook là ra ảnh của tớ, nếu muốn sử dụng hình ảnh của tớ với ý đồ không hay thì người ta có nhiều nguồn ảnh lắm." Tôi bình tĩnh bóc quýt, "Vả lại, nếu bạn kia cố tình chụp ảnh tớ với mục đích xấu thì đã chẳng đến xin phép tớ, cậu đừng lo."

Trường ngồi xuống cạnh tôi, anh đã bình tĩnh hơn, chỉ là vẻ mặt vẫn không vui, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa bướng bỉnh. Tôi biết anh không đồng tình với tôi nhưng lại chẳng có lý do phản bác.

Tôi tủm tỉm cười đút một miếng quýt vào miệng anh, Trường miễn cưỡng mở miệng, nét mặt thoáng dịu xuống.

"Tớ không xin tấm ảnh kia bởi vì tớ không muốn trao đổi thông tin liên lạc với người ta, sau hôm nay, tớ với bạn kia sẽ không bao giờ gặp lại nữa." Tôi ghé sát lại gần anh, tựa cằm lên vai anh, "Tớ dặn người ta không được đăng lên mạng xã hội để người ta không thể tìm được tớ mà."

Trường điều chỉnh tư thế để tôi tựa vào người anh dễ chịu hơn, cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

"Cậu không cho thằng kia thông tin liên lạc hả?"

"Tất nhiên rồi." Tôi bật cười, "Kể cả người ta chủ động xin tớ cũng không cho đâu."