Trước Khi Anh Đến

Chương 49: Mối quan hệ bà - Cháu



"Ở quê mọi người đi ngủ sớm thật." Trường đứng ở mép giường, giúp tôi kéo chăn bông ra khỏi túi, cảm thán, "Ra đường lúc bảy giờ tối mà cứ như mười hai giờ đêm ở Hà Nội."

Tôi liếc đồng hồ ở góc phòng theo phản xạ, phát hiện bây giờ mới hơn chín giờ tối. Có lẽ do sáng nay dậy sớm, hai mắt tôi díp hết lại, cả người lâng lâng mơ màng như bước đi trên mây. Trái ngược với tôi, Trường vẫn còn rất nhiều năng lượng dư thừa.

"Đây là album ảnh của em à?" Anh bước về phía đầu giường, rút một tập album dày để trên giá sách, miệng cười toe toét, hào hứng mở trang đầu tiên, "Ảnh em chụp chung với mẹ lúc nhỏ này, trông Huyền Chi giống mẹ thật."

Tôi cười, bước đến bên cạnh anh, ngắm nhìn tấm ảnh chụp đã ngả vàng. Trong ảnh, mẹ tôi mỉm cười đang bế Huyền Chi 2 tuổi, mẹ mặc áo sơ mi hoa và quần jeans cạp cao, mái tóc đen dài được tết lệch sang một bên, trông hệt như nàng diễn viên Hongkong những năm 2000.

Trước đây, mỗi lần trông thấy ảnh cũ của mẹ, tôi từng rất vật vã và đau đớn, chỉ ước mình được đi theo mẹ để chấm dứt những tháng ngày quẩn quanh không lối thoát. Giờ đây, tựa đầu lên vai anh, cùng anh lật giở kỷ niệm của tôi và mẹ, trái tim tôi vẫn nhói lên từng cơn, tôi vẫn nhớ mẹ da diết, nhưng tôi cảm thấy bản thân đã sẵn sàng đối mặt với sự thật tôi chỉ còn một mình trên cõi đời này.

Trường để album lên bàn, một tay anh choàng qua vai tôi, anh vừa cúi đầu hôn lên trán tôi vừa lật từng trang, luôn miệng khen Huyền Chi xinh gái từ nhỏ.

"Dẻo miệng lắm cơ." Tôi bật cười, che miệng ngăn một tiếng ngáp dài, hai mí mắt càng lúc càng nặng trịch. Tôi ôm chăn bông, dẫn Trường ra ngoài, "Chăn của anh này. Em cho anh mượn quyển album đấy."

Trường ngơ ngác đón lấy chăn:

"Từ từ... Khoan..."

"Phòng ngủ ở bên kia nhé, em trải đệm và thay ga giường rồi đấy, anh cần gì thêm thì gọi em." Tôi vẫy tay với anh, đóng cửa phòng được một nửa thì khựng lại, ló đầu ra, "À quên," Tôi nhón chân hôn nhẹ lên khóe môi anh, hai má lại nóng bừng và trái tim rộn ràng giai điệu muôn thuở, "Em cảm ơn anh, anh ngủ ngon."

Cảm ơn vì anh đã đến đây, cảm ơn anh đã bảo vệ em, cảm ơn anh đã tức giận thay cho em.

Tôi không dám đối diện với ánh mắt Trường, đóng sập cửa lại. Từ chiều tối đến giờ Trường cứ nhìn tôi như thể muốn... ăn tư/ơ/i nu/ố/t s/ố/ng tôi, bầu không khí khi chúng tôi ở cạnh nhau bắt đầu trở nên mờ ám và thân mật. Tôi không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, bản năng cơ thể muốn gần gũi anh hơn, nhưng lý trí buộc tôi phải giữ khoảng cách.

Tôi ngả lưng xuống giường, lắng nghe tiếng mưa lâm râm ngoài cửa sổ. Khi tôi đang lơ mơ sắp ngủ thì có người gọi đến:

"Chi Đào!!!"

"Dạ... Huyền Chi nghe đây?" Tôi áp điện thoại vào tai, cố mở đôi mắt nhập nhèm, lầm bầm, "Trang à?"

Trang rất hào hứng, con bé nói liến thoắng rất nhiều, còn tôi mơ mơ màng màng nghe chữ được chữ chăng:

"Tết năm nay... nhà tao giỗ cụ... Quảng Ninh... đấy, thế là cả nhà tao... Dương Minh Hoàng... cháu của tao ha ha ha!!"

"Ơ... hả?" Tôi tỉnh hẳn ngủ, hỏi lại, "Sao? Dương Minh Hoàng là cháu trai mày á?" Chắc chắn là tôi nghe nhầm.

Trang dõng dạc nói:

"Chihuahua là họ hàng xa của tao, nó phải gọi tao là bà trẻ!"

"... Sao lại thế được?" Như sét đánh giữa trời quang.

"Giải thích thì cũng hơi lằng nhằng, thằng Hoàng là con trai của cháu họ tao, bố nó gọi tao là bác nên thằng Hoàng phải gọi tao là bà hahaha! Người đẻ ra cụ thằng Hoàng là anh em với ông nội tao." Trang có vẻ hả hê lắm, "Tao với nó là họ hàng xa lắc xa lơ, bắn đại bác cũng không tới, bảo sao chưa bao giờ thấy mặt nó. Bố tao cũng chưa gặp nhà nó bao giờ, chỉ nghe nói thôi."

Tôi thở phào, thấy nhẹ nhõm thay cho Hoàng:

"Thế là cách nhau hơn ba đời đúng không?"

Trang tỏ ra cảnh giác ngay lập tức:

"Này, mày bỏ ngay suy nghĩ đấy đi nhé. Tao với nó có không phải anh em họ hàng thì cũng không yêu nhau được đâu, bọn tao chỉ làm bạn được thôi."

"Mày không có ý gì với Hoàng thật à?" Tôi nhíu mày, cảm thấy cứ lấn cấn chỗ nào đó, "Rõ ràng hôm trước mày còn đan khăn tặng Hoàng mà?"

"À..." Trang dài giọng, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chán chường và bất lực của nó, "Năm ngoái Hoàng tặng sinh nhật tao bảng vẽ Wacom xịn lắm, rõ là lúc đấy nó đang khó khăn mà vẫn mua cho tao đồ đắt tiền..." Trang làu bàu, "Tao cũng xúc động, với lại tao không thích nợ nần tình cảm người khác. Kiểu, nợ tiền Nguyễn Công Trường thì dễ, tao quỵt nửa năm cũng chẳng sao, chứ thằng Hoàng... Hồi năm nhất nhà nó phá sản, suýt nữa thì phải bảo lưu, nó còn tiếc tiền chẳng mua thêm họa cụ, thế mà tự dưng tặng tao cái bảng vẽ rõ tốn kém."

Tôi ngả lưng xuống giường, tủm tỉm cười:

"Hoàng có ý với mày rõ ràng thế rồi mà, nếu không thích người ta thì mày bỏ tiền mua cái gì đấy ngang giá tặng nó là được, sao lại tặng đồ handmade?" Bên ngoài vang lên tiếng sấm đì đùng, chốc chốc lại có tia lớp lóe lên, hắt qua rèm cửa, "Mày không biết đồ handmade có ý nghĩa thế nào à?"

Tôi thích làm đồ handmade và nấu ăn cho người tôi yêu thương, tôi cũng thích được nhận các món quà thủ công hơn là đồ đắt tiền. Mỗi khi tự tay làm thứ gì cho ai đó, tâm trí tôi sẽ dành hết cho họ và tưởng tượng ra niềm vui khi họ nhận được món quà của tôi. Tôi đoán đấy là lý do khiến đồ handmade đặc biệt, nếu không có tình cảm và trân trọng mối quan hệ với người ta thì chẳng ai hơi đâu dành cả đống thời gian làm một món quà mà chỉ cần bỏ số tiền nhỏ là có thể mua ngoài tiệm.

"Không phải đâu!!" Hình như Trang nản lắm rồi nhưng vẫn phải cố giải thích cho hết, "Lúc được nhận bảng vẽ tao xúc động quá nên lỡ miệng hỏi Hoàng thích quà gì cho sinh nhật, ai ngờ nó đòi tao đan khăn len tặng. Năm ngoái tao đan được một ít, vứt đấy hơn nửa năm trời, đến gần sinh nhật nó tao mới nhớ ra, phải lôi ra đan tiếp cho đỡ áy náy."

Tạm biệt Trang, tôi cứ bứt rứt mãi, cơn buồn ngủ cũng bay sạch. Tôi mở điện thoại, thấy tên Trường hiện lên đầu tiên ở khung gợi ý của Mess, ảnh đại diện vẫn hiện chấm xanh. Tôi nhắn thử:

[Anh ngủ chưa?]

[Anh chưa] Trường trả lời ngay lập tức, [Sao thế? Em không ngủ được à?]

Tôi chống tay ngồi dậy, gõ chữ:

[Trang vừa gọi điện cho em]

[Trang về Quảng Ninh ăn giỗ cụ, thế nào mà lại gặp nhà Hoàng ở đấy]

[Hóa ra hai đứa là họ hàng xa]

Nửa phút sau, Trường gõ cửa phòng tôi.

Trường mang theo gói bánh vơ bừa trên bàn ngoài phòng khách, một hộp sữa và một cái gối để nghe tôi tường thuật lại câu chuyện sóng gió của Trang và Hoàng (theo lời anh). Tôi chỉ cần liếc mắt là biết tỏng ý đồ của Trường, đàn ông dù có đứng đắn nghiêm túc đến đâu thì vẫn là đàn ông.

"Anh ra kia đi." Tôi chỉ tay vào chiếc ghế lười êm ái phía đối diện giường, vạch rõ giới hạn, "Anh ngồi yên đấy." Đừng hòng lên giường của em.

Trường có vẻ hơi thất vọng, anh cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho tôi rồi ngoan ngoãn ôm gối đi ra ghế, ngồi khoanh chân, háo hức chờ tôi kể chuyện. Tôi không biết dùng từ "háo hức" có chuẩn không, nhưng từ lúc bước vào phòng hai mắt Trường sáng rực, vẻ mặt hớn hở, chẳng biết vì hóng hớt hay bởi lý do nào khác.

"*** mẹ, à nhầm anh xin lỗi... Khổ thân Hoàng..." Trường cúi đầu, một tay chống trán, một tay vịn vào thành ghế, bả vai run bần bật vì cố nhịn cười, "Hài vãi, à bi kịch vãi cả ***. Tội nghiệp *** chịu được... Em là bà trẻ của anh..."

Tôi bĩu môi, lườm anh:

"Em chẳng thấy vui gì cả."

"Đâu, anh cũng chẳng thấy vui." Trường ho khan, ngồi thẳng người, anh cố làm ra vẻ nghiêm túc nhưng hai mắt vẫn cong lên, miệng cười toe toét, "Ha ha trước giờ thằng Hoàng thích làm anh lắm, lúc nào gặp con Trang cũng gọi nó là em gái, đòi xưng "anh", đúng đời."

Tôi thở dài, hút một hơi hết hộp sữa. Tôi thấy Hoàng và Trang khi ở cạnh nhau rất đáng yêu và đẹp đôi, tôi luôn mong hai đứa về một nhà, nhưng không phải "một nhà" kiểu này...

Trường cầm hộp sữa rỗng của tôi ném vào thùng rác, anh mở điện thoại lên nhắn tin cho ai đó, vừa gõ chữ vừa cười.

"Anh làm gì đấy?" Tôi ngồi nhổm dậy, ngó sang, "Nhắn tin cho ai mà cười tươi thế?"

Trường không giấu giếm, anh đứng dậy ngồi xuống cạnh tôi, đưa điện thoại cho tôi xem. Hoàng đang bị trêu trong group chat, tin nhắn mới nhất là link bài hát "Cháu yêu bà" do Kiều Nhật Minh gửi và thông báo "Minh Hoàng Dương đã rời khỏi nhóm", ngay sau đó thông báo "Minh Hoàng Dương đã được Nhật Minh thêm vào nhóm" nhảy lên. Tôi mím môi, ngăn mình không cười thành tiếng, trả điện thoại lại cho Trường.

"Thằng Hoàng với con Trang cách nhau tận 5-6 đời, muốn thì vẫn bất chấp được thôi." Trường nhún vai, tắt điện thoại, ngả lưng nằm xuống giường, "Vấn đề ở hai đứa chúng nó, căn bản là con Trang không thích thằng Hoàng. Thằng Hoàng thấy con Trang như chó thấy chủ, con Trang thì cứ né né, trông rõ tội."

Tôi tựa lưng vào tường, nửa nằm nửa ngồi, Trường nằm nghiêng người bên cạnh tôi, thuận tay vòng qua ôm eo tôi. Anh tưởng tôi không chú ý đến hành động "vượt giới hạn" lộ liễu của anh, tôi cũng giả vờ không để ý, cúi đầu mân mê chiếc vòng bạc trên tay anh, nói tiếp:

"Sao mà bất chấp được." Tôi không đồng ý lắm, "Phép vua thua lệ làng, hai đứa mà lỡ thích nhau thật thì họ hàng gia đình không chịu đâu. Tình cảm mà không được người thân chấp nhận và chúc phúc sẽ bất hạnh lắm."

Trường mở miệng toan cãi lại thì tôi giành lời trước:

"Anh nghĩ xem, giỗ chạp Tết nhất, bất cứ một dịp nào họ hàng gặp nhau thì Hoàng vẫn phải gọi Trang là bà, bố Hoàng phải gọi Trang là bác. Hoàng và Trang mà yêu nhau thì gia đình hai bên đều khó xử, người ngoài trông vào sẽ bàn tán không hay. Hai đứa có thể đi lên Hà Nội, vào Sài Gòn, thậm chí là ra nước ngoài, chúng nó không biết và cũng không cần biết người ta nói khó nghe thế nào, nhưng bố mẹ hai đứa phải chịu hết. Bố mẹ vẫn phải sống ở quê, phải gặp gỡ anh em họ hàng, phải đi đám xá, phải đối mặt với hàng xóm mỗi ngày." Tôi cười buồn, lồng tay mình vào tay anh, "Kết hôn không phải chuyện của riêng hai người mà là chuyện của hai gia đình, mình không thể vì tình yêu mà bỏ bố mẹ được đâu."

Trường ngước lên, chạm mắt tôi. Dưới ánh đèn ngủ vàng cam, tôi nhận ra tròng mắt anh có màu hổ phách chứ không phải nâu sậm như tôi vẫn tưởng, hàng lông mày rậm nhíu lại khiến anh luôn có vẻ bực bội và khó gần. Tôi dịu dàng vuốt nhẹ ấn đường đang cau chặt của anh, nhìn vào mắt anh, tôi biết anh hiểu tôi muốn ám chỉ điều gì.

Anh đột ngột hỏi:

"Không bàn đến trường hợp yêu phải họ hàng xa, nếu như em yêu một người không được gia đình ủng hộ thì sao, em có bỏ người đó không? Bố mẹ có kết hôn hộ em, sống hộ em, chịu trách nhiệm cho cuộc đời em được không?" Đôi mắt anh xoáy thẳng vào tôi, "Em muốn sống cả đời vì người khác à?"

Tôi ngớ người, nhìn anh một cách khó tin, đột nhiên không biết phải trả lời sao. Tôi không thể bảo anh, em không có cha, không có mẹ, em chỉ có một mình thôi. Nếu như gia đình không ủng hộ chuyện tình cảm của chúng ta, thì đó là gia đình anh chứ không phải gia đình em.

Trường lập tức giật mình nhận ra vừa lỡ lời, anh mở to mắt, đôi môi khép mở như muốn nói gì đó, khuôn mặt ngập tràn vẻ hối hận và đau khổ.

"Anh xin lỗi." Anh ngồi nhổm dậy ôm tôi, hai tay vội vàng vỗ về lưng tôi, từng nụ hôn ấm nóng rơi xuống khắp mặt tôi như mưa rơi, lặp đi lặp lại câu xin lỗi, giống như một đứa trẻ lóng nga lóng ngóng lần đầu phạm sai, "Anh xin lỗi, xin lỗi em."

Tôi có thể nhận ra Trường đang thực sự hoảng hốt, giọng anh trầm đục và run rẩy, như thể vừa phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp lắm. Tôi ôm chặt anh như ôm một chú gấu to lớn, nhẹ nhàng trấn an:

"Không sao mà, em không sao đâu." Rồi tôi thở dài thật khẽ, "Nhưng nếu như... Em sẽ không để anh phải khó xử giữa em và gia đình đâu."

Cơ thể cao lớn trong vòng tay tôi chợt cứng đờ, ngay sau đó, cổ tôi truyền đến cảm giác ẩm ướt, ấm nóng, tê rần. Anh vừa cắn tôi.

"Trường?"

Cổ tôi đau nhói, Trường vẫn không nói gì, bướng bỉnh ôm chặt tôi.

"Đau... em..." Tôi dùng lực đẩy Trường ra, phát hiện hai mắt anh đỏ ửng một cách bất thường, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi mở miệng muốn giải thích:

"Em..."

"Em ngủ sớm đi, anh về phòng đây." Anh buông tôi ra, cụp mắt không nhìn tôi, lạnh lùng bước ra ngoài.

Tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, chợt nhận ra 4 năm qua tôi vẫn chẳng khác gì, tôi vẫn là một đứa con gái tự ti, nhỏ bé, nhạy cảm, luôn cảm thấy mình không đủ tốt để đón nhận những điều tốt đẹp. Bức tường vô hình ngăn giữa tôi và anh dường như càng dày hơn, giữa chúng tôi không chỉ có khoảng cách về xuất thân mà còn bất đồng sâu sắc trong tư tưởng.

Sáng hôm sau, Trường vẫn dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho tôi và cư xử bình thường như mọi ngày. Tôi cũng lờ đi chuyện không vui tối qua, xuống bếp làm bánh kẹo thủ công để anh mang về Hải Phòng.

Gần trưa, nhà tôi lại có một vị khách không mời.