Trước Khi Anh Đến

Chương 6: Mưa



Minh vừa dứt lời thì bị Trường ném cục giấy nháp vo tròn vào giữa trán, tôi nghe thấy anh lên tiếng:

“Nín.”

Nhật Minh bật cười, cậu ta cúi đầu nhặt giấy nháp cho vào thùng rác, nhướng mày:

“Ý ông bạn là sao nhỉ?”

“Ý là...” Trường thoáng liếc nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, “Bạn tao có chồng rồi, mày thôi cái kiểu cứ gặp người đẹp là mơi đi.”

“Hả?? Có chồng rồi?” Nhật Minh và Ánh Dương gần như thốt lên cùng lúc, trố mắt nhìn tôi.

Tôi cười cười, không giải thích, nhưng cố ý giơ tay trái lên để Minh và Dương trông thấy chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út. Ánh Dương chạy ra chỗ tôi, nó cầm tay trái tôi lên quan sát một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy khó tin:

“Vl đây là nhẫn kết hôn thật... Mày lấy chồng lúc nào đấy?”

Đối diện với ánh mắt trong veo của Dương, cuối cùng tôi vẫn không nỡ trêu nó:

“Thực ra tao chỉ đeo cho đẹp thôi...”

“Nhưng làm gì có ai độc thân mà lại đeo nhẫn trơn ở ngón áp út tay trái?” Nhật Minh xen lời.

Trường liếc nhìn Nhật Minh bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Để né mấy thằng như mày đấy.”

“...”

Nhật Minh có gì đó gợi cho tôi nhớ đến người yêu của Châu Anh, có lẽ là chất giọng, ánh mắt, hoặc hành động, nhưng Minh vô tư và thoải mái hơn, còn Gia Khánh lại cẩn thận và toan tính hơn. Ngay từ khi còn học cấp Ba tôi đã cảm thấy không thoải mái khi tiếp xúc với Gia Khánh, mặc dù số lần chúng tôi nói chuyện chỉ đến trên đầu ngón tay. Sau này đi làm rồi tôi mới biết, đó là áp lực vô hình của người bình thường khi gặp tư bản.

Tôi và nhóm của Trường làm việc rất ăn ý, mọi người đều có sự am hiểu nhất định về Luật Sở hữu trí tuệ và quy trình giám định tư pháp nên tôi không cần giải thích quá nhiều, việc chuẩn bị tài liệu và hồ sơ diễn ra rất nhanh gọn.

“Nhóm mình nên để một người đại diện trong văn bản yêu cầu giám định...” Tôi lần mò mất gần nửa phút nhưng vẫn chưa tìm ra Microsoft Word trên MacBook của Trường, bực mình lẩm bẩm, “Mac khó dùng thế...”

“Mày cũng không tìm thấy Word đúng không? Lần đầu dùng MacBook tao lú luôn.” Ánh Dương ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ lộn xộn, ngó sang tôi.

“Tớ mở cho.” Trường đứng dậy bước đến đứng cạnh tôi, một tay anh chống lên lưng ghế phía sau tôi, hơi khom người xuống. Cả cơ thể tôi như bị vây trong vòng tay anh, khoang mũi ngập tràn mùi hương của anh, không phải mùi bột giặt quen thuộc trong trí nhớ, là hương gỗ tuyết tùng pha lẫn bạc hà, cực kỳ dễ chịu. Tôi tự đánh giá bản thân là người có khả năng kiểm soát cảm xúc tốt, ít nhất tôi vẫn có thể tỏ ra hoàn toàn bình thường trong tình huống đầy thử thách này, cho đến khi nghe thấy giọng nói bất lực của anh:

“Huyền Chi, tớ mượn chuột nào.”

“...” Tôi giật mình nhận ra từ nãy đến giờ mình vẫn đang giữ chặt chuột máy tính vì... quá căng thẳng. Tôi vội buông con chuột ra, rụt tay lại, hai má đột nhiên nóng bừng.

Trường kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, anh cầm lấy chuột, tìm kiếm gì đó trên máy. Tôi âm thầm thở phào, nhịp tim dần bình ổn trở lại, cảm giác bồn chồn khó hiểu trong bụng cuối cùng cũng biến mất. Anh không chú ý đến biểu cảm khác lạ của tôi, chậm rãi nói:



“Tớ soạn sẵn văn bản yêu cầu giám định theo mẫu cậu gửi hôm trước rồi, cậu xem lại còn vấn đề gì không nhé.”

“À... được.” Tôi gật đầu, ép mình tập trung trở lại, “Đợi tớ một chút.”

“Hai cậu nói chuyện câu nệ thế?” Dương chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn chúng tôi, “Tớ nghe mà nổi hết da gà rồi này.”

“Quan trọng là hôm nay cậu Trường lạ lắm,“ Kiều Nhật Mình cũng ngẩng đầu khỏi laptop, góp vui, “Tự dưng cậu dịu dàng lịch sự quá tớ không quen.”

“Thế hai cậu có dám to tiếng với bạn Chi không?” Trường nhướng mày, hơi ngả người ra ghế, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt vừa ngạo nghễ vừa khiêu khích. Tôi gần như không thể rời mắt khỏi gương mặt đẹp như tạc của anh, âm thầm nuốt khan. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Châu Anh suốt ngày chê Trường có khuôn mặt như bắc phoi rồi... Cái mặt này mà không đi dụ dỗ con gái nhà người ta thì phí quá.

“Tớ chưa bao giờ to tiếng với cô gái nào cả.” Nhật Minh nhún vai, đưa mắt nhìn tôi. Tôi phát hiện ra người đẹp thường có đôi mắt rất tình, dù nhìn cái cột điện cũng có thể tha thiết cháy bỏng như đang ngắm tình nhân. Đột nhiên cậu ta mỉm cười, nháy mắt với Trường:

“Tớ chỉ làm con gái to tiếng khi ở trên giường thôi.”

“Đ** ** bố mày xin.” Trường vươn tay xoa xoa thái dương, “Bạn tao vẫn đang ngồi ở đây đấy.”

“Tha.” Ánh Dương lắc đầu, có vẻ đã quá quen với việc này.

Tôi từng nghe những câu đùa cợt kiểu này đến mòn tai, tôi không buồn phản ứng, chỉ cười cười đáp lại theo phép lịch sự, tiếp tục chỉnh sửa hồ sơ yêu cầu giám định cho Trường.

“Nhưng mà sao mày với bạn Chi xưng hô xa lạ thế?” Kiều Nhật Minh cũng biết ý chuyển đề tài, “Bây giờ học sinh tiểu học cũng không xưng cậu – tớ nữa đâu.”

Tôi thoáng quan sát biểu cảm của Trường, nhận ra anh có vẻ bối rối. Đột nhiên tôi nổi hứng trêu anh:

“Cậu có muốn đổi xưng hô nghe thân thiết hơn không?”

Trường cụp mắt nhìn tôi, hàng mi dài tạo thành bóng mờ che phủ toàn bộ ánh sáng trong mắt, khiến cho tôi không thể đoán được ý nghĩ bên trong đôi mắt sâu thẳm kia. Vài giây sau, anh chợt nở nụ cười:

“Được thôi, cậu thích xưng hô thế nào?”

Tôi cười thật tươi, mở ví lấy căn cước công dân để trước mặt Trường, mặc dù cố giữ giọng thật bình tĩnh nhưng vẫn pha một chút đắc ý vì anh đã mắc câu:

“Tớ đi học chậm một năm cho nên lớn hơn bạn cùng lớp một tuổi, cậu có thể gọi tớ là chị.”

“...” Trường im lặng ngó thẻ căn cước của tôi, biểu cảm trên mặt có vẻ rất khó chấp nhận.

“Đâu tao xem nào!” Ánh Dương nhoài người ra bàn, vươn tay cầm căn cước của tôi lên quan sát, sau đó nó đưa lại cho Trường, nhún vai, “Mày sinh trước tao một năm thì mày vẫn học cùng lớp với tao thôi.”

Nhật Mình cũng từ phía đối diện chạy sang hóng hớt, cậu ta là người dễ chấp nhận tuổi tác của tôi nhất:

“Đúng là người đẹp chụp ảnh thẻ cũng đẹp,“ Nhật Minh ngước mắt khỏi thẻ căn cước của tôi, cười rất tươi, “Chị nhỉ?”

Tôi cố nặn ra một nụ cười đáp lại:

“... Chị cảm ơn.” Mặc dù chính tôi yêu cầu người ta gọi tôi là chị, nhưng đến lúc người ta gọi chị thật thì tôi nổi da gà.



Chúng tôi sửa hồ sơ và tổng hợp tài liệu đến hơn bảy giờ tối, khi chúng tôi ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa lâm râm, không khí lạnh đầu đông len lỏi khắp nơi theo cơn mưa, thấm vào từng tấc da thịt. Tôi còn chưa kịp rùng mình thì Trường đã phủ áo khoác lên vai tôi, anh không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn điện thoại. Ánh Dương và Nhật Minh đã đi về trước, chỉ còn chúng tôi đứng nán lại dưới sảnh, đợi xe taxi đến. Trời mưa cộng thêm tắc đường nên rất khó tìm được xe, chúng tôi chờ hơn mười phút nhưng vẫn chưa có tài xế nào chịu nhận cuốc. Trường có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn quay sang an ủi tôi:

“Cậu đợi một chút nhé.” Mặc dù biết tôi lớn hơn anh một tuổi nhưng anh vẫn cố chấp xưng cậu – tớ, nhất quyết không chịu gọi tôi là chị.

“Tớ không vội.” Tôi lắc đầu, từ tốn mặc áo khoác của Trường vào, “Cậu không cần đặt xe hộ tớ đâu, nhà tớ cũng gần đây mà, cứ về trước đi, tớ tự đặt được.”

“Đừng khách sáo với tớ thế.” Trường cười nhạt, ngẩng đầu nhìn màn mưa. Tôi nhạy cảm nhận ra anh không vui, cũng không cố nói thêm gì nữa, im lặng cài khóa áo khoác. Áo của Trường rất thơm, là mùi nước hoa nam hòa lẫn với hương nước xả vải nhàn nhạt, khiến tôi có cảm giác tâm trí bị mê hoặc.

“Vừa có tài xế nhận.” Trường quay sang nhìn tôi, bất lực thở dài, “Nhưng lại hủy chuyến rồi.”

“Hay là...”

“Cậu có ngại đi xe máy trời mưa không?” Trường ngắt lời tôi.

Tôi bực mình hỏi ngược lại:

“Cậu nghĩ tớ có ô-tô để đi học à?”

“Thế thì đi thôi, tớ chở cậu về.” Trường toe toét cười, bật ô bước vào trong cơn mưa, “Ở đây đợi tớ lấy xe nhé.”

***

Tôi lấy nhiệt kế ra, nheo mắt nhìn con số mà mực thủy ngân dừng lại: 38.6 độ. Cứ mỗi khi giao mùa là tôi lại bị ốm, nhẹ thì vài ba hôm là khỏi, nặng thì vài tuần. Năm nay tôi bị ốm sớm hơn mọi năm, có lẽ do lần trước vô tình dính mưa khi đi với Trường. Tôi đã lường trước tình huống này nên trong nhà lúc nào cũng đầy đủ đồ ăn dự trữ và đủ loại thuốc men, gần như chưa bao giờ tôi phải phiền hà người khác.

Cơn sốt khiến đầu óc của tôi nặng trĩu, váng vất, cổ họng đau tới mức không thể nuốt khan, cả người nóng hầm hập như cái lò sưởi. Tôi vịn tay vào đầu giường để ngồi dậy, quấn chăn kín người, loay hoay một lúc mới có thể đứng lên đi xuống bếp tìm đồ ăn để uống thuốc.

Ngoài phòng khách tối om, thế nhưng tôi chẳng buồn bật điện, lần mò trong tủ bếp tìm hộp cháo ăn liền, đổ ra bát, sau đó cho vào lò vi sóng. Chỉ vài hành động đơn giản nhưng đủ để khiến cho tôi mệt tới mức chân tay rã rời, tôi ngồi bệt xuống đất, vòng tay ôm gối, tựa đầu vào cửa tủ lạnh chờ đợi cháo chín.

Nhà bếp yên tĩnh tới mức quạnh quẽ, tôi nghiêng đầu tựa vào gối, lặng lẽ nghe tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ, bỗng dưng cảm giác cô đơn và tủi thân tựa như tằm ăn rỗi gặm nhấm trái tim tôi. Tôi bật điện thoại, mở danh bạ, nhìn số điện thoại của mẹ được ghim lên đầu, do dự một lúc lại tắt đi, tầm mắt bắt đầu nhòe dần. Tôi cứ lặp đi lặp lại hành động ấy một lúc lâu, trái tim nhói lên từng cơn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Khi tôi tắt đi bật lại điện thoại đến lần thứ năm thì đột nhiên màn hình thông báo có cuộc gọi đến.

“Mày đừng quên ngày mai gặp nhau ở Highland Quang Trung đấy nhé!” Trang không đợi tôi lên tiếng, nói một lèo, “8 giờ sáng nha, đừng nhầm sang 8 giờ tối!”

Tôi muốn lên tiếng, nhưng cổ họng khản đặc, đau nhói khiến tôi không làm cách nào phát ra âm thanh được.

“Alo? Huyền Chi?” Trang nghi hoặc gọi tên tôi.

Tôi ho khan, khó khăn trả lời:

“Tao đây.”

“Sao thế? Mày ốm à?”