Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 52: Kết cục (hạ)



Mùa hè tháng bảy, gió đêm cũng mang theo hơi nóng hầm hập.

Bạch Ly ngồi ở ghế phụ xe thể thao của Trình Chi, mở cửa sổ, không nhịn được quay đầu lại hỏi cô ấy: “Rốt cuộc cậu bắt đầu thích lái xe thể thao từ lúc nào vậy?”

“Vị trong nhà dạy đó.” Trình Chi thừa dịp chờ đèn xanh, quay đầu lại chớp mắt nhìn cô: “Anh ấy thích, cho nên tớ cũng thích, chỉ như vậy thôi.”

“Cậu và Hứa Nhượng không có sở thích chung nào sao?”

Bạch Ly: “... Không biết.”

Dường như hai người bọn họ thích tự mình làm những việc của chính mình hơn.

Bạch Ly chống cằm, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, phóng túng của Trình Chi, thực sự giống hệt Kỳ Kỷ Dương.

Hai người này càng ngày càng có tướng phu thê.

Bạch Ly cho rằng tiến triển của mình với Hứa Nhượng đã rất nhanh rồi, nhưng không ngờ Trình Chi và Kỳ Kỷ Dương còn nhanh hơn, nửa năm trước, hai người bất ngờ gặp nhau ở một trận thi đấu đua xe.

Sau đó như có tia lửa điện, chỉ mấy tháng sau đã kết hôn.

Khi Bạch Ly biết tin tức này, thì Trình Chi trực tiếp đưa cho cô xem giấy đăng ký kết hôn, Bạch Ly ngơ ngác nhìn quyển sổ nhỏ màu đỏ kia: “Đây là cậu đang bán rẻ bản thân hay sao?”

“Không.” Trình Chi kiên quyết nói: “Là tớ kiếm lời.”

Khi học cấp ba thì Trình Chi vẫn luôn thích Kỳ Kỷ Dương, không mạnh dạn giống Bạch Ly, đến cuối cùng cô cũng không thể nói ra chữ thích này với Kỳ Kỷ Dương.

Hai người làm bạn bè suốt ba năm, cứ như vậy đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Sau này khi thường xuyên nhắc tới chuyện này thì Trình Chi đều cảm thấy có chút tiếc nuối, bốn năm đại học cũng không học được gì, nhưng cô ấy cũng trở nên dũng cảm hơn rất nhiều.

Trước khi gặp lại Kỳ Kỷ Dương, Trình Chi thường xuyên nói: “Mẹ nó, nếu bây giờ tớ gặp được Kỳ Kỷ Dương, nhất định tớ sẽ không ngượng ngùng, tớ trực tiếp ngủ với cậu ấy.” 

Trước kia Bạch Ly cũng từng nói, quan hệ của Hứa Nhượng và Kỳ Kỷ Dương rất tốt, năm đó bốn người bọn họ đều ở cùng ký túc xá, đến bây giờ vẫn còn duy trì liên lạc, nhưng Trình Chi không muốn liên lạc với Kỳ Kỷ Dương thông qua Hứa Nhượng.

Nếu như có duyên, nhất định sẽ gặp lại lần nữa.

Kết quả thật sự gặp lại nhau.

Trình Chi Không không những ngủ với người ta, mà còn ghi tên vào sổ hộ khẩu của người ta, thậm chí còn mang thai.

Nhanh chóng dứt khoát.

Cũng đúng thôi, bởi vì Trình Chi và Kỳ Kỷ Dương đã tái hợp, cho nên nhóm người bọn họ đã tụ tập lại đi chơi cùng nhau.

Hứa Nhượng và Bạch Ly, Lâm Hạo và Tiền Nhược Lâm, Kỳ Kỷ Dương và Trình Chi, còn có thiệp cưới của Cố Tương và Lục Dao bất ngờ được gửi tới vào tháng trước.

Tới nơi, Trình Chi đậu xe ở bên đường, còn đặc biệt đậu xe ở bên cạnh xe của Kỳ Kỷ Dương, chiếc xe thể thao của hai người một cái màu đỏ tươi, một cái màu vàng.

Mí mắt Bạch Ly bỗng nhiên nhảy lên một cái khi nhìn thấy, cho đến lúc nhìn thấy chiếc xe màu đen bình thường của nhà mình mới thở phào.

Bạch Ly duỗi tay véo mặt của Trình Chi một cái, trêu đùa: “Đậu xe cũng phải đậu ở bên cạnh chồng của cậu, hai người nhàm chán như vậy sao?”

“Là ân ái.” Trình Chi sửa lại.

Bạch Ly xua tay, không tiếp tục dây dưa với cô nữa, Trình Chi đuổi theo khoác tay lên vai cô, nói: “Tớ cảm giác đêm nay có chuyện lớn xảy ra.”

“Chuyện lớn gì?”

“Linh cảm.” Trình Chi nói: “Gần đây cậu và Hứa Nhượng thế nào rồi?”

“Chúng tớ vẫn rất tốt.”

“Một năm rưỡi trước, cậu không có nói như vậy.”

“........”

“Thật ra tớ vẫn chưa hỏi cậu, giữa cậu và Hứa Nhượng cũng đột nhiên quay ngoắt 180 độ, sau đó bắt đầu tiến triển nhanh chóng.....”

Bạch Ly nở nụ cười: “Bởi vì bỗng nhiên tớ ý thức được Hứa Nhượng rất quan trọng với tớ.”

Cô nhận được giá trị ở chỗ Hứa Nhượng, cũng biết anh có ý nghĩa như thế nào với mình, một khi khúc mắc được tháo gỡ, tất cả mọi thứ được cất giấu trước đây đều sẽ đổ xuống giống như nước lũ.

Chỉ mở cửa trái tim mà thôi.

Hai người vừa chậm rãi trò chuyện vừa đi lên lầu, quan bar ngày thường đều đinh tai nhức óc nhưng mà hôm nay rất yên tĩnh, trên đài mở nhạc nhẹ, ngay cả ánh đèn cũng không giống với ngày thường.

Những người khác đã đến từ lâu, hôm nay Bạch Ly vẫn còn bận việc ở phòng vẽ tranh, cuối cùng mới được Trình Chi đón đến đây.

Bạch Ly và Trình Chi lúc này mới đi tới rồi ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống thì Nhiễm Trúc Nguyệt ở phía đối diện nhướng mày về phía Bạch Ly.

“Bà chủ tới quá muộn rồi.” Cô ấy nói.

“Cô cũng là bà chủ đó.” Bạch Ly cũng nhướng mày nhìn cô ấy.

Nhiễm Trúc Nguyệt chống cằm, nhấp một ngụm rượu, nói: “Haiz, rất muốn nhảy Disco, vốn dĩ tưởng rằng bạn trai mở một quán bar, mỗi ngày tôi đều có thể đi quẩy ở trong quán nhà mình.”

“Kết quả là hôm nay chúng ta đi nghe nhạc trữ tình?”

Tiền Nhược Lâm và Lục Dao đang nói chuyện ở một bàn khác, hai người họ cũng đi tới.

“Bối cảnh đêm hôm nay rất quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu rồi.” Tiền Nhược Lâm nói.

Lục Dao gật đầu, quay đầu lại hỏi Bạch Ly: “Cậu cảm thấy sao?”

Trình Chi cũng nhíu mày: “Là rất quen thuộc, nhưng tớ không nhớ được là ở đâu.”

Nhiễm Trúc Nguyệt ngơ ngác nhìn bốn người các cô: “Vì sao tôi không có cảm giác gì?”

“Là lúc mọi người học cấp 3 à?”

Nhiễm Trúc Nguyệt vừa nói như vậy, Trình Chi đột nhiên đã nhớ ra, cô ấy nói: “Đúng rồi! Đoạn mở đầu này là của bữa tiệc tối năm lớp 12!”

Bỗng nhiên Trình Chi nhớ ra, cô quay đầu nhìn Bạch Ly: “Thật sự tớ cảm thấy tối nay sẽ có chuyện lớn xảy ra.”

Trình Chi nói như vậy, nhịp tim của Bạch Ly cũng đập nhanh hơn, cô quay đầu lại nhìn trên sân khấu, bây giờ vẫn là một khoảng trống, không có cái gì.

Lúc này mới nhớ ra, sau khi bọn đi vào cũng không nhìn thấy mấy người ông đâu, chỉ có mấy cô gái ngồi phía dưới.

Cho nên mấy người bọn họ trốn làm cái gì vậy?

Bạch Ly vẫn chưa hiểu được thì tất cả đèn trong phòng đột nhiên bị tắt, vài giây sau, màn hình lớn trước mặt sáng lên, chiếu những hình ảnh của mấy năm trước.

Mỗi năm tiệc tối của trường cấp ba Nam Thành đều sẽ thu đĩa CD làm kỷ niệm cho học sinh, nhưng phải bỏ tiền ra mua, cho nên người mua cũng rất ít.

Ngay sau khi hình ảnh được chiếu, cả năm người con gái đều sững sờ.

Tiền Nhược Lâm cười, giơ tay chỉ một chút: “À này, suýt chút nữa tớ đã quên Lâm Hạo biết đánh trống Jazz, ha ha ha ha!”

“..... Khi học cấp ba Kỳ Kỷ Dương đã tao vậy sao?” Trình Chi nhìn bộ dạng Kỳ Kỷ Dương cởi áo trên màn hình.

“Mấy người bọn họ đều giống như vậy không khác biệt lắm.” Lục Dao nói tiế

“Ba người này đều ở đây... ” Nhiễm Trúc Nguyệt cũng nhìn: “Hứa Nhượng đâu?”

Hứa Nhượng?

Năm đó Hứa Nhượng không có tham gia tiết mục này.

Kỳ Kỷ Dương và Cố Tương đang nhảy ở trên sân khấu, mà Lâm Hạo đánh trống Jazz, duy nhất chỉ thiếu Hứa Nhượng.

Bạch Ly rũ mắt xuống, Tiền Nhược Lâm đột nhiên đứng dậy ôm lấy cô, giống như năm đó Bạch Ly ôm lấy Tiền Nhược Lâm.

“Bạch Ly, năm năm trước chúng ta đã trao đổi một bí mật.”

“Cậu còn nhớ rõ không?”

Bạch Ly khẽ gật đầu, ngầm thừa nhận.

“Lúc đó tớ đã thừa nhận với cậu là tớ thích Lâm Hạo, mà cậu cũng nói cho tớ biết...” Tiền Nhược Lâm buông tay ra, cười: “Cậu nói cho tớ biết cậu rất thích, rất thích Hứa Nhượng.”

Bạch Ly bỗng nhiên rơi vào đoạn ký ức kia, trở lại sân thể dục năm mười tám tuổi, cô ngồi ở phía dưới chính giữa trung tâm sân khấu.

Không phải Hứa Nhượng không tham gia tiết mục, mà là một mình biểu diễn một tiết mục.

Anh đứng ở dưới ánh đèn chiếu và hát bài《 Vinh Quang 》giọng của thiếu niên rất trầm ấm, dễ nghe.

Lúc Hứa Nhượng ở trên sân khấu hát, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ở trong đám người nhìn anh, dường như Hứa Nhượng đã nhìn xuống phía dưới.

Nhưng ngay lúc đó Bạch Ly biết ánh mắt dịu dàng đó không phải dành cho cô.

Trước đó, cô đã từng thử yêu đương với Hứa Nhượng, nhưng lại thất bại hoàn toàn, đó là lần cuối Bạch Ly dung túng bản thân, một lần nữa động tâm với Hứa Nhượng trước khi cô rời đi.

Anh thật sự quá chói mắt.

Cho nên lúc đó cô mới có thể nói cho Tiền Nhược Lâm, là mình rất thích, rất thích Hứa Nhượng, ít nhất tại khoảnh khắc đó thật sự rất thích.

Sau đó cô rời đi cũng không có liên quan gì.

Bạch Ly rơi vào ký ức, trong phòng đột nhiên lại tối đen, hình chiếu vừa rồi bị tắt đi, sau đó lại sáng lên.

Cô nhìn theo nguồn ánh sáng đó, nhìn thấy Hứa Nhượng đứng ở trên sân khấu, bộ dáng dịu dàng giống như năm đó.

Áo sơmi trắng sạch sẽ và nhìn thấy chiếc nhẫn.

Nhạc đệm khẽ vang lên, rất quen thuộc, người đàn ông trên sân khấu từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng cầm micro trong tay.

“Cảm ơn vinh quang em đã cho anh, anh muốn cúi người trước em.”

Bạch Ly nhìn anh, nhìn thấy Hứa Nhượng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Ánh mắt của Hứa Nhượng đã từng dừng ở giữa biển người, nhưng không liên quan đến cô.

Nhưng bây giờ ánh mắt của Hứa Nhượng dừng ở dưới sân khấu, chỉ nhìn cô.

Bạch Ly cong môi dưới, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ tay, lúc này đây, trong mắt cô có sự kiên định hơn.

Kiên định khi được yêu.

Hứa Nhượng ở trên sân khấu nhìn cô, năm năm trước, anh bị ép lên sân khấu hát bài này, cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ hát lại nữa.

Năm mười tám tuổi ấy, lúc anh cầm micro nhẹ giọng hát ra một câu này, vốn dĩ cũng chỉ là muốn nhìn xuống đám người, bỗng nhiên anh lại nhìn thấy Bạch Ly mặc một bộ váy màu đỏ ngồi ở dưới sân khấu lẫn trong đám người.

Cô là bông hồng dễ thấy nhất trong đám người. 

Nhạc đệm tiếp tục vang lên, nhưng Hứa Nhượng không có hát tiếp, thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang vọng.

“Khi mười tám tuổi anh đã hát bài này, ở khoảnh khắc đó anh nhìn thấy em.”

Ánh mắt Bạch Ly rung lên một chút.

Lần đó anh nhìn thấy cô sao?

“Anh nghĩ có lẽ là anh điên rồi, mới có thể muốn Bạch Ly.” Giọng nói của Hứa Nhượng có chút bất lực: “Lúc đó anh đã nghĩ như vậy.”

Bạch Ly vẫn không phản ứng gì, nhưng ngược lại người bên cạnh đã bật cười ra tiếng.

“Nhưng bây giờ.” Hứa Nhượng dừng lại một chút, trên môi chứa nụ cười: “Có lẽ anh điên rồi nếu như không muốn em.”

Năm đó anh đã sai khi không hiểu rõ về bản thân, đã sai khi nghĩ rằng rung động của mình chỉ là điên khùng.

Bạch Ly vẫn nhìn anh.

“Chuyện anh đã đồng ý với em anh nhất định sẽ làm được, anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng so với mong muốn của em.”

“Cho nên...”

“A ly.”

“Anh yêu em, gả cho anh nhé.”

Bảy từ vững vàng nói ra, gây ra một trận nhốn nháo.

“Oa!! Đồng ý cậu ấy đi, đồng ý cậu ấy đi!!”

“Tớ đã nói đêm nay có chuyện lớn xảy ra mà!!”

“A a a a anh Cảnh Thước khi nào thì anh cầu hôn e vậy!!”

“Chúc mừng.”

Bạch Ly vẫn không trả lời, màn hình phía sau Hứa Nhượng vẫn tiếp tục chiếu.

“Cùng anh bước đi trong bóng tối, cho dù không thấy được ánh sáng nhưng anh cũng là ngôi sao chiếu sáng của em.”

“Sinh ra vì em, sống cũng vì em.”

“Từ giờ, hạ qua đông đến, ngày đêm luân phiên, anh sẽ đều ở bên cạnh em.”

Không biết từ khi nào đã bị người khác nhét một chiếc micro trên tay.

Bạch Ly không nói đồng ý, nhưng cho anh một câu trả lời mà mọi người đều hiểu ý cô là gì, cô ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhượng, tay siết chặt lại.

“Chúng ta không cần đến mùa xuân.”

Bạch Ly cười trong mắt tất cả đều là anh.

“Có anh ở bên chính là mùa xuân.”

Có anh ở bên, mùa xuân khiến vạn vật sinh sôi nảy nở.

~ Hoàn chính văn ~