Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 57: Phiên ngoại 5



Cuối mùa thu.

Sân bay quốc tế Nam Thành, người đi qua đi lại tấp nập.

Nhiễm Trúc Nguyệt xuống máy bay thì vội vàng chạy vào phòng vệ sinh gần nhất, nhanh chóng mở vali ra thay quần áo, cuối cùng lấy nước tẩy trang lau đi lớp trang điểm đậm trên mặt, sau đó lại trang điểm nhẹ nhàng một lần nữa.

Khi nhận được điện thoại của tài xế gọi đến, cô đang đứng trước gương ở trong phòng vệ sinh bôi son dưỡng môi.

Về nhà gặp bố mẹ thế nhưng ngay cả màu son môi tươi đẹp cũng không dám tô.

“Alo? Chú Khánh?” Nhiễm Trúc Nguyệt cười, nói: “Để chú đợi lâu rồi, cháu đi ra ngay đây, vừa mới về nước cơ thể có chút không thích ứng được, lúc nãy xuống máy bay thì bị đau bụng.”

“Được, tôi ở bãi đỗ xe số 2, cô có thể đi ra từ cửa sổ 8.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Nhiễm Trúc Nguyệt mới mở Wechat để đọc tin nhắn, phát hiện chị em của mình đã gửi một loạt tin nhắn vào trong nhóm.

[ Ồ, Tiểu Trúc Nguyệt của chúng ta đã về nước, quẩy lên các chị em. ] 

[ Chị em quay về nhảy Disco không? ]

[ Ha ha ha cười chết tôi rồi, Tiểu Trúc Nguyệt ngồi trên máy bay còn trang điểm lộng lẫy.]

Nhiễm Trúc Nguyệt lặng lẽ xem xong cũng không lên tiếng, đi ra ngoài ấn phím ghi âm giọng nói rồi gửi qua: “Mấy người các cậu đủ rồi nhé, có muốn lần sau tôi mời mọi người đi uống rượu không?

[Tôi sai rồi!!]

[ Tiểu Tịch cô biết cái gì, Trúc Nguyệt của chúng ta ngày nào cũng là mỹ nữ xinh đẹp. ]

Chỉ là ngồi máy bay mà thôi, cô không chỉ trang điểm, còn thay bộ quần áo mình thích nhất, đi đôi giày cao gót phiên bản giới hạn mà mình mới mua, làm giống như là đi tham gia tiệc tối.

Sau khi xuống máy bay thì giống như một tên trộm lén đi vào phòng vệ sinh để thay bộ quần áo kia.

Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không biết rốt cuộc mình đang toan tính cái gì, nhưng cuối cùng cô cảm thấy ngộ nhỡ ở trên máy bay mình gặp được một anh chàng đẹp trai nào đó, muốn quyến rũ người ta, đến lúc đó để mặt mộc hay là không ăn mặc đẹp thì làm sao bây giờ.

Cô vừa mới nghĩ như vậy, tìm được xe nhà mình chuẩn bị lên xe, Nhiễm Trúc Nguyệt tự mình mở cốp xe ra, tài xế còn chưa kịp đi xuống xe xách vali giúp cô.

Lần này cô trở về, đồ mang về cũng có nhiều, cô đưa tay ra nhấc vali lên để cho vào cốp xe nhưng không thể bỏ vào được.

Có hơi nặng.

“Chú Khánh!” Nhiễm Trúc Nguyệt nhìn thấy tài xế xuống xe đi qua đây: “Nặng cháu không nhấc lên được, chú giúp cháu bỏ vali vào đi.”

Nhiễm Trúc Nguyệt vừa mới dứt lời, cô nhìn chú Khánh đi qua, bỗng nhiên cảm giác được đồ ở bên chân của mình bị người khác nhấc lên, cô nhìn theo thì thấy một bàn tay đẹp, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên vừa phải.

Tay của người đàn ông này không tính gầy, kiểu vừa vặn, gân rõ ràng, lúc bất ngờ nhấc vali của cô lên, bởi vì dùng sức cho nên sẽ có đường cong đẹp mắt.

Bàn tay này là kiểu cô thích.

Ánh mắt của Nhiễm Trúc Nguyệt dần dần hướng lên trên, nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông, lông mi của anh rất dài, khuôn mặt điển hình của người Châu Á, thoạt nhìn có chút non nớt.

Sinh viên?

Nhiễm Trúc Nguyệt hơi sửng sốt một chút, người đàn ông dùng một tay giúp cô nhét vali vào cốp xe, hơi nghiêng đầu nói với cô một câu: “Nhìn cô cầm có chút khó khăn.”

Nhiễm Trúc Nguyệt còn chưa kịp nói lời cảm ơn, người đàn ông đã nhanh chóng xoay người rời đi, loáng thoáng nghe thấy anh đang gọi điện thoại cho ai đó, nói: “Ừm, tôi đến Nam Thành một thời gian đã, tạm thời không quay về Hải Thành.”

“Cửa hàng bên kia tạm thời giao cho bạn bè, quán bar vẫn kinh doanh bình thường.”

Anh bước đi rất nhanh, chỉ còn lại Nhiễm Trúc Nguyệt đứng sững sờ tại chỗ.

Hình như đây là khuôn mặt mà cô thích.

Chú Khánh cũng có chút xấu hổ, nhìn theo hướng mà người nọ rời đi, nói câu: “Người trẻ tuổi bây giờ rất nhiệt tình vậy sao?”

Nhiễm Trúc Nguyệt nhìn bóng lưng của anh vài giây mới trở lại bình thường, gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Đã lâu không về nước, bây giờ mọi người đều chất lượng như vậy sao?



Sau khi ăn cơm tối cùng gia đình, Nhiễm Trúc Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi rất sớm, bây giờ cô còn phải điều chỉnh lại múi giờ, rất đau đầu. 

Tắm rửa xong lên trên giường nằm cũng không biết làm cái gì, cô nhàm chán bật điện thoại di động lên nói chuyện phiếm với mấy chị em.

[ Lần này Tiểu Trúc Nguyệt quay về có sắp xếp gì vậy? ]

Nhiễm Trúc Nguyệt thở dài, nói thầm: “Sao có thể có sắp xếp gì chứ.”

Sau khi về nước đã bị bố mẹ quản lý, rất nhiều chuyện đều không được làm, cô ở trong mắt bố mẹ vẫn là cô con gái ngoan ngoãn kia, thật ra bản thân Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không ngờ, đi du học mấy năm nay nên trở nên rất thích đi quán bar.

Còn thích đi nhảy Disco với mọi người.

Quả thật không phải sở thích hay ho gì.

Lúc này trong nhóm có người nhắn đến một câu: [ Đúng rồi, có phải bố mẹ cậu muốn giới thiệu đối tượng cho cậu không? ]

Lúc này Nhiễm Trúc Nguyệt mới nhớ tới, vừa rồi trong nhóm gia đình đã gửi Wechat của người kia, sau khi ăn cơm xong thì cô quên mất, hoàn toàn không đặt chuyện này ở trong lòng.

Vừa rồi ở trên bàn ăn cơm không thể từ chối được, bố mẹ nghiêm túc nói: “Mẹ thấy Hứa Nhượng rất thích kiểu người như con, lần này con đã trở về thì cố gắng tiếp xúc qua lại.”

Nhiễm Trúc Nguyệt:...

Cô và Hứa Nhượng cũng được coi như là nửa thanh mai trúc mã, sở dĩ tính là nửa bởi vì bọn họ chỉ là thanh mai trúc mã trên danh nghĩa, trong trí nhớ của Nhiễm Trúc Nguyệt quả thực có một người như vậy.

Quan hệ giữa nhà cô và nhà Hứa Nhượng rất tốt, lúc còn nhỏ sẽ mọi người hay nói đùa rằng sau này hai nhà sẽ kết thông gia, khi đó Hứa Nhượng và Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không ai để chuyện này trong lòng.

Sau này...

Sau này, hình như là bởi vì mẹ của Hứa Nhượng qua đời, bọn họ chuyển nhà, sau đó gia đình nhà Nhiễm Trúc Nguyệt cũng chuyển nhà đi, nhà hai người càng ngày cách càng xa, vì thế cũng không có cơ hội gặp mặt.

Nhắc đến Hứa Nhượng, Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn còn ấn tượng với anh ta nhưng chỉ dừng lại khi cậu nhóc mới mấy tuổi nhìn bộ dáng của cô nghịch bùn vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Đúng vậy, khi Nhiễm Trúc Nguyệt còn nhỏ rất thích nghịch bùn, nhưng Hứa Nhượng lại không chơi.

Cô nhìn danh thiếp Wechat mà người nhà đã gửi qua, Nhiễm Trúc Nguyệt nhíu mày, ảnh đại diện là phong cảnh tối màu, có dãy núi lên xuống liền nhau.

Tên Wechat rất đơn giản, vừa thấy chính là tên mà con trai thích lấy.

“L.”

Nhiễm Trúc Nguyệt:...Hứa Nhượng có quan hệ gì với chữ L này?

Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, cũng lười suy nghĩ tiếp, quay trở lại nhóm để trả lời những người khác: [ Đúng rồi, mọi người cảm thấy bây giờ con trai thích kiểu người nào? Hay chán ghét kiểu người nào? ]

[ Tiểu Tịch ]: Tớ cảm thấy chuyện này tùy từng người, đối phương là kiểu người như thế nào?

Nhiễm Trúc Nguyệt suy nghĩ một chút, kết hợp với những lời đồn đại trước kia về Hứa Nhượng mà cô đã nghe nói, mặc dù từ trước đến nay cô cũng không học cùng một trường với Hứa Nhượng, nhưng tin đồn về Hứa Nhượng cũng truyền tới tai cô.

Cô học trường trung học số bốn Nam Thành, cũng coi như ngang sức ngang tài với trường Nhất trung, cho dù là phương diện nào mà nói, có lẽ là khi năm đầu tiên của trung học.

Nhiễm Trúc Nguyệt vừa mới vào trường học không lâu, thì nghe nói không được chọc vào người này, người kia ở trường trung học số bốn Nam Thành, đều là anh nào, ông nào, Nhiễm Trúc Nguyệt khịt mũi coi thường, cũng có ngày mắng một câu.

“Ông nội cái con mẹ nó, đần độn vậy đi đe dọa ai? Không phải đều là thiếu niên mười mấy tuổi, không có chuyện gì bắt gọi ông nội? Đồ thần kinh!”

Mấy câu nói này của Nhiễm Trúc Nguyệt vừa vặn rơi vào tai của mấy bọn côn đồ kia, chúng tuyên bố muốn đánh Nhiễm Trúc Nguyệt.

Bạn bè xung quanh đều hoảng sợ, chỉ có một mình Nhiễm Trúc Nguyệt là người bình tĩnh nhất, ngẩng đầu lên nói: “Tao ở đây đợi mày đến đánh tao.”

“Ha ha, chờ tao đánh một đám nhóc con trường Nhất trung bên cạnh, rồi tao đến đánh mày.”

Lúc ấy Nhiễm Trúc Nguyệt còn không biết một đám nhóc con ở trường Nhất trung kia là ai, nhưng cô đợi nửa tháng cũng không thấy bọn nhãi con hung hăng càn quấy kia đến tìm, điều này khiến bản thân Nhiễm Trúc Nguyệt hơi sốt ruột.

Cô đi hỏi thăm tình hình một chút, mới phát hiện mấy bọn côn đồ kia bị một người ở trường Nhất Trung xử lý rồi.

... Bị đánh đến mức nghi ngờ nhân sinh.

Thậm chí còn quên đến tìm Nhiễm Trúc Nguyệt tính sổ.

“Vị thần tiên ở trường Nhất trung bên cạnh là ai? Cho tôi biết đi! Cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi đúng không?”

Người bạn lén lút nói: “Hình như tên là Hứa Nhượng.”

Nhiễm Trúc Nguyệt:...

Ha, thôi quên đi.

Sau khi Nhiễm Trúc Nguyệt kể cho Tiểu Tịch nghe đoạn quá khứ này, Tiểu Tịch im lặng rất lâu, cuối cùng giúp cô đưa ra một kết quả.

[ Hẳn là không thích nói nhảm, cậu giả bộ làm ra vẻ là được. ]

[ Nhiễm Trúc Nguyệt]: Ok 

Kết hợp với những chuyện này, Nhiễm Trúc Nguyệt cũng cảm thấy nghi ngờ liệu Hứa Nhượng có thật sự thích mình không, hai vị trong nhà cũng vô cùng khoác lác.

Nói cái gì mà Hứa Nhượng thật sự thích cô, đợi cô về nước thì muốn gặp mặt, nếu thích hợp thì có thể đính hôn sớm một chút.

Nhiễm Trúc Nguyệt cảm thấy mình vẫn còn chưa chơi đủ, rất không hài lòng với câu “Đính hôn sớm một chút.”

Nếu như vậy, để cho Hứa Nhượng chán ghét cô mới được.

Nhiễm Trúc Nguyệt thuận tay tạo trang cá nhân cho mình rồi mới thêm Wechat của Hứa Nhượng, câu đầu tiên của tin nhắn gửi qua chính là

[ Anh Hứa Nhượng ơi, đã lâu không gặp ~]

... Hình như có chút buồn nôn. 

Nhưng mặc kệ.

Quả nhiên Hứa Nhượng không trả lời.

Lúc này Nhiễm Trúc Nguyệt mới vừa lòng tiếp tục nói chuyện phiếm với bạn bè, từ chủ đề thì lại nói một chút về chuyện trước kia, nói một chút về Hứa Nhượng.

[ Nghe cậu nói như vậy cảm giác Hứa Nhượng có thể nha, hahaha, sao cậu không thích thế? ]

[ Ồ ồ ồ tôi nhìn thấy ảnh chụp, rất đẹp trai, Tiểu Trúc Nguyệt, đến cả loại cực phẩm này cậu cũng không thích sao? ]

[ Nhìn khuôn mặt là kiểu người cậu thích đó, có phải cậu có điều gì khó nói hay không? ]

Nhiễm Trúc Nguyệt nhìn thấy những lời này đột nhiên sửng sốt.

Điều gì khó nói?

Nhiễm Trúc Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn tấm ảnh cũ của Hứa Nhượng đã được gửi đến, cô bỗng nhiên rơi vào trầm tư.

Đúng vậy, sao lại thế này?

Theo lý mà nói, gương mặt của Hứa Nhượng không phải là kiểu mà cô thích sao? Người đàn ông vừa lưu manh lại vừa đẹp trai.

Cô suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đôi tay đẹp, hiện lên một sườn mặt dịu dàng.

...

Bỗng nhiên trong lòng Nhiễm Trúc Nguyệt có chút hồi hộp.

Không phải, cung phản xạ rung động này của cô có phải quá ngắn hay không?

Nếu lúc đó cô ý thức được, nhất định cô sẽ xông lên xin phương thức liên lạc, nhưng bây giờ ….

Cô đi đâu tìm người đây?

Bỗng nhiên Nhiễm Trúc Nguyệt có chút bực bội, vùi mặt vào trong gối, rất lâu sau cô mới trả lời trong nhóm một câu.

[ Xong rồi, tôi đã yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên. ]

Trong nhóm lập tức bùng nổ.

[???? Đệt. ]

[ Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Đây là cậu thấy sắc nảy lòng tham hả? ]

[..,Tớ cũng cảm thấy là thấy sắc nảy lòng tham, sao đột nhiên cậu lại yêu? ]

Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không nói rõ ý nghĩ của mình, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy mình rất muốn có được người kia.

Chưa từng có khoảnh khắc nào cấp bách như vậy.

Nhiễm Trúc Nguyệt tưởng tượng nếu mình có thể thu phục được người này, bỗng nhiên trái tim đập loạn xạ.

...

Rất muốn, rất muốn có được anh.

Còn bên kia, Hứa Nhượng ném điện thoại sang cho người bên cạnh.

“Trả lời.”

Tống Cảnh Thước:?

Anh ta nhìn thấy tin nhắn đó thì buồn nôn một trận.

“Hứa Nhượng, cậu bụng đói ăn quàng sao?”

Hứa Nhượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Là kiểu người cậu thích.”

“Cầm lấy tâm sự đi.”

Tống Cảnh Thước cười một tiếng: “Kiểu tôi thích?”

“Kiểu tôi thích sẽ không gọi anh ơi như vậy.”

Quá buồn nôn.

Tống Cảnh Thước ném trả điện thoại cho anh, cũng không nghĩ tới mấy tháng sau khi mình bị người ta gọi “Anh ơi”, lại mở cờ trong bụng.

Càng không nghĩ tới, một khi đối phương không gọi, anh còn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Thậm chí còn cưỡng ép người ta gọi mình là anh.