Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 62



Chương 62: Sao lại to gan như thế

Mấy ngày nay Biên Trọng Hoa bận canh gác tòa nhà nên số lần hai người gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thấy Biên Trọng Hoa đột nhiên đến tìm mình, tâm tình Kỳ Từ lập tức bay lên mây, nhất thời không phát giác được điểm kỳ lạ vì bút mực chỉ cần tìm gia phó là có ngay chứ cần gì tìm đến Vương gia như y, vội vàng mở rộng cửa đón hắn: "Có, vào đi."

Kỳ Từ lấy bút mực từ trên giá sách đưa cho Biên Trọng Hoa, thấy hắn đang nhìn hộp bánh ngọt trên bàn, Kỳ Từ đẩy bút mực và một hộp đồ ăn về phía Biên Trọng Hoa: "Cho ngươi đấy, lúc nãy ta đi dạo phố mua về, ăn ngon lắm."

Biên Trọng Hoa cười nói: "Vậy thì tạ ơn Vương gia trước nhé."

Biên Trọng Hoa cất hộp bánh rồi mài mực, trải rộng tờ giấy ra viết mấy câu.

Kỳ Từ hỏi: "Yêu vật kia vẫn chưa xuất hiện sao?"

Biên Trọng Hoa lắc đầu.

"Nếu yêu vật kia không chịu xuất hiện thì những công tử kia sẽ thế nào?" Kỳ Từ lo âu hỏi.

Biên Trọng Hoa nói: "Sau khi rắn đủ tháng mà người lông vũ không tới lấy thì sẽ chết trong bụng, nhưng nếu vậy những công tử kia cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử, vì vậy ta nghĩ người lông vũ kia đang đánh cược xem chúng ta và hắn ai gan lì hơn."

Kỳ Từ lại hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Biên Trọng Hoa viết xong thư thì thổi nhẹ cho mực mau khô: "Nói thật ta cũng chẳng biết làm sao nữa."

Dừng một chút, Biên Trọng Hoa cười nói: "Nhưng ta có thể hỏi người khác xem có cách gì không."

Nói xong Biên Trọng Hoa khẽ động ngón tay, ánh sáng bạc quấn quanh lá thư rồi hóa thành một con bồ câu bay ra ngoài cửa sổ.

Mà lúc này ở cách Lục gia trang mười dặm, trong khu rừng xanh um tươi tốt, Tần Dịch Thương ngồi trên chạc cây, hai tay gối sau đầu, một chân cong lên một chân thả xuống, Lâm Bạch Cốc đứng trên nhánh cây cách hắn không xa, thờ ơ nhìn về hướng Lục gia trang.

Tần Dịch Thương nói chuyện phiếm với Lâm Bạch Cốc: "Nghe nói dạo này khắp nơi đều có yêu vật làm loạn, sao tự nhiên to gan thế nhỉ?"

Lâm Bạch Cốc chống tay vào thân cây lạnh nhạt nói: "Nghe đồn dạo này Biên đại nhân đã gần mất hết thần hồn bên cầu Nại Hà rồi."

Tần Dịch Thương nói: "Hèn gì trước đây hắn khuấy đảo tứ phương cũng không dám tùy tiện làm ác. Bây giờ yêu ma quỷ quái nào cũng không thèm sợ hắn, nhưng Biên Trọng Hoa đã ở Lục gia trang này lâu lắm rồi, có cần ta đi dò xét tình hình không?"

Nói xong Tần Dịch Thương định đứng dậy.

Lâm Bạch Cốc nói: "Khoan đã, đừng vội, đừng để Biên đại nhân phát giác chúng ta đi theo hắn, khó giải thích lắm."

Tần Dịch Thương lại ngồi xuống cành cây nói: "Được thôi."

Một con bồ câu có đôi cánh màu bạc chợt bay đến trước mặt Lâm Bạch Cốc, sau đó biến thành một lá thư rơi xuống, Lâm Bạch Cốc cầm thư lên đọc, ngón tay vẽ mấy vòng trên giấy rồi vung tay lên, lá thư lại biến thành bồ câu ung dung bay về Lục gia trang.

"Thế nào rồi?" Tần Dịch Thương tò mò hỏi.

"Biên đại nhân hỏi ta có biết cách làm sẩy thai rắn không." Lâm Bạch Cốc đáp.

Tần Dịch Thương kinh ngạc: "Người lông vũ? Hèn gì bọn họ dừng lại lâu như vậy, hóa ra để trừ yêu, nghe nói người lông vũ cực kỳ xảo trá, liệu Biên Trọng Hoa có thể...."

Lâm Bạch Cốc lắc đầu: "Biên đại nhân chưa sa sút đến mức ngay cả người lông vũ cũng không đối phó nổi."

Chỉ chốc lát sau, Biên Trọng Hoa còn ở trong phòng Kỳ Từ đã nhận được thư của Lâm Bạch Cốc: "Ồ? Nhanh hơn ta tưởng."

Nói xong Biên Trọng Hoa mở thư ra đọc rồi cười nói: "Ừm, có cách đối phó với hắn rồi."

Đã có cách thì việc này không nên chậm trễ, Biên Trọng Hoa đứng dậy từ biệt Kỳ Từ, Kỳ Từ lại trở nên rảnh rỗi nhàm chán, y sực nhớ ra mình còn việc cần làm, thế là cầm một hộp bánh ngọt khác đứng dậy ra khỏi tòa nhà.

Kỳ Từ một mình đi đến trước căn nhà gỗ tồi tàn trong rừng sâu, chính là chỗ ở của Lục Vũ.

Vì bản thân từng trải qua cuộc sống tương tự nên Kỳ Từ không đành lòng nhìn Lục Vũ bỏ mặc sinh mệnh của mình, nhưng y cũng chẳng biết khuyên can thế nào nên đành mua mấy bộ đồ, bút mực, đồ ăn mà y nghĩ Lục Vũ sẽ cần rồi đặt trong sân nhỏ, sau đó yên lặng rời đi.

Lần này Kỳ Từ cũng như mọi ngày đặt hộp bánh ngọt xuống trước hàng rào rồi quay về.

Ai ngờ sau lưng vang lên tiếng mở cửa cót két, sau đó có người gọi Kỳ Từ: "Khoan đã."

— QUẢNG CÁO —