Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 64



Chương 64: Nếu ngươi chịu phối hợp thì sẽ không đau

Đêm khuya sương lạnh, hai bên đều rơi vào tình thế nguy hiểm, chỉ khác là một người biết rõ còn người kia thì không.

Tiếng rít đáng sợ xen lẫn với tiếng thét trong phòng, thứ trên trần nhà thoắt cái tới gần Biên Trọng Hoa, lao thẳng vào điểm chí mạng của hắn!

Một giây sau Biên Trọng Hoa chẳng hề nao núng đưa tay chụp lấy luồng gió gào thét lao đến, siết chặt thứ kỳ dị kia rồi ném mạnh ra ngoài.

Nó lập tức bay vút ra khỏi phòng, xuyên thủng cửa gỗ va trúng cành cây, sau đó tê liệt rơi phịch xuống đất.

Nhờ ánh trăng sáng mới thấy rõ đó là một quái vật xấu xí tay dài quá gối, đầu trụi lủi, làn da nhăn nheo, đôi mắt ti hí, khóe miệng nứt ra tận mang tai.

Biên Trọng Hoa đá văng cửa gỗ lung lay rồi đi đến trước mặt thứ giống người mà không phải người kia, tặc lưỡi một tiếng: "Bộ dạng người lông vũ là thế này sao?"

Bỗng nhiên thứ kia mở bừng mắt, thè ra lưỡi rắn đỏ lòm quấn quanh cổ Biên Trọng Hoa!

Biên Trọng Hoa bình tĩnh búng nhẹ ngón tay, thanh đao lóe lên ánh sáng bạc lập tức phóng ra từ tay áo của hắn chém đứt lưỡi rắn.

Yêu vật gào lên thê thảm, một nửa lưỡi rắn phun máu tung tóe trong miệng lại bị Biên Trọng Hoa túm chặt.

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên một tiếng rú thảm thiết.

Thì ra có công tử bị một yêu vật khác bổ nhào tới, thấy yêu vật kia sắp rạch bụng hắn, ánh sáng lóe ra từ thanh đao bay tới làm yêu vật vội vã tránh né.

Hai ám hầu khác cầm trường kiếm liếc nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên tấn công yêu vật, dồn nó ra khỏi phòng.

Bên cạnh thân cây, hình giao long trên vai phải Biên Trọng Hoa lờ mờ nổi lên ánh sáng đỏ, hắn mỉm cười, rõ ràng nụ cười rất ôn hòa nhưng hoàn toàn không tương xứng với động tác hung bạo của hắn, Biên Trọng Hoa nắm đầu lưỡi yêu vật kia giật đứt lìa.

Yêu vật bịt miệng đầm đìa máu tươi gào rú hết sức thê thảm.

Biên Trọng Hoa không do dự, cũng không nhiều lời mà giơ tay cắt đứt yết hầu quái vật, thanh âm bỗng nhiên biến mất, quái vật kia đổ nhào xuống đất.

Biên Trọng Hoa phủi bụi đất trên tay rồi quay lại cười nói với các công tử khiếp đảm ngồi phịch trong phòng đối diện: "Nói tiếp chuyện lúc nãy, tiếp theo ai sẽ uống thuốc đây?"

Ở bên kia, Kỳ Từ nhận ra người đang điên cuồng đập cửa là Lục Vũ thì không khỏi kinh ngạc: "Lục... Lục Vũ?"

"Vương gia cứu mạng! Cứu mạng với!"

Nghe tiếng hét bên ngoài, Kỳ Từ bối rối định đi tới mở cửa.

Nhưng ngay khi Kỳ Từ đặt tay lên cửa thì chợt khựng lại.

Ngoài phòng y có thị vệ, Lục Vũ la hét ầm ĩ như vậy tại sao thị vệ chẳng có động tĩnh gì?

Nếu thị vệ đã bị người lông vũ gϊếŧ thì sao Lục Vũ vẫn còn sống sót?

Huống chi Lục Vũ bị yêu vật truy đuổi, nửa đêm chạy tới phủ cầu cứu thì trước tiên phải gặp thị vệ tuần tra mới đúng, thị vệ cũng phải dẫn hắn tới phía Tây tìm Biên Trọng Hoa và hai ám hầu mới đúng.

Sao có thể chạy tới chỗ y được?

Tìm y thì làm được gì?

Y cũng đâu biết trừ yêu!

Ôm nhau chờ chết sao?!

Quá khó hiểu, quá kỳ lạ.

Kỳ Từ lập tức rút tay về rồi hét lớn qua cửa: "Thị vệ bên ngoài của ta đâu?!"

Tiếng đập cửa đột ngột im bặt, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh đáng sợ khiến lòng người thấp thỏm.

Sau đó một giọng nói lạnh lẽo độc địa vang lên ngoài cửa: "Bọn hắn chết hết rồi, nhưng ba ám hầu kia của ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, còn biết đề phòng bảo vệ ngươi nữa, nhưng chỉ phí công mà thôi."

Một cái lưỡi rắn đỏ lòm từ từ luồn qua khe hở dưới cánh cửa nhưng lại lập tức bốc cháy, cùng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng rít gào đáng sợ, thanh âm kia nghe rất thống khổ, còn có tiếng lửa cháy lách tách.

Lưỡi rắn bốc cháy điên cuồng giãy dụa trong không trung rồi quấn lên chốt cửa, Kỳ Từ nắm bắt thời cơ vung giá nến bằng đồng ra sức nện vào lưỡi rắn kia.

Nhưng chưa kịp đập trúng thì lưỡi rắn đã quấn lấy cổ tay Kỳ Từ kéo một phát khiến giá nến trong tay Kỳ Từ đâm sầm vào cánh cửa.

Giá nến nện trúng cửa gỗ vang lên một tiếng chát chúa, cửa gỗ không chịu nổi sức mạnh lập tức bị đập thủng một cái lỗ, lưỡi rắn buông cổ tay Kỳ Từ ra rồi quấn lấy giá nến tiếp tục phá cửa.

Sau ba lần, cánh cửa vỡ nát bật mở.

Kẻ kỳ dị mà Kỳ Từ từng thấy hai lần đứng ở cửa, sau đó ngã gục xuống, trên người hắn chi chít vết phỏng rộp, lưỡi rắn thè ra khỏi miệng cũng bị đốt cháy đen.

Một người đi vòng qua xác kẻ kỳ dị kia tiến đến.

Chính là Lục Vũ.

Lục Vũ tiếc rẻ nhìn xác rắn chết thảm dưới đất: "Thất sách, không ngờ bùa chú ở phòng này mạnh thế, nhưng cũng không sao." Lục Vũ mỉm cười vuốt bụng rồi ngắm nghía Kỳ Từ bằng ánh mắt quỷ quái.

Kỳ Từ không cam lòng yếu thế, bình tĩnh đối mặt với Lục Vũ: "Ngươi cũng giỏi che giấu thật đấy. Đột nhiên xuất đầu lộ diện là vì quyết tâm chịu chết sao?"

Lục Vũ nói: "Vương gia thật biết đùa, chẳng phải mấy ngày trước còn quan tâm ta lắm sao? Ta tới đáp lễ Vương gia đây, Vương gia đừng sợ, nếu ngươi chịu phối hợp thì sẽ không đau đâu."

Kỳ Từ cười lạnh rồi âm thầm lui lại hai bước, đột ngột vớ lấy bình hoa bên cạnh ném tới Lục Vũ.

Lục Vũ nghiêng người tránh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Kỳ Từ!!

Kỳ Từ chưa kịp thấy rõ hắn tới thế nào thì đã bị siết cổ!

Lục Vũ chẳng chút lưu tình nắm đầu Kỳ Từ đập mạnh vào tường, máu tươi lập tức tuôn ra đầm đìa nửa bên mặt y, Kỳ Từ đau đến hôn mê bất tỉnh.

"Thật không biết điều chút nào". Lục Vũ thô bạo ném Kỳ Từ lên giường, cùng lúc đó tất cả cửa sổ đều đóng ập lại.