Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 5: Đi ăn nào



Editor: SoleilNguyen 
Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Khu Tân Hoa được xây dựng từ rất sớm nên xung quanh có rất nhiều quán ăn mở ra, Yến Dương đi lang thang dọc theo con phố, cuối cùng cũng chọn được một quán ăn nhìn có vẻ vừa ý.

Hắn vừa vào cửa, người phục vụ ở cửa lập tức chào đón: "Chào mừng quý khách, xin hỏi ngài đi một mình sao?"

"Đúng vậy, một mình."

Nghe vậy, người phục vụ lại háo hức nở nụ cười, "Vậy ngài có thể ngồi chung bàn không? Hiện tại đang là giờ cao điểm, ngài xem....."

Người phục vụ nói không sai, lúc này mới hơn tám giờ, cửa hàng gần như đã đầy người, Yến Dương cũng không để bụng, chỉ muốn ăn no nê nên gật đầu tỏ vẻ không quan tâm lắm, nói: "Vậy cũng được."

"Vâng thưa quý khách!" Người phục vụ mỉm cười dẫn Yến Dương đến một bàn ăn bên trong, "Chúng tôi cũng đã hỏi qua vị khách này, cậu ấy cũng không ngại ngồi chung bàn, hơn nữa....."

Yến Dương nghe không rõ mấy câu sau, hắn nhìn chằm chằm người ngồi ở trước bàn ăn quay lưng về phía hắn, cảm thấy rất quen thuộc.

Sao nhìn giống bạn cùng bàn mới của hắn —— Từ Triều thế nhỉ?!

Khi Yến Dương đứng trước bàn ăn, nhìn người nọ đang chống cằm chờ cơm lên, cả người hắn đều chết lặng.

Không phải giống, mà đây chính là bạn cùng bàn mới của hắn, Từ Triều!

Đệt.

Thế giới này cũng mẹ nó nhỏ thiệt a.

Buổi trưa Từ Triều đi theo La Tưởng xem xét tổng thể ngôi nhà, cảm thấy khá là hài lòng, nhưng bởi vì buổi chiều phải tự học nên không có đủ thời gian, hơn nữa có vài chi tiết không kịp để ý, trước khi rời đi cậu có hỏi qua La Tưởng buổi chiều có thể tới xem lần nữa không, nào ngờ La Tưởng lại trực tiếp đưa chìa khóa cho cậu, nói buổi chiều hắn còn có việc, Từ Triều có thể tự mình đến xem.



Vì vậy, buổi chiều tan học Từ Triều lại tới một chuyến, sau khi xác nhận muốn thuê nhà liền gửi tin nhắn cho La Tưởng, La Tưởng thậm chí còn nói có thể để cậu vào ở trước, chờ cuối tuần rảnh rồi đến ký hợp cũng được.

Chuyện nhà giải quyết xong, đêm nay cậu không phải ngủ ngoài đường, Từ Triều có chút vui mừng, quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon. Nhưng cậu chưa từng tới đây, cũng không biết có quán nào ngon, đi loanh quanh hồi lâu mới tìm được một quán ăn hợp mắt với mình.

Lúc vừa vào cửa, người phục vụ đã nói với cậu là có thể sẽ có người ngồi chung bàn, hỏi cậu có phiền không, mặc dù không thích tiếp xúc với người lạ nhưng vì lúc này tâm trạng đang rất vui vẻ nên cậu nói với người phục vụ là không có vấn đề gì.

Bây giờ Từ Triều đang chống cằm, nhìn chằm chằm vào kết cấu trên bàn, đột nhiên có một bóng đen chiếu xuống trước mặt cậu, cậu nghĩ đó có thể là người ngồi chung bàn, vì thế cũng không để tâm cho lắm, nhưng một lúc sau, bóng đen đó vẫn cứ bao trùm lấy cậu, cậu cau mày, có chút không vui.

Cậu cảm thấy những hoa văn trên bàn trông giống như một cái bụng mèo, đang hăng say nghiên cứu lại bị đối phương chặn lại không nhìn rõ.

"Làm phiền một chút, cậu che mất ánh sáng của tôi rồi."

Từ Triều vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu lên, thấy rõ ràng khuôn mặt của người đối diện.

"Yến Dương?"

"..... Từ Triều."

Yến Dương giờ phút này đã làm rất tốt tâm lý chuẩn bị, tự nhủ với mình rằng trên đời này có muôn vàn sự trùng hợp, chẳng qua là gần đây xác suất gặp nhau hơi bị nhiều mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát lắm.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vẫn phảng phất cảm giác ngượng ngùng. Yến Dương không phải là người nói nhiều, bình thường khi cùng tụi Chu Thành, Lộ Lãng đi ăn cơm, chỉ có mấy người bọn họ nói chuyện, còn hắn đều lắng nghe, thỉnh thoảng thì đáp lại một hai câu.

Nhưng bây giờ hắn và Từ Triều đang ở trong giai đoạn quan hệ xấu hổ nhất ——nửa vời, trước đây hắn không ăn cơm với những người có quan hệ như vậy, lúc ăn cũng không thèm tìm đề tài nói chuyện, rốt cuộc họ đều là những người không liên quan gì nhau.

Nhưng hắn vẫn còn nợ ân tình của Từ Triều.

Mẹ nó, tất cả đều tại Thành Lương!

Yến Dương ở trong lòng tăng thêm một cái ghi chú nữa cho Thành Lương, cố gắng hết sức, cuối cùng hỏi: "Cậu làm sao biết tên của tôi?"

"A?" Từ Triều bị câu hỏi của hắn làm cho sửng sốt, dùng ánh mắt khó tả nhìn Yến Dương, "Sáng nay thầy chủ nhiệm có nói mà."

......

Yến Dương nhớ tới buổi sáng lão Tiết chỉ vào hắn, hắn đeo tai nghe không nghe thấy gì, hiện tại nghĩ lại, đại khái là thấy ấy đã nói "Em ngồi bên cạnh Yến Dương đi."

"..... À." Yến Dương trầm mặc, thầm nghĩ cái đề tài này đừng nên nói nữa thì tốt hơn.

"Chào hai vị, đồ ăn đã đến rồi đây, xin mời dùng bữa." Sự xuất hiện của người phục vụ đã phá tan đi sự bối rối, Yến Dương nhìn Từ Triều bị đồ ăn thu hút mà dời đi sự chú ý, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chắc thời gian bọn họ đến cũng ngang ngửa nhau nên đồ ăn của hai người được bưng lên cùng lúc, hai tô mì bò giống hệt nhau.

Nước súp màu đỏ, thịt bò được cho vừa phải, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, bên trên có cho hành lá và rau mùi, Yến Dương bị bát mì này cuốn hút, hắn vội vàng rút chiếc đũa bên cạnh ra, thuận tiện đưa cho Từ Triều một đôi.

Từ Triều có hơi sửng sốt, cậu nhìn ra được Yến Dương có chút khó xử, nhưng lại không biết Yến Dương khó xử cái gì, hôm nay hai người mới lần đầu tiên gặp mặt, đều là hai người xa lạ, còn khi trước quen nhau là trong tường hợp bất đắc dĩ, chẳng lẽ Yến Dương cũng sợ người lạ như cậu sao?



Không đúng, hắn trông cũng không giống người nhút nhát, hơn nữa hắn luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, bất luận như thế nào cũng là người khác sợ hắn mới phải.

"Sao cậu không lấy?"

Đôi đũa lại được đưa về phía trước, Từ Triều hoàn hồn, vốn định vươn tay cầm lấy đôi đũa, tay lại ở trong không trung xoay chuyển một vòng mới tiếp được đôi đũa.

Yến Dương như gió cuốn mây bay mà ăn hết nửa bát mì, đến khi cảm thấy cái bụng bị tra tấn của mình rốt cuộc cũng êm êm rồi, mới ở trong lòng cảm thán một câu.

Coi như mình gặp may, chổ này ăn cũng khá ngon.

Khẽ liếc nhìn bát của Từ Triều, đối phương đang gắp hành lá và rau mùi cho vào đĩa nhỏ, từng chút từng chút một, nghiêm túc mà lấy ra. Còn bát mì hình như vẫn y nguyên.

"Mì của cậu vón cục rồi kìa." Yến Dương do dự một hồi, nói: "Nếu không ăn hành và rau mùi, lần sau có thể nói trước với chủ quán."

Nghe hắn nói, Từ Triều hai tay đang nhặt rau dừng lại một chút, sau đó gật đầu rồi lại lắc đầu.

Yến Dương cau mày, không hiểu ý của cậu cho lắm, Từ Triều đại khái cũng nhìn ra nghi hoặc của hắn, nói: "Biết rồi."

"Không phải không thích."

Bây giờ Yến Dương đã hiểu, ý của Từ Triều là cậu biết mì sẽ bị vón cục, hơn nữa cũng không ghét hành lá và rau mùi. Yến Dương cũng không để ý nữa, cúi đầu ăn nốt nửa bát mì còn lại.

Phần mì rất lớn, Yến Dương chậm rãi ăn nửa bát còn lại, đến khi hắn ăn hết bát mì thì bên Từ Triều cũng đã ăn được kha khá, hắn nhìn Từ Triều ăn nốt mấy ngụm cuối cùng, sau đó lại dùng đũa gắp hành lá và rau mùi vớt ra đĩa nhỏ.

Từ Triều chậm rãi ăn, biểu cảm trên mặt rất bình thường, nhưng Yến Dương lại không khỏi nhíu mày.

Hắn thấy Từ Triều đã ăn no, mấy ngụm cuối cùng nuốt xuống rất khó khăn, hắn cũng chỉ nghĩ đơn giản là Từ Triều không muốn lãng phí, lúc này Từ Triều lại cho rau mùi vào miệng, mỗi một lần ăn lại uống một hớp nước, hoàn toàn không nhai mà nuốt xuống giống như là đang uống thuốc.

Từ Triều nói dối.

Cậu ấy trông không giống như là thích ăn mấy thứ này chút nào.

Yến Dương thấy Từ Triều vẫn đang nuốt từng ngụm một, vẻ mặt ngày thêm căng thẳng, nếu như Chu Thanh ngồi đối diện, thậm chí là tụi Lộ Lãng và Lê Hành, Yến Dương đã sớm đem chúng ném vào thùng rác, sao có thể giống như Từ Triều bây giờ tự dằn vặt chính mình.

Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng không biết phải làm sao, chỉ nói một câu: "Không thích ăn thì không cần ăn."

Từ Triều nghe vậy ngẩng đầu lên, nuốt xuống ngụm nước cuối cùng, sau đó nói: "Ăn cái gì còn phải phân biệt thích hay không thích sao?"

Cậu cau mày, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc, dường như hoàn toàn không hiểu lời nói của Yến Dương.

"Nhưng nếu không ăn ngày mai có thể sẽ nhịn đói a."

Yến Dương có chút muốn cười, thầm nghĩ người này lớn lên thoạt nhìn ngoan ngoãn lễ độ, nhưng suy nghĩ lại luôn rất kỳ quái, "Ngày mai sao có thể đói, đâu phải cậu chỉ ăn mỗi thứ này....."

Hắn đột ngột ngừng nói, cẩn thận nhìn người ngồi đối diện mình. Hôm nay trong lớp lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ lo ngắm nhìn dung nhan của đối phương, cũng không có để ý đối phương mặc cái gì, bây giờ nhìn kỹ lại, vết sờn trên tay áo lộ ra thực rõ ràng, sặp sách đặt ở bên cạnh mặc dù đã được giặt rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhận ra nó đã được sử dụng qua nhiều năm.



"Cậu ——" Yến Dương tìm từ ngữ thích hợp, giọng nói hiếm thấy do dự, "Không có tiền ăn cơm sao?"

"Có mà."

Yến Dương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại cũng đúng, nếu đối phương có thể thuê nhà ở chỗ này, sao có thể ngay cả tiền ăn cơm cũng không có được.

"Vậy tại sao ngày mai lại chịu đói?"

Thân thể Từ Triều không phát hiện mà run lên, một người đàn bà váy trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, ngữ khí đè nén mà điên cuồng, dùng sức bóp chặt lấy cằm của cậu, "Nôn ra, nhổ hết đồ ăn mày vừa ăn ra ngoài mau lên!"

Yến Dương có chút kinh ngạc, đối phương đã lâu không nói chuyện, vấn đề hắn hỏi lại khó trả lời như vậy sao? Vừa định nói quên đi, giọng nói của Từ Triều liền lọt vào tai hắn.

"Không liên quan gì đến cậu."

Giọng nói đó lạnh lùng hơn bất kỳ lời nào cậu đã nói ra, thậm chí còn mang theo sự giận dữ, Từ Triều nhặt cặp sách bên cạnh lên và bước ra khỏi quán ăn mà không quay đầu lại.

Yến Dương bị câu nói này làm cho bốc hỏa, hắn có ý tốt quan tâm, không cảm kích thì thôi đi, vậy mà còn tức giận với hắn? Hắn lại không nợ cậu cái gì!

..... Mà hình như là có nợ thật.

Đệt!

Yến Dương nhìn chằm chằm mấy miếng rau mùi nổi lềnh bềnh trong bát, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hắn móc ví tiền ra, chỉ về phía chỗ trống đã không thấy bóng người.

"Phiền quá, tiền cơm ở đây tính hết cho tôi đi!"

- -------------------

Vì vậy, có một số người thực sự thích ăn rau mùi à, tôi cảm thấy nó có vị y như con rệp vậy! (dbq)