Trước Mắt

Chương 11



Không biết có phải do trước đây Thạch Khải không để ý hay không, dù sao thì bắt đầu từ ngày ăn hamburger hôm ấy, thỉnh thoảng hắn sẽ nghe thấy một câu “đàn anh” từ Phan Tiểu Trác.

Thậm chí cảm giác tần suất của “đàn anh” còn cao hơn cả “Hoài Nam” nữa.

Thạch Khải: Về ký túc chưa?

Phan Tiểu Trác: Vẫn chưa nè, giúp đàn anh tớ làm chút chuyện.

Thạch Khải “Đang nhập” hồi lâu, cuối cùng gửi tới một câu: Dữ liệu?

Phan Tiểu Trác phải chuyển qua lại giữa các trang web và phần mềm nên không rảnh tay trả lời, mấy phút sau cậu mới nói: Không phải, là PPT ngày mai lên lớp ảnh dùng, tháng này ảnh và đàn chị sẽ đứng lớp giảng dạy chính quy cho thầy bọn tớ.

Thạch Khải ở bên kia thì đang chơi game với đồng nghiệp, hắn vừa bị thêm vào một nhóm nhỏ cho đủ quân số. Thạch Khải vừa chết ở trong game một lần, thoát ra đọc tin nhắn, hỏi: “Sao anh ta không tự sửa vậy?”

Cũng không phải lần nào cũng nhờ Phan Tiểu Trác làm, có điều từ đầu Phan Tiểu Trác đã thường xuyên giúp đỡ giáo sư và đàn anh đàn chị rồi nên cậu rất thành thạo. Tối nay đàn anh có việc ra ngoài nên đã nhờ Tiểu Trác làm giúp mình.

Phan Tiểu Trác trả lời: Tối nay ảnh có việc.

Thạch Khải chơi một ván game hết sức trắc trở, thỉnh thoảng lại phải thoát ra đọc tin nhắn, kiên trì chơi hai ván, sau đó bảo phải dắt chó đi dạo nên không chơi nữa.

Phan Tiểu Trác ở văn phòng làm PPT đến chín giờ, Thạch Khải hỏi mấy lần cậu vẫn chưa trả lời, khi Tiểu Trác chủ động nói mình về ký túc xá rồi đã là hơn chín giờ.

Thạch Khải đã giặt xong một đợt quần áo, đang lấy quần áo trong máy giặt ra phơi, chó con đi theo bên cạnh hắn, liên tục vẫy đuôi rồi chạy vòng quanh.

“Vẫy đuôi nhẹ nhẹ thôi, bớt cử động đi, để trong phòng này ít lông của mày một chút.” Thạch Khải nói.

Chó con nghe cũng không hiểu, giơ móng vuốt chộp lấy chân Thạch Khải muốn được ôm. Sau khi Thạch Khải phơi đồ xong thì ngồi xuống giường, ôm chó con đặt nó lên giường, thấy Tiểu Trác nói đã về ký túc xá.

Thạch Khải liếc mắt nhìn thời gian, đoạn quăng điện thoại, nghĩ thầm tốt bụng như vậy sau này thực sự có thể chịu thiệt thòi đủ thứ.

Phan Tiểu Trác chưa từng nói chuyện mình liên hệ với Thạch Khải cho Đào Hoài Nam, có điều gần đây Đào Hoài Nam cũng bận, cả hai rất ít gặp nhau. Đào Hoài Nam nghỉ hè thì đi Tây Tạng với anh Hiểu Đông, gặp anh nhỏ của cậu. Bây giờ trong lòng Đào Hoài Nam cũng có chuyện, toàn bộ tâm trí đều dành để nhớ thương anh nhỏ của mình.

Phan Tiểu Trác vốn định hẹn bạn mình cuối tuần ra ngoài, nhưng bên chỗ bệnh viện Đào Hoài Nam lại có lịch hẹn tư vấn vào hai ngày cuối tuần, nói không rảnh để gặp mặt Tiểu Trác.

“Không hẹn không hẹn đâu, Tiểu Trác, bận lắm á.” Đào Hoài Nam nói trong tin nhắn.

“Lâu lắm rồi cậu cũng chưa gặp tớ đó!” Cuối tuần này hiếm lắm Phan Tiểu Trác mới rảnh, học sinh có việc nên lớp gia sư được nghỉ, chỉ còn lại hai tiết của lớp phụ đạo. Nghe thấy Đào Hoài Nam lại không ra ngoài, bèn lên án cậu.

“Bận bịu bận bịu á.” Đào Hoài Nam nói.

Phan Tiểu Trác: “Thôi được.”

Đào Hoài Nam: “Tuần sau hẹn, Tiểu Trác!”

Phan Tiểu Trác: “Vậy phải xem tuần sau tớ có việc không, có việc rồi tớ cũng không hẹn với cậu đâu.”

Đào Hoài Nam: “Ha ha ha sao cậu còn thù dai vậy.”

Cả hai lại tám chuyện thêm một lúc nữa, Thạch Khải nhắn tin đến, Phan Tiểu Trác liền đi trả lời tin nhắn của hắn.

Tuần này Thạch Khải cũng có việc, công ty lại tổ chức teambuilding, lần này sẽ đi cắm trại trên núi, còn ngủ lại một đêm ở đó nữa. Là em út trong văn phòng, Thạch Khải không những phải đi mà còn phải tích cực thu xếp, mỗi lần có hoạt động gì hắn đều phải khuấy động bầu không khí trong nhóm.

Buổi sáng Thạch Khải đang ở trên xe với đồng nghiệp thì nhắn tin cho Tiểu Trác: Lát nữa tới nơi tôi phải vác hơn mười ký đồ đạc lên núi.

Phan Tiểu Trác: Hơn mười ký!

Thạch Khải: Vác đồ thì vẫn ổn, giờ tôi chỉ lo lắng mấy cái hoạt động sau khi lên tới nơi thôi, tôi sợ lại bị bắt biểu diễn tài năng giống như lần trước, tôi quá ngay thẳng mà.

Phan Tiểu Trác: Ha ha ha lần trước cậu biểu diễn gì vậy?

Thạch Khải: Tôi bảo mình không có tài năng gì cả, để tôi biểu diễn một trăm cái hít đất.

Phan Tiểu Trác:!!

Phan Tiểu Trác: Một trăm cái nhiều lắm đó!

Trên núi tín hiệu ngắt quãng, Thạch Khải cũng không gửi tin nhắn nữa, cất điện thoại chuẩn bị lát nữa xuống xe.

Thạch Khải đã đến đây rất nhiều lần hồi đại học, cắm trại trên núi quả thực rất vui, nhưng điều kiện tiên quyết phải là ở cùng với bạn bè hay bạn học. Cũng không phải chê đồng nghiệp hay gì nhưng đúng là không thoải mái như khi đi cùng bạn bè. Thạch Khải không chỉ là em út mà còn đảm đương giá trị nhan sắc của cả tổ, có một cậu em đẹp trai như vậy ở đây, các chị đều đến chụp ảnh cùng hắn.

Chụp suốt quãng đường lên núi, khi sắp lên tới nơi, Thạch Khải tranh thủ lúc không có ai bên cạnh gửi một tin nhắn cho Tiểu Trác: “Tôi cười đến nỗi mặt sắp đông cứng lại luôn rồi, chụp phải mấy chục bức rồi đó.”

Tin nhắn xoay tròn mãi vẫn không gửi đi được, Thạch Khải khóa màn hình định cất điện thoại vào túi, một đồng nghiệp phía sau đột nhiên vỗ bả vai hắn, nói: “Đi nào, làm gì đấy!”

Cái vỗ này của y làm Thạch Khải trượt tay, điện thoại rơi khỏi tay hắn. Thạch Khải định chụp lại nhưng đã không kịp, điện thoại rơi xuống nảy trên bậc thang rồi vọt qua lan can bay ra ngoài.

Thạch Khải và đồng nghiệp đều choáng váng, đồng nghiệp liên tục nói mấy tiếng “ĐM ĐM”

“ĐM nó rơi xuống luôn rồi hả?” Đồng nghiệp ghé vào lan can nhìn xuống, sau đó quay đầu nhìn Thạch Khải, “Nó rơi xuống chân núi luôn rồi?”

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi, Thạch Khải tức thì có chút dở khóc dở cười: “Rơi thì đúng là rơi xuống rồi, nhưng cũng không xuống được tới chân núi đâu, toàn là cỏ không à, chắc cũng không rơi được bao xa.”

Đồng nghiệp rất áy náy: “Cậu xem, chuyện lỡ rồi, chúng ta xuống dưới tìm ha.”

“Không sao, không cần đâu, em tự tìm được rồi,” Thạch Khải nói, “Rơi không xa, mọi người đi lên tiếp đi anh Siêu, em leo nhanh lắm.”

Thực tế thì ngọn núi này cũng không dốc lắm, phía dưới cách đó không xa có một đoạn dốc thoải, bên trên mọc đầy cây nhỏ và cỏ dại, điện thoại rơi cũng không được bao xa. Có mấy đồng nghiệp thân thiết với Thạch Khải cùng xuống dưới giúp hắn tìm, tìm chưa được bao lâu đã thấy.

Nhưng điện thoại thì tìm được rồi, có điều màn hình đã hoàn toàn vỡ nát.

“Anh mua cho cậu cái điện thoại nha Khải Khải, cũng tại cái tay này, dọa cậu một trận.” Đồng nghiệp rất ngại, bèn nói với Thạch Khải.

Thạch Khải khoát tay cười nói: “Không cần thiệt mà, em cũng đang định đổi điện thoại, gầy đây nó lag lắm, em mua luôn rồi nhưng vẫn lười đổi, thế này cũng hay.”

Thạch Khải không xem là chuyện gì to tát, tiếp tục cười nói cùng đồng nghiệp lên núi.

Màn hình đã nát, nhìn cũng không thấy gì, Thạch Khải tắt máy rồi cất vào túi luôn, không lấy ra nữa.

Thạch Khải không phải kiểu người không thể rời điện thoại, không cầm điện thoại hắn cũng không cảm thấy thiếu cảm giác an toàn hay gì. Khi ra ngoài điện thoại của hắn thường hay hết pin nhưng hắn cũng không vội sạc ngay, miễn không ai tìm hắn là được.

Theo lý thuyết thì lần này cũng sẽ không có ai có việc quan trọng cần tìm hắn, toàn bộ đồng nghiệp trong tổ đều ở đây. Ngoài trừ công việc ra thì những người khác tìm hắn đều không có chuyện gì quan trọng cả.

Nhưng lần này trong lòng Thạch Khải thực sự nhiều lần cảm thấy có chút mất mát.

Điện thoại vừa cất chưa được bao lâu thì Thạch Khải đã vô thức muốn lấy ra kể câu chuyện vừa buồn cười lại cạn lời này cho Tiểu Trác, kết quả đụng vào điện thoại mới nhớ ra hắn gửi không được.

Sau đó hắn nhiều lần muốn cầm điện thoại nhắn tin với Phan Tiểu Trác, hoặc là xem cậu có gửi gì không, giống như khi rảnh rỗi sẽ xem điện thoại nói chuyện vài câu với cậu đã thành thói quen, bây giờ đột nhiên không có điện thoại, hắn cứ luôn cảm thấy không quen.

Ban đêm nghỉ chân ở trên núi, sau khi kết thúc hoạt động mạnh ai nấy ngủ, lúc này Thạch Khải sờ điện thoại liên tục. Hắn tự nhận bản thân không phải người nghiện điện thoại, xưa giờ chưa từng cảm thấy không quen khi không có điện thoại di động.

Thạch Khải ở một mình trong một túp lều nhỏ, bất cần nằm trong túi ngủ cô độc nhìn trời, cảm thấy thói quen thực sự là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Không có điện thoại có thể khiến người ta lắng lại và cảm nhận rất nhiều thứ, chẳng hạn như sau một ngày, Thạch Khải ý thức một cách rõ ràng rằng mỗi một lần hắn theo thói quen muốn cầm điện thoại, đều không phải vô thức muốn lướt Weibo hay mở bất kỳ ứng dụng nào khác.

Chính là hắn muốn nói chuyện, muốn xem thử có tin nhắn hay không. Đều là vì Phan Tiểu Trác.

Thạch Khải từ trên núi xuống, trên đường về nhà có đi ngang qua cửa hàng, bèn ghé vào mua một cái điện thoại.

Hai ngày qua WeChat nhận được không ít tin nhắn chưa đọc, được lưu trong bộ nhớ đệm cũng lâu rồi. Tuy nhiên, sau khi nhìn vào một tràng dài danh sách các tin nhắn chưa đọc, không có một tin nào của Phan Tiểu Trác.

Thạch Khải xem hết các tin nhắn chưa đọc rồi trả lời những gì cần trả lời, xong hết thì mở khung chat với Phan Tiểu Trác, hỏi cậu: “Tìm tôi à?”

Đây hoàn toàn là những lời vô nghĩa, hai ngày này Phan Tiểu Trác căn bản không hề tìm hắn.

Tiểu Trác rất nhanh đã trả lời: Đâu có đâu, không phải cậu ở trên núi hả?

Phan Tiểu Trác: Về rồi sao?

Thạch Khải trả lời một chữ “Ờ”.

Xem ra so với trạng thái trùng xuống và cảm giác cứ thiêu thiếu gì đó trong lòng của Thạch Khải trong hai ngày ở trên núi, biểu hiện của Tiểu Trác tương đối bình thản. Nhưng cậu vẫn luôn như vậy, bình thường cũng đều là Thạch Khải tìm cậu nói chuyện cậu mới trả lời, cậu cơ bản là không chủ động gửi tin nhắn.

Chút chênh lệch vô cớ trong lòng Thạch Khải này chẳng biết phải trút ở đâu, cũng không biết nên hướng về đâu mới phải nữa.

Thạch Khải nói với cậu: Hôm qua bị rớt điện thoại, hai ngày nay không mở máy.

Phan Tiểu Trác:!!!!

Phan Tiểu Trác: Sao lại bị rớt vậy?

Phan Tiểu Trác: Cậu thì sao? Cậu không sao chứ?

Phan Tiểu Trác: Anh Khải?

Phan Tiểu Trác gửi đến một loạt tin nhắn bíp bíp, Thạch Khải lại cảm thấy cảm giác chênh lệch vừa rồi được giảm bớt một chút.

​​Cảm giác mâu thuẫn nơi Phan Tiểu Trác thường xuyên khiến người khác phải ngẫm nghĩ, tối qua ngay cả điện thoại Thạch Khải cũng không có, bị ép suy nghĩ suốt nửa đêm. Nhân tiện cũng ngẫm lại chút về bản thân luôn, Thạch Khải xưa nay cũng không phải người ngớ ngẩn.

Vậy mà thời khắc này nhìn giao diện trò chuyện, Thạch Khải chỉ cảm thấy đầu mình rối tung rối mù.

Nếu nói là thích, thì dường như cậu cũng không thích lắm.

Nếu nói là không thích, vậy ánh mắt gần như dồn hết tất cả kia là sao, Thạch Khải đến giờ cũng chưa quên được. Thật sự hệt như tôi chỉ có thế này, đều cho cậu hết rồi.