Thạch Khải muốn ôm người ngủ nhớ thương suốt cả một tuần, cuối cùng cũng có thể ôm được.
Tiểu Trác có thể mang đến cảm giác an toàn vô cùng, không chỉ ôm hắn trước khi ngủ, mà dù cho nửa đêm có choàng tỉnh, hai tay Tiểu Trác nhất định cũng sẽ ở trên người hắn, ôm lấy hắn.
Mới sáng sớm điện thoại của Thạch Khải đã hiển thị một thông báo của ứng dụng, tiếng thông báo vang lên đánh thức hắn, Thạch Khải tỉnh lại trong chốc lát. Hắn quay đầu xem điện thoại, Tiểu Trác nóng hầm hập áp sát vào người hắn từ đằng sau, bụng cậu chặn lưng Thạch Khải, vùi mặt vào sau gáy hắn, ôm lấy người ta từ phía sau. Hơi thở ấm áp xuyên qua quần áo truyền vào da thịt, làm Thạch Khảm thoải mái đến mức chẳng muốn cử động chút nào.
Tim Thạch Khải trướng đầy, sờ lên cánh tay đang ôm hắn của Tiểu Trác.
Tiểu Trác bị động tác của hắn đánh thức, cậu kéo chăn bông phía bên kia Thạch Khải, nhẹ giọng hỏi: “Lạnh?”
Tiểu Trác lại ôm hắn lần nữa, nói: “Ngủ tiếp đi, còn sớm mà.”
“Ừm.” Thạch Khải tuy muốn quay lại ôm lấy cậu, nhưng hắn cũng thích được Tiểu Trác ôm như bây giờ. Niềm hạnh phúc do người yêu mang đến là điều chưa từng được trải nghiệm trong suốt hai mươi năm qua, khiến người ta muốn kéo dài cuộc sống hiện tại vô thời hạn.
Một đêm này Thạch Khải ngủ rất hạnh phúc, tối qua sau khi trả lời tin nhắn của Quý Nam thì bật chế độ không làm phiền, phớt lờ y, Quý Nam từ châu Âu xa xôi đã gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn đau lòng sướt mướt, kết quả Thạch Khải không trả lời một tin nào. Quý Nam cũng coi như còn chút lý trí, sợ chậm trễ chuyện quan trọng của Thạch Khải nên không dám điện thoại về.
Đến khi Thạch Khải trả lời tin nhắn của y đã là buổi chiều rồi.
Tin nhắn của Quý Nam lướt lên mãi cũng không hết, hệt như bị tâm thần vậy.
Thạch Khải: Ông rảnh rỗi quá rồi phải không? Gần đây không hẹn hò à?
Quý Nam:!!!
Quý Nam: Ông rốt cuộc chịu nhớ tới tôi rồi sao?
Quý Nam: Tra nam!
Thạch Khải: Hôm qua tìm tôi có việc gì?
Quý Nam: Không có việc không thể tìm ông? Yêu đương rồi liền trở mặt làm như không quen biết?
Thạch Khải: 1
Quý Nam gọi điện thoại thẳng qua, Tiểu Trác vốn đang rửa mặt, nghe thấy chuông thì ló đầu ra nhìn thoáng qua, xem có phải điện thoại của mình hay không.
Thạch Khải lắc lắc điện thoại với cậu, ra hiệu là điện thoại của hắn. Phan Tiểu Trác thế là lại rụt về.
Thạch Khải tùy ý ngồi trên giường, nhấn nghe điện thoại.
“Khải Khải!” Quý Nam lên án hắn, “Ông bơ tôi lâu như vậy rồi!”
Thạch Khải nói: “Quên rồi, đang ngủ.”
Quý Nam vô cùng hèn mọn mà hỏi: “Ông yêu đương khi nào vậy? Với ai? Quen nhau thế nào?”
Thạch Khải bị hắn phiền đến độ bật cười: “Ông có thấy phiền không vậy.”
Phan Tiểu Trác gội đầu xong thì đi ra, dùng khăn lau mái tóc ngắn của mình thành một mớ hỗn độn, Thạch Khải vẫy tay gọi cậu, Phan Tiểu Trác đi đến ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía trước nhìn Thạch Khải, vẻ mặt ý hỏi hắn sao vậy.
Thạch Khải chạm khẽ lên môi cậu, sau đó xoa xoa mái tóc ẩm ướt của cậu.
Giọng Quý Nam ấy vậy mà rất lớn, bên ngoài có thể nghe được rõ ràng: “Sao sao! Tôi không phải cục cưng của ông à! Tôi không phải cục cưng bé bỏng của ông hay sao?”
Thạch Khải nghe xong lập tức nói: “Ông nói chuyện cho đàng hoàng, chảy nhớt kiểu đó nữa là tôi cúp.”
“Hứ, ông lại nữa rồi Khải Khải!” Quý Nam đau lòng đến độ sắp khóc, “Mấy năm nay tôi yêu đương nhiều như vậy rồi, có khi nào bỏ mặc anh em của mình không?”
“Cách thức không giống, mấy vụ kia của ông mà cũng gọi là yêu đương hả?” Thạch Khải nhìn Tiểu Trác có đôi mắt nhu mì mềm mại trước mặt, cười nói: “Ông căn bản chưa từng yêu đương nghiêm túc bao giờ.”
“Tôi? Tôi chưa từng yêu đương?” Quý Nam cạn lời luôn rồi, “Đừng nói ông mất trí rồi chứ anh hai!”
Thạch Khải nghĩ thầm ông hiểu cc gì.
Chuyến này trở về Thạch Khải cũng không về nhà, trong nhà cũng không biết hắn về. Hắn mà về nhà thì nhất định phải ở nhà, nhưng đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thế này thì chẳng muốn tách ra dù chỉ một ngày.
Phan Tiểu Trác là một thanh niên sợ giao tiếp xã hội, nhưng trong chuyện yêu đương thì năng lực bạn trai lại đỉnh của chóp, là một người bạn trai đáng tin cậy đến từng chi tiết. Lần trước nói câu “Tớ có thể đối xử tốt với cậu”, mỗi ngày sau đó, Tiểu Trác đều đang chứng minh những gì mình nói là thật.
Thạch Khải ngày nào cũng được người ta cưng chiều đến quên lối về, Tiểu Trác thật sự quá tốt rồi, gần như mỗi ngày hắn đều có thể cảm nhận được mình lại càng yêu cậu hơn trước.
Giữa trưa Thạch Khải cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, đồng nghiệp nhắc tới bảo mùa đông năm nay vô cùng lạnh.
“Lầu trên lầu dưới nhà tôi đều là phòng trống, không có ai ở, này thực sự ảnh hưởng đến hệ thống sưởi đó, ngày nào tôi cũng lạnh cóng luôn.” Đồng nghiệp cay đắng nói.
“Cậu làm sạch đường ống thử xem, không chừng đỡ hơn nhiều đó.” Một đồng nghiệp khác nói.
Có người hỏi Thạch Khải: “Khải Khải chỗ cậu lạnh không?”. Tiên Hiệp Hay
“Chỗ em không lạnh, vẫn ổn.” Thạch Khải nói.
Căn hộ Thạch Khải thuê thậm chí còn khá ấm áp, phòng nhỏ, sàn nhà lại có hệ thống sưởi, Sửu Hoa ngày nào cũng áp bụng xuống sàn nhà, nằm sấp ngủ vô cùng thoải mái.
Ký túc xá của Tiểu Trác thì lại hơi lạnh, cậu ở ký túc xá cũ, cả ký túc chỉ được sưởi ấm bằng một máy sưởi duy nhất.
Lúc trước Thạch Khải mua cho cậu một bộ đồ ngủ bằng nhung rất dày, khi ngủ Tiểu Trác vẫn mặc bộ đồ mỏng trước đây, sau khi rời giường thì lập tức mặc thêm bộ dày ở bên ngoài.
Còn có cái chăn bông Thạch Khải đổi được trong lúc đi teambuilding lần trước, Tiểu Trác mỗi ngày mặc bộ đồ ngủ anh Khải mua cho, đắp chăn bông mà anh Khải đổi cho mình, trước khi ngủ lẫn sau khi tỉnh dậy đều cảm thấy mình rất hạnh phúc. Cuộc sống hiện tại là điều mà những năm đó cậu thậm chí có mơ cũng không dám nghĩ đến, nhưng giờ đây tất thảy đều đã là thật.
Thạch Khải còn mua giày đi tuyết và áo khoác lông dày vì Tiểu Trác phải đến lớp và đi bộ ra ngoài rất nhiều. Áo lông vẫn còn phải chờ Quý Nam về nước thì xách tay về, cái áo quá nặng và chiếm nhiều diện tích, thế nên Quý Nam chỉ mặc mỗi một cái áo mỏng, về rồi thì mặc luôn cái áo khoác lông vào.
Y bay thẳng về Bắc Kinh, Thạch Khải ra sân bay đón.
Vừa gặp là Quý Nam đã nhào về phía Thạch Khải, Thạch Khải huých vai y, Quý Nam nói với Thạch Khải: “Khải Khải, tôi rất nhớ ông, moa moa moa.”
“Cách xa tôi ra một chút.” Thạch Khải cười nói.
“Xì biết rồi biết rồi, yêu vào phát là bày đặt ra vẻ liền.” Quý Nam nhếch miệng.
Đến chỗ của Thạch Khải, Quý Nam cởi áo ném thẳng lên giường, bên trong vẫn còn nguyên mác tên.
“Cái này ngạt chết tôi rồi, áo của tôi tôi còn không thích mặc đâu nhá, quá dày, mặc vào cứ như con gấu ấy.” Quý Nam nằm một bên nói.
Lúc này Thạch Khải mới nhận ra áo Quý Nam đang mặc chính là cái áo mà hắn nhờ y mua.
“Ông có phiền không,” Thạch Khải đi qua cầm áo khoác lên, vắt lên trên ghế dựa, “Ông không mặc đồ của mình mà mặc đồ của bọn tôi làm gì?”
“Còn chẳng phải để bớt việc à!” Quý Nam thản nhiên nói, “Ủa mà, cũng đâu phải là tôi chưa từng mặc quần áo của ông đâu?”
“Ai bảo đây là của tôi?” Thạch Khải gỡ mác, lấy một túi giấy cực lớn trong tủ ra, bỏ đồ vào, “Đưa một trăm đồng đây, tôi mang đi giặt.”
“Không phải của ông thì của ai! Ông mua cho người khác à? Ý là, tôi nhớ ông có rồi mà.” Quý Nam vẫn thản nhiên nói, “Tôi cũng đâu có mặc dơ đâu, nhìn không ra, ông cứ để vậy rồi tặng cho người ta đi không sao đâu.”
“Không sao cái quần què, ông cọ nó trên máy bay cả chặng rồi.” Thạch Khải đá đá đầu gối y, “Chuyển WeChat cho tôi.”
“Trên máy bay tôi không có mặc! Tôi cởi ra mà!” Quý Nam cạn lời, “Tôi mua đồ rồi mang về giùm ông, tiền mua hộ cũng bớt cho ông đó! Giờ ông còn kì kèo bắt tôi trả tiền giặt quần áo!”
“Nhanh lấy ra đây, không bắt ông bồi thường thiệt hại đã là tốt lắm rồi.” Thạch Khải nói.
Quý Nam mặc kệ hắn, xoay người hùng hùng hổ hổ chửi bới. Sửu Hoa đứng lên cắn chân y, Quý Nam duỗi duỗi chân, nói: “Mày đừng lay tao nữa, mày xấu quá.”
Thạch Khải khom lưng cầm túi lên, sờ sờ cái đỉnh đầu lắm lông: “Đòi nó một trăm đồng để giặt đồ cho Trác nhi, nó không trả mày cứ cắn nó.” Nói xong Thạch Khải ôm Sửu Hoa đặt lên giường.
“Giặt cho ai?” Tai Quý Nam cũng rất thính, y xoay người ngồi dậy, “Trác nhi là ai cơ?”
Thạch Khải nói như lẽ đương nhiên: “Đối tượng của tôi.”
“Ông mua mẫu nam cho người yêu hả?” Đầu óc Quý Nam lúc này không còn lanh lẹ nổi nữa, hỏi Thạch Khải: “Người yêu của ông cao vậy luôn à?”
Thạch Khải không nói lời nào, Quý Nam vẫn còn đang ở đó nói: “Đắc ý cái gì, tôi còn từng cặp với người cao mét tám rồi đây.”
Thạch Khải lại bơ y, hắn đặt quần áo ở cửa để lát nữa cầm đi tiệm giặt. Quý Nam tự mình nằm ở đó chơi với Sửu Hoa một lát, mấy phút sau đột nhiên “ịch” một tiếng ngồi dậy, đồng thời la lớn liên tiếp hai tiếng “Đệt mợ”.
Thạch Khải nhìn y, Quý Nam nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Khải Khải, đừng nói đối tượng của ông là nam nha!”
Thạch Khải nhún vai.
“… Trời **.” Quý Nam choáng váng, “Anh hai ơi ông cong hả?”
Thạch Khải ngầm thừa nhận.
“Không… Cơ mà tại sao á?” Quý Nam đơ đến độ líu lưỡi, “Ông ông ông trước đây không phải thẳng sao? Ông bị cái gì kích thí.ch vậy trời!”
“Có cái gì đâu mà tại với chả sao,” Thạch Khải cười nói, “Chỉ có thể là bởi vì tình yêu thôi.”
“Ông nghiêm túc?” Quý Nam cũng tỏ ra nghiêm túc hơn, hỏi hắn, “Ông thật lòng thiệt hả? Hay là chỉ chơi đùa chút thôi?”
“Không chơi đùa.” Thạch Khải nói.
Chuyện này thật sự làm Quý Nam quá shocked, dù sao cả hai đã biết nhau nhiều năm như vậy, chưa từng nghe Thạch Khải bảo mình là gay, vả lại hắn cũng đâu có giống.
Quý Nam tự mình bình tĩnh lại một lúc, thiếu gia họ Quý tư tưởng cởi mở, tự hòa hoãn lại một lát liền đã tiếp nhận.
“Ông chưa come out mà đúng không? Ông giấu cho kĩ đi. Nếu không thì ba ông lột da ông đó.” Quý Nam nói.
Thạch Khải vẫn rất lạc quan, nói: “Không thể.”
“Không thể? Ông xem đi.” Quý Nam nghĩ nghĩ đều thấy lo lắng thay cho hắn.
“Ba tôi không có cổ hủ đến vậy.” Thạch Khải nói, “Ba tôi có hai người bạn chơi với nhau từ nhỏ, cả ba lớn lên cùng nhau, hai chú kia ở bên nhau sắp được ba mươi năm rồi.”
“Nhưng chuyện này làm sao giống nhau được Khải Khải,” Quý Nam cau mày, “Ông đừng có khờ, cũng đừng nhất thời kích động mà mất khôn về nhà come out đi.”
“Không tính come out bây giờ, chờ hai năm nữa đi đã.” Thạch Khải điềm tĩnh nói, “Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đều thấy giống như đang chơi bời bên ngoài thôi.”
“Vậy là ông thiệt sự từng nghĩ tới rồi!” Quý Nam lại bắt đầu ầm ĩ, “Mà người yêu của ông là ai vậy? Ai mà làm ông mê mẩn dữ thế! Để tôi coi ai lớn lên có sức hấp dẫn quá vậy!”
Cho dù Quý Nam có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không ngờ tới đối tượng của Thạch Khải thế mà lại là Phan Tiểu Trác.
Lúc biết được, y há hốc mồm hồi lâu, cảm thấy thế giới này ấy vậy mà cũng kỳ bí quá rồi.
Thạch Khải không nói chi tiết với y, chỉ nói là trò chuyện mãi rồi rung động vậy thôi. Quý Nam thốt lên: “Anh hai ơi hai mình trò chuyện đã bao nhiêu năm rồi mà!”
Thạch Khải nói: “Nói chuyện với ông có khác gì nói với Sửu Hoa không?”
“Vậy ông cứ nói chuyện với nó là được mà?” Quý Nam nằm liệt trên giường, “Thế giới này điên hết rồi thiệt sự.”
Tiểu Trác ở bên này không biết đã có người biết chuyện của mình và Thạch Khải, cậu vừa trở về sau khi phụ đạo cho học sinh xong, đang ngồi trên xe buýt xem điện thoại.
Trên điện thoại là tin tức cho thuê phòng, mấy ngày gần đây cậu đều đọc những tin tức thế này, cũng đã liên hệ mấy chỗ rồi.
Cậu muốn thuê phòng riêng.
Ban đầu vốn định chờ đến khi tốt nghiệp rồi mới bắt đầu thuê một căn phòng, lúc đó chắc cũng không còn ký túc xá nữa. Nhưng gần đây Tiểu Trác muốn chuyển ra khỏi ký túc sớm hơn, hết học kỳ này sẽ không ở nữa.
Tiền tiết kiệm hiện tại của cậu đã đủ trả hai năm tiền thuê, thường thì thuê nhà đều là cọc một trả ba, cho nên trong lòng Tiểu Trác vẫn khá chắc chắn. Hơn nữa bây giờ mỗi tháng cậu kiếm được cũng không ít, gánh thêm một khoản tiền thuê nhà nữa cũng vẫn thoải mái.
Dù sao mỗi lần trở về Thạch Khải đều đặt phòng khách sạn như vậy khá tốn kém, mà khách sạn dù có tốt đến đâu thì vẫn khiến người ta cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa, chính là Tiểu Trác ở trong ký túc xá thì không tiện nói chuyện, mỗi tối nói chuyện phần lớn thời gian là Thạch Khải nói chuyện còn cậu gõ chữ. Mặc dù Thạch Khải đã rất quen với việc này rồi nhưng đôi khi Phan Tiểu Trác sẽ muốn nói chuyện với hắn, nhất là khi Thạch Khải nói nhớ cậu.
Tiểu Trác không nói với Đào Hoài Nam chuyện mình muốn thuê phòng, sợ nói ra Đào Hoài Nam lại bảo cậu trực tiếp sang ở nhà anh mình. Tiểu Trác muốn đợi thuê xong xuôi rồi mới nói cho cậu.
Gần đây Đào Hoài Nam đang tập trung tinh thần theo đuổi anh nhỏ, Tiểu Trác đóng vai trò trợ lý đối ngoại của cậu, chủ yếu phụ trách phiên dịch ảnh chụp. Đào Hoài Nam thường xuyên gửi một bức hình đến, Phan Tiểu Trác miêu tả giúp cậu nội dung trong ảnh.
Kế hoạch theo đuổi tình yêu của Đào Hoài Nam ở bên kia vẫn còn gian nan lắm, thật không ngờ bạn tốt của cậu bên này tình yêu đã nảy nở từ lâu rồi.
Công việc Thạch Khải bận rộn, không phải tuần nào cũng về được, trên cơ bản thì hai tuần hai người mới có thể gặp nhau một lần.
Áo lông giặt xong được Thạch Khải gửi tới, Tiểu Trác vừa nhận được trước tiên đã chụp ảnh gửi cho Thạch Khải.
Trác: Gửi quần áo cho tớ sao?
Khải: Phải, ấm áp, mặc đi.
Trác: Cái này thiệt dày!
Trác: [Gấu nhỏ hôn hôn.jpg]
Phan Tiểu Trác biết Thạch Khải không thích mình lúc nào cũng quá khách sáo, bây giờ nhận được đồ cũng không từ chối cũng không cảm ơn nữa, chỉ đơn giản biểu thị mình thích.
Phan Tiểu Trác mặc áo khoác dày, chân thì mang giày đi tuyết, vô cùng ấm áp mà đi ra ngoài. Bên ngoài tuyết rơi không lớn lắm, Phan Tiểu Trác đi đường đều chọn chỗ sạch mà đi, sợ làm dơ giày.