Trước Mắt

Chương 25



“Này này, đừng quậy nữa!” Phan Tiểu Trác một tay cầm đũa một tay giữ lấy cạp quần, “Sửu Hoa đừng quậy, đừng cắn quần tao.”

“Gâu gâu—-Áu—–” Sửu Hoa cắn ống quần của Tiểu Trác, căng cổ túm cậu về phía cửa.

“Chờ tao một lát!” Phan Tiểu Trác bất đắc dĩ giơ chân lên không cho nó cắn, “Mày đợi tao chiên xong cái này rồi dẫn mày ra ngoài.”

Sửu Hoa rê.n rỉ ư hử, nóng lòng chết rồi, Phan Tiểu Trác nhìn thịt đang chiên trong nồi, nhìn mức lửa rồi nói với Sửu Hoa: “Chút xíu nữa là anh Khải về rồi, ảnh về dẫn mày xuống lầu.”

Gần đây ga tàu điện ngầm gần nhà đang sửa chữa, hàng ngày Phan Tiểu Trác đi làm lẫn tan làm đều bắt xe buýt, hôm nay sau khi tan tầm trở về thì đợi mãi mà xe buýt không đến, sau đó lại mua một ít đồ ăn ở khu chợ nhỏ ngay cổng chung cư, về đến nhà muộn hơn bình thường một chút.

Về đến nhà cũng không dắt chó đi dạo ngay mà thay quần áo, rửa tay rồi bắt đầu nấu nướng. Mỗi ngày vừa về Tiểu Trác đều sẽ dẫn Sửu Hoa xuống lầu chơi, hôm nay hơi không để ý tới nó lắm, cuối tuần máu chảy về tim ấy mà.

Từ tết năm ngoái Thạch Khải mang Sửu Hoa về sau đó không đưa đi theo nữa. Tiểu Trác thích nó lắm, nên Thạch Khải để Sửu Hoa ở chỗ cậu. Dù sao sau này cả hai cũng sẽ ở chung, một khoảng thời gian thế này cũng không nhằm nhò gì.

Vậy nên cả năm nay Sửu Hoa đều ở đây với Tiểu Trác, ban ngày Tiểu Trác đi làm, tối đến về nhà thì dắt chó đi dạo, một thanh niên sợ giao tiếp xã hội và một chú chó xấu xí, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Sửu Hoa vẫn đang làm loạn ở bên chân Tiểu Trác, đang điên cuồng cắn ống quần thì chợt khựng lại, ngơ ngác tầm mấy giây, sau đó đột nhiên sủa “Gâu” về phía cửa.

Tiểu Trác cúi đầu nhìn thoáng qua nó, đoạn mỉm cười, Sửu Hoa điên cuồng vọt tới cửa, tiếng khóa cửa sau đó vang lên, Thạch Khải mở cửa đi vào.

Sửu Hoa tức khắc lại điên rồi, sủa “gâu gâu” nhào về phía người Thạch Khải, Thạch Khải đóng cửa lại, bế chó con điên rồi lên. Chỗ nấu ăn chỉ cách cửa vài bước, Thạch Khải thay giày rồi bế chó con tới, một tay khác trực tiếp ôm Tiểu Trác từ phía sau.

“Ai làm bộ không nói chuyện với anh đấy,” Thạch Khải kề sát mặt Tiểu Trác, “Ai mà lạnh lùng quá, anh xem thử chút nào?”

Tiểu Trác không nhịn được cười lên, đồng thời quay lại hôn hôn lên cằm Thạch Khải: “Em.”

“Em à?” Thạch Khải cụng nhẹ trán cậu, “Em là ai?”

Tay Phan Tiểu Trác còn đang cầm đũa không tiện ôm hắn, chỉ có thể đứng bất động, cười nói: “Tiểu Trác.”

“Tiểu Trác?” Thạch Khải bỏ con chó đang điên cuồng cựa quậy xuống, vòng hai tay ôm Tiểu Trác, “Vậy anh phải hôn một cái à.”

Phan Tiểu Trác hôn Thạch Khải, nhưng vì còn nồi thịt nên nụ hôn cũng kết thúc khá chóng vánh.

Giờ cơm trưa hôm qua Thạch Khải gọi điện cho Tiểu Trác, bảo đang ăn thăn heo chua ngọt và bông cải xào, thuận miệng nói muốn ăn thịt nướng nồi.

Tiểu Trác liền hỏi: “Anh thích ăn tái hay chín?”

“Không thích tái đâu.” Hai tuần rồi Thạch Khải không về gặp Tiểu Trác, lúc này trong điện thoại cứ có cảm giác dính người, “Cơm ngoài ăn dở thiệt đó, dở dở dở.”

Đồng nghiệp của Thạch Khải đều đã xuống lầu ăn cơm, trong văn phòng chỉ còn mình hắn, ngồi đây lầm bầm gọi điện, Tiểu Trác đang ở nhà ăn ăn cơm, mặc dù ngồi một mình một bàn, nhưng mấy bàn bên cạnh cũng toàn người không là người, không tiện dỗ dành hắn lắm.

Hôm nay sau khi tan làm thì đi mua thịt, về nhà ướp rồi làm món thịt nướng nồi cho Thạch Khải, cậu còn chuẩn bị thêm hai món xào đơn giản nữa.

Tiểu Trác chỉ lo nấu cơm mà không để ý hôn hắn đàng hoàng, Thạch Khải úp mặt lên vai Tiểu Trác, ôm cậu từ phía sau: “Anh lạc trôi rồi.”

“Sao vậy?” Tiểu Trác nghiêng đầu, hỏi hắn.

“Anh thuận miệng nói thôi mà em làm thịt nướng cho anh liền, em yêu anh vậy luôn hả.” Thạch Khải đổi tư thế mặt mình trên vai Tiểu Trác, gối lên rồi nói.

Phan Tiểu Trác chỉ cười, cũng không để ý hắn.

“Anh cũng yêu em.” Thạch Khải ở đó nói.

Phan Tiểu Trác đã quen rồi, cậu vươn một tay đập đập cánh tay Thạch Khải: “Anh đi dẫn Sửu Hoa đi dạo đi, lên ăn cơm là vừa kịp.”

“Anh không muốn.” Thạch Khải đá đá đẩy Sửu Hoa sang bên cạnh, chỉ muốn ôm thôi, “Em coi em dẫn nó hoài giờ nó quen rồi.”

Sửu Hoa há hốc miệng hết nhìn cái này rồi cái kia, đây tức là không hiểu gì, nếu không thì nhất định nó phải nói một câu, làm như anh khác gì tôi không bằng.

Cuối cùng chó con vẫn được đi dạo, cơm nước xong xuôi cả hai cùng dắt nó đi, chó con vọt nhanh ở phía trước, dây dắt được hai người cầm trên tay.

Yêu nhau càng lâu, mỗi lần Thạch Khải quay lại Bắc Kinh càng trở nên khó khăn hơn. Sau khi đã quen với cuộc sống hạnh phúc hai người, giờ về Bắc Kinh nơi hắn chỉ cô đơn một mình đương nhiên gian nan hơn hẳn.

Tiểu Trác vốn định gửi CV để tìm việc làm trong kỳ tuyển dụng mùa xuân, giáo sư đã giới thiệu một văn phòng người quen, bảo cậu gửi CV trước đợt tuyển dụng mùa xuân. Tuy nhiên mùa đông năm ngoái Tiểu Trác đã ghi danh đại cho cuộc thi của một ngân hàng trung ương, cũng không chuẩn bị nghiêm túc lắm, chỉ muốn cảm nhận quá trình một chút, kết quả không ngờ là đứng đầu trong kỳ thi viết cấp tỉnh và tham gia vào vòng phỏng vấn.

Bản thân Tiểu Trác cũng rất bối rối, vốn tưởng những kỳ thi kiểu này đều sẽ rất khó, không ngờ lại dễ như vậy. Một người bạn cùng lớp cũng được vào vòng phỏng vấn, y hỏi Tiểu Trác có muốn đăng ký lớp huấn luyện phỏng vấn với mình không, Tiểu Trác rất ngạc nhiên, không ngờ còn có cả lớp đào tạo phỏng vấn kiểu này.

Mấy lớp huấn luyện thế này đối với một thanh niên sợ giao tiếp xã hội quả thực kinh khủng, Thạch Khải cũng không cho cậu đi, Tiểu Trác đi vào mấy nơi như vậy kết quả ra sao đã quá rõ ràng. Thạch Khải tìm mấy video hướng dẫn phỏng vấn ở trên mạng, cho Tiểu Trác xem rồi đi phỏng vấn.

Hiện tại đã là một thực tập sinh của ngân hàng trung ương, bắt đầu từ tháng này sẽ tham gia training mỗi ngày, chờ khi nhận bằng tốt nghiệp xong sẽ chính thức nhận chức. Vị trí này chỉ tuyển hai người trong số hàng trăm ứng viên, và một trong số đó là thanh niên sợ giao tiếp xã hội Tiểu Trác.

Đơn xin thuyên chuyển công tác của Thạch Khải đã được gửi đến tập đoàn, đại khái khoảng chừng tháng bảy tháng tám là có thể trở về. Khả năng cao sau khi từ trụ sở chính trở về còn được thăng chức.

Đôi trẻ vẫn còn vài tháng phải xa nhau, sau mấy tháng này, Thạch Khải sẽ không còn phải một mình quay về Bắc Kinh nữa.

Khi Đào Hoài Nam biết được chuyện này thì vui điên lên được.

Trước đó Phan Tiểu Trác luôn nói muốn đi Bắc Kinh, mặc dù Đào Hoài Nam có nhiều bạn bè, nhưng cậu thân với Tiểu Trác nhất, nếu Tiểu Trác thật sự đi Bắc Kinh, có lẽ một năm cùng lắm chỉ quay về được một hai lần, muốn gặp nhau cũng khó.

Đào Hoài Nam nghe nói Tiểu Trác đã nhậm chức, cậu nhất định phải chúc mừng. Đúng lúc tuần này Thạch Khải cũng về rồi, càng phải ăn cơm với nhau mới được.

“Vậy cậu cứ đến chỗ tớ đi?” Phan Tiểu Trác thành thật nói, “Cậu muốn ăn gì thì tớ nấu cho cậu ăn.”

“Ra ngoài ăn đi, tớ mời cậu, ăn một bữa thịnh soạn.” Đào Hoài Nam đang nằm trên sô pha nói chuyện điện thoại, s.ờ soạng mò mẫm đĩa trái cây trên bàn trà, không biết anh nào bưng tới đặt trước mặt cậu, Đào Hoài Nam sờ lấy một quả nho ăn, “Cậu muốn ăn gì? Ăn gì tớ cũng đãi.”

“Tiệc đắt lắm, đừng ăn, tớ nấu cho cậu.” Phan Tiểu Trác nói.

Thạch Khải c.ởi trần, chỉ mặc mỗi cái quần ngủ, vốn đang định tắm cho Sửu Hoa, nghe thấy Tiểu Trác nói câu này bèn bỏ hết xuống đi tới, ngồi xổm trước mặt Tiểu Trác nhìn cậu, nói: “Cái gì rất đắt, ăn.”

“Nói rồi tớ mời cậu!” Đào Hoài Nam cười nói, “Mấy người đâu mà, nấu nướng mệt lắm, tớ hông làm đâu.”

Phan Tiểu Trác cười cười sờ mặt Thạch Khải, đoạn tiếp tục gọi điện cho Đào Hoài Nam. Chốc lại cảm thấy trong phòng hơi lạnh, bèn thò người qua cầm áo ngủ của Thạch Khải khoác lên cho hắn.

“Cậu nhận lương rồi hả?” Phan Tiểu Trác hỏi Đào Hoài Nam.

“Nhận rồi nhận rồi, tớ được tăng lương, đủ mà đủ mà.” Đào Hoài Nam nói.

Lúc này Phan Tiểu Trác nghe thấy tiếng “trời ơi” của anh Hiểu Đông bên kia điện thoại, anh nói: “Sao phải khổ thế, mấy cái đứa này. Anh mời, chọn chỗ nào đắt ấy, anh tìm cho em.”

Anh Hiểu Đông lúc nói chuyện luôn mang theo ý cười, làm ai nghe cũng thích.

“Anh tớ nói ảnh mời, để tụi mình ăn sang.” Đào Hoài Nam nói.

Phan Tiểu Trác cười thành tiếng: “Cảm ơn anh Hiểu Đông.”

Đào Hoài Nam cúp điện thoại, cũng bất động luôn, chỉ nằm sấp ở đó ăn trái cây.

Đào Hiểu Đông ngồi xuống bên cạnh, vươn tay vỗ vỗ chân cậu: “Ngồi dậy ăn, nằm như này ăn có sức không?”

Đào Hoài Nam ngồi dậy, bưng dĩa trái cây để lên người Hiểu Đông: “Anh ăn đi.”

“Đợi lát nữa anh ăn.” Đào Hiểu Đông dựa lưng lên sô pha, duỗi duỗi cánh tay, “Cơm tối ăn no quá rồi.”

“Lát nữa táo bị ôxy hóa rồi, hết ngon.” Đào Hoài Nam nói.

“Táo ở đâu ra? Em ở đây bốc phét à.” Đào Hiểu Đông bưng dĩa trái cây đặt lại lên bàn trà, “Trong nhà có ai mua táo đâu.”

“Anh Thang mua mà!” Đào Hoài Nam khoanh chân lại ngồi xuống, nói, “Lúc về em xách giùm ảnh đây.”

[1] Theo Google thì các nghiên cứu đã chứng minh tác dụng điều trị của táo đối với các rối loạn về mắt như đục thủy tinh thể và thoái hóa điểm vàng ở người già.

“Gì đó?” Thang Sách Ngôn đi đến, Đào Hiểu Đông dịch sang bên cạnh nhường chỗ, Thang Sách Ngôn ngồi xuống bên cạnh anh, “Nói anh mua gì vậy.”

“Nói anh mua táo đó.” Đào Hiểu Đông cười nói.

“À, có mua, em muốn ăn?” Thang Sách Ngôn hỏi, “Anh đi rửa cho em một quả?”

“Ăn không vô,” Đào Hiểu Đông sờ sờ bụng, “Tạm thời hết chỗ rồi.”

Thang Sách Ngôn cũng vươn tay sờ sờ, đoạn cười lên: “Vậy thì đợi lát nữa anh rửa cho em.”

“Em đi rửa một quả cho anh nhỏ em.” Đào Hoài Nam vừa nói vừa đứng dậy, đi ra tủ lạnh tìm trái cây.

Trì Sính cơm nước xong xuôi là ngồi đó tăng ca luôn, Đào Hoài Nam rửa táo xong thì thong thả đi đến, Trì Sính ngẩng đầu nhìn cậu một lát: “Sao thế?”

Đào Hoài Nam đặt táo lên bàn, vòng tay qua cổ Trì Sính, dựa vào lưng ghế: “Anh nhỏ, nghỉ một lát.”

“Đừng làm phiền anh, đang làm việc đó.” Tay Trì Sính gõ bàn phím liên tục, vừa nhìn màn hình vi tính vừa nói.

“Ai làm phiền.” Đào Hoài Nam đu ở đó nói, “Em hẹn Anh Khải với Tiểu Trác cùng ăn cơm, anh đi với em không?”

Trì Sính liếc mắt thoáng nhìn cậu, nói: “Không đi.”

Đào Hoài Nam “Ồ” một tiếng, nghe Trì Sính gõ bàn phím một lát rồi mới nói: “Vậy em tự đi.”

Trì Sính thuận miệng hỏi: “Đi thế nào?”

“Thì đi bộ thôi, còn đi kiểu gì nữa, cũng đâu có ai lái xe chở em đi đâu.” Đào Hoài Nam giả bộ nói.

Trì Sính lại hỏi: “Ăn cơm ở đâu thế, em cứ vậy đi bộ đến?”

“Xa lắm.” Đào Hoài Nam nhoẻn miệng nói.

“Vậy em ra ngoài sớm chút,” Trì Sính nói, “Đi bộ đừng để trễ nhé.”

Đào Hoài Nam không làm bộ nổi nữa, cười nói: “Anh đành lòng vậy luôn hả! Xin hỏi!”

Trì Sính lạnh lùng nói: “Ừ.”

“Đừng xạo nữa.” Đào Hoài Nam lắc lắc cổ Trì Sính, “Anh làm gì để em tự đi được.”

Trì Sính cũng cười, giơ tay vỗ vỗ trán cậu: “Vậy mà em còn hỏi.”

Sau khi tốt nghiệp Trì Sính không ở lại Bắc Kinh, thành lập một công ty với mấy người Phàm Quả, Phàm Quả và những người khác đều ở Bắc Kinh, mặc dù Trì Sính không nhất thiết phải ở văn phòng, nhưng lắm khi cũng phải đi công tác. Anh có một phòng làm việc gần bệnh viện của Đào Hoài Nam, rất thuận tiện trong việc đưa Đào Hoài Nam đi làm mỗi ngày.

Mọi người trong bệnh viện đều biết Đào Hoài Nam rất thân thiết với các anh của mình, anh nhỏ hàng ngày đều đưa đón, khi anh nhỏ không đến thì còn có các anh khác.

Những thực tập sinh mới đến trong bệnh viện đều hâm mộ không thôi, cảm thán nói có nhiều anh thật là tốt.

Mặc dù anh Hiểu Đông nói mình muốn mời cơm, nhưng cuối cùng bữa cơm này cũng không phiền đến anh, có người tình nguyện mời.

“Trác cậu thật trâu bò nha.” Quý Nam lanh chanh đi qua rót đồ uống cho Phan Tiểu Trác, “Sao lợi hại dữ vậy?”

“Trác? Ông là ai mà gọi Trác?” Thạch Khải ở bên cạnh nói, “Ông cùng lắm là có thể gọi Tiểu Trác.”

“Chậc, tôi lôi kéo làm thân thôi cũng không được?” Quý Nam nói, “Không phải ông cũng gọi như vậy sao?”

“Ông mà so với tôi à? Tôi muốn gọi sao cũng được cả.” Thạch Khải đến chịu với câu này của y, vừa cười vừa nói, “Ông nghĩ sao mà có thể nói được vậy nhỉ?”

“Thế không phải Hoài Nam cũng gọi như vậy sao!” Quý Nam lại nói.

“Hoài Nam gọi Tiểu Trác nha.” Đào Hoài Nam ngồi đối diện lập tức nói.

“Rồi, rồi.” Hôm nay tâm trạng của Quý Nam cực kỳ tốt, “Không cho gọi thì thôi, vậy tôi gọi cậu là mắt kính nhỏ nhé?”

“Đều được…” Phan Tiểu Trác nhấp một ngụm đồ uống y rót cho mình, nhỏ giọng hỏi, “Cậu nhiệt tình như vậy làm gì…”

“Không phải Anh Nam vẫn luôn nhiệt tình như vậy sao?” Quý Nam cười hì hì nói.

Quý Nam vừa trở về chưa lâu, ba y muốn dẫn y đi làm ăn, không cho đi nữa. Công việc này của Tiểu Trác phải ở đây nên Thạch Khải cũng sẽ theo trở về, nếu như Thạch Khải Trì Sính đều ở đây, Quý Nam thế là lại có bạn đồng hành, mặc dù ai cũng đều bận rộn cả, không sao phản ứng hắn được, nhưng chỉ cần các anh em đều ở bên cạnh thì hắn đã thấy an tâm rồi, không cô đơn là được.

Vậy nên bây giờ Quý Nam cứ thấy Tiểu Trác như tỏa sáng vậy, Đào Hoài Nam nói muốn chúc mừng, y nhất định đòi phải mời mới chịu.

“Nó bị điên đó.” Thạch Khải đặt tay lên vai Tiểu Trác, nói với cậu, “Em không cần để ý đâu.”

“Ai điên,” Quý Nam ngồi lại ghế của mình, “Tôi đây là hoạt bát sáng sủa nha.”

Sáu người một bàn, hai cặp đôi, thừa ra một Quý Nam. Lúc đầu y muốn ngồi bên cạnh Tiểu Trác, đuổi Thạch Khải đi. Tiểu Trác sợ giao tiếp, nên Thạch Khải không cho ai khác ngồi cạnh cậu, sợ cậu ăn không được tự nhiên, mỗi lần Phan Tiểu Trác ra ngoài ăn cơm thì trái phải cậu cơ bản luôn là Thạch Khải hoặc là Đào Hoài Nam.

Thực ra Phan Tiểu Trác không đến mức như vậy, hiện tại đã không quá sợ sệt con người nữa, huống chi những người này đều đã quen thuộc, Phan Tiểu Trác căn bản không quan trọng bên cạnh là ai.

Quý Nam chỉ có thể đi đến đối diện ngồi xuống bên cạnh Trì Sính, Trì Sính dịch vào trong nhường chỗ, Quý Nam cảm thán nói: “Mọi người nhìn nó yêu đương vào thành ra cái dạng gì kìa.”

Đào Hoài Nam cười hỏi: “Sao vậy?”

“Couple thối chướng mắt thật sự.” Quý Nam nói.

“Hai người người ta không chê ông chướng mắt là đỡ lắm rồi.” Thạch Khải nói.

“Mắc gì chê tôi? Ba người bọn tôi là anh em trung thành với nhau, không có như hai người.” Quý Nam còn đang kéo bè, “Phải không, Hoài Nam?”

“Hả…” Đào Hoài Nam cũng sửng sốt, chỉ có thể gật đầu một cái nói, “Đúng đúng, anh em tốt.”

Phan Tiểu Trác và Thạch Khải ngồi đối điện đều cười lên, ngay cả Trì Sính cũng cười. Đào Hoài Nam xăn tay áo lên, đoạn lấy khăn ướt lau tay. Lau xong thì Trì Sính thuận tay cầm lấy để sang một bên.

“Mấy người cười cái gì?” Quý Nam nhìn qua nhìn lại bọn họ, “Sao tôi có cảm giác mọi người cười đều không có ý gì tốt đẹp hết vậy?”

Thạch Khải nói: “Bọn tôi nhìn thằng đần á mà.”

Quý Nam cười chửi một tiếng, lại hỏi: “Mắc gì chửi tôi! Tôi làm sao là thằng đần!”

Phan Tiểu Trác ngồi cạnh cứ chốc lát lại cười, không ngừng được.

Quý Nam hỏi Trì Sính: “Anh Trì, bọn họ cười gì vậy?”

Trì Sính nói: “Không biết.”

Quý Nam lại thăm dò hỏi Đào Hoài Nam: “Hoài Nam, hai người bọn họ cười cái gì?”

Đào Hoài Nam vội vàng khoát tay: “Không biết không biết.”

Thực ra Quý Nam vốn không phải người thiếu mắt nhìn đến vậy, chỉ là trước mặt những người bạn đã quá quen thuộc thế này y thường mất não, vả lại từ hồi còn đi học Trì Sính và Đào Hoài Nam đã thế này, Quý Nam vẫn luôn cảm thấy là bởi vì Đào Hoài Nam không nhìn thấy, Trì Sính nắm tay cậu mãi đã thành quen. Mặc dù đôi lúc nhìn hai người họ đan tay vào nhau cùng đi cũng cảm thấy quá thân mật, nhưng nhìn thấy là hai người họ thì lại cảm thấy bình thường.

Cho nên đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ Quý Nam đều cảm thấy hai người này chỉ đơn thuần là anh em.

Lúc nói chuyện khi ăn còn hỏi Trì Sính: “Anh Trì, trước đây đối tượng của ông ở Bắc Kinh thế mà không thành hả?”

Đào Hoài Nam đang ăn bị sặc một tiếng, họ khụ khụ mãi không ngừng.

Phan Tiểu Trác ngồi đối diện cũng xém nghẹn, ngẩng đầu nhìn cậu.

Trì Sính vỗ vỗ sau lưng Đào Hoài Nam, nói với cậu: “Đừng hấp ta hấp tấp.”

“Trước đây tôi đâu có dám hỏi ông, sợ ông buồn,” Quý Nam vẫn còn đang nói, “Qua thời gian vậy tôi cảm thấy hẳn là ông đã buông bỏ rồi.”

Trì Sính còn đang ngồi cạnh vỗ lưng cho Đào Hoài Nam, Thạch Khải nói: “Ông đó, tự lo thân mình cho tốt là được rồi.”

Y quá ngốc nghếch, đến độ Thạch Khải cảm thấy có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói với Quý Nam: “Bây giờ mấy người ở trong phòng này nè, không có ai cần ông quan tâm hết, đều đang rất tốt, thật sự đó.”

Đào Hoài Nam hết ho thì hỏi Trì Sính: “Anh Trì ơi đối tượng ở Bắc Kinh của anh thế mà không thành á?”

Trì Sính giơ tay ôm cằm rồi bóp hai má cậu, nói: “Ở đâu ra đối tượng ở Bắc Kinh của anh vậy.”

“Anh Nam nói anh có.” Đào Hoài Nam chớp chớp đôi mắt to tròn trống rỗng của mình, cố tình nói.

“Để tự nó tìm.” Trì Sính bóp đến nỗi miệng Đào Hoài Nam chu lên, nói, “Anh có hay không em không biết à?”

“Biết biết.” Đào Hoài Nam bị bóp không ngậm miệng được còn ráng làm khẩu hình chu chu chu.

Trì Sính buông cậu ra, để cậu tiếp tục ăn.

“Em bớt nói lại, ngoan ngoãn ăn đi.” Trì Sính đưa mắt nhìn Quý Nam, “Chuyện đối tượng đồ không cần ông lo đâu.”

“Có ý gì?” Quý Nam nhìn bọn họ, “Các ông đều có người yêu hết rồi?”

Không ai để ý đến y, Quý Nam là một tay chơi, từ nhỏ đã tự nhận mình là cao thủ tình trường, không thể chấp nhận sự thật rằng trong phòng này bây giờ chỉ có mình y vẫn còn độc thân.

“Hoài Nam? Cậu cũng yêu đương rồi? Cậu hẹn hò với ai?” Quý Nam giật mình nhìn Đào Hoài Nam.

“Tớ ‘hẹn’ chắc phải mười năm có rồi đó Anh Nam.” Đào Hoài Nam thông cảm nhìn về phía y, “Đã yêu từ rất lâu rồi.”

Bữa cơm này Quý Nam ăn mà sụp đổ hẳn, cảm thấy ảo ma cực kỳ.

Nhưng mà mấy người kia hỏi ai cũng không nói, hỏi đến cũng đều chỉ cười, cuối cùng Quý Nam đành hỏi người thành thật nhất trong số họ – Phan Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác vô tội nhìn y, sau đó nói: “Vậy thế này đi…”

Quý Nam nói: “Thế nào?”

“Đợi tới lần sau anh tớ về, cậu lại mời mọi người ăn cơm, tớ sẽ nói cho cậu biết.” Phan Tiểu Trác nói.

Thạch Khải ngồi bên cạnh vui vẻ ra mặt, Quý Nam nói: “Cậu cũng học hư rồi trời ạ!”

Phan Tiểu Trác nghe vậy thì cúi đầu ăn tiếp, lại tiếp tục bộ dạng cậu thích thì nghe không thì thôi.

Cuối cùng Quý Nam lại đồng ý một bữa cơm, hẹn thời gian khác.

Cơm nước xong xuôi Thạch Khải và Phan Tiểu Trác muốn đi xem phim, Trì Sính và Đào Hoài Nam thì muốn đi đến tiệm của anh chờ anh tan làm, Quý Nam chỉ có thể về nhà một mình.

Không khí đã ấm áp hơn, những chiếc áo khoác bông dày đã được thay bằng những chiếc mỏng nhẹ hơn, nước dưa hấu và nước dừa bắt đầu được phục vụ trong các quán đồ uống, mỗi mùa xuân đến đều mang theo những hy vọng mới.

Mỗi người đều trải qua một năm nữa trong câu chuyện của riêng mình. Đợi đến mùa xuân năm sau, vẫn sẽ là một câu chuyện tốt.

——————–

Lời tác giả:

Hỏi: Nam, tại sao tới phiên ngoại rồi mà vẫn có cậu? Người ta có đôi có cặp hết rồi lại lòi ra cậu.

Quý Nam nhìn nhìn Trì Sính và Đào Hoài Nam: “Hồi trung học bởi vì tôi mà hai người bọn họ cãi nhau to.”

Lại nhìn Thạch Khải và Phan Tiểu Trác: “Hai người này còn lợi hại hơn, cả hai đều đã từng là couple với tôi.”

Quý Nam: “Tôi cũng không phải người ngoài lắm nhỉ.”