Tống Lương Thần ánh mắt thâm thúy, hai tay chắp lại, nhìn hai người đang quỳ phía trước mình một lúc, đang định nói thì bên ngoài truyền đến thanh âm bẩm báo: "Nô tỳ Hoán Sa cầu kiến."
Tố Y và Bạch Thường đều sửng sốt, quay người lại nhìn, Hoán Sa vẻ mặt nghiêm túc tiến vào hành lễ: “Nô tỳ Hoán Sa, xin thỉnh an Thế tử.”
Tống Lương Thần nói: “Ngươi cũng tới để cáo trạng Thế tử phi à?”
Hoán Sa lắc đầu, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Nô tỳ tới đây vì để minh oan cho Thế tử phi!"
Minh oan? Lông mày Tống Lương Thần khẽ giật, hai nha đầu quỳ bên dưới cũng giật mình.
"Thế tử phi có oan khuất gì, lại dựa vào tiểu nha hoàn nhỏ bé như ngươi đến minh oan?"
Hoán Sa thân có chút run rẩy, nàng cố gắng bình tĩnh hồi lâu mới mở miệng nói: "Nô tỳ vừa ở bên ngoài nghe thấy, Tố Y nói Thế tử phi hành vi bất chính, qua lại với nam nhân, tiếp xúc với nam nhân, về sự việc này, nô tỳ có lời muốn nói. "
Hoán Sa quỳ thẳng người, có chút lắp ba lắp bắp nói: "Tố Y... Tố Y đêm đó bắt gặp trong viện Thế tử phi khiêng ra hai nam nhân, cũng chỉ là nhìn thấy vậy thôi, căn bản không biết Tương Tư Uyển đã phát sinh ra chuyện gì, bởi vì xưa nay luôn nhìn không thuận Thế tử phi, cô ấy luôn không thích Thái tử phi, nàng ấy mới thêm dầu vào lửa, đem chuyện này lan truyền khắp phủ, nên khiến mọi người hiểu lầm Thế tử phi."
"Đồng thời.. Sở dĩ Yến vương gia đến phủ, tóm lấy Thế tử phi mang đi dìm hồ một cách quyết đoán như vậy, chắc chắn... là có liên quan đến lời đồn trong phủ. Và những lời đồn đó, căn bản là do Tố Y một mình bịa đặt ra thôi".
“Ngươi đang nói nhảm cái gì đó?!” Tố Y đứng thẳng lên, tức giận nói: “Thế tử, Hoán Sa vì được Thế tử phi đề bạt, cho nên mới tận lực nói giúp nàng ta, những gì nô tỳ nói đều là chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải là nói liều!”
"Ngươi nói dối!" Hoán Sa cau mày nói: "Ngươi mỗi đêm đều ở phòng hạ nhân nói Thế tử phi không phải, ta đều nghe thấy hết. Nàng cùng với ngươi không oán không thù, ngươi chỉ bởi vì xuất thân của Thế tử phi, cứ liên tục nói nhảm."
"Ngươi..." Tố Y đỏ mặt: "Sao ngươi lại vô liêm sỉ như vậy! Vì chủ tử của mình mà ngay cả tỷ muội cũng muốn đem ra bán đứng sao?"
Hoán Sa cười lạnh một tiếng, thế mà sau đó bình tĩnh lại: “Tỷ muội? Các người trong mắt chỉ có bản thân thôi, ở đâu ra tỷ muội? Cùng lắm thì chỉ những ai hùa theo các người, các người mới đoàn kết giao hảo, một khi thấy ai không thuận mắt, sẽ bị cả bọn bài trừ!”
Bạch Thường và Tố Y đều nghẹn lời, tức giận nhìn nàng.
“Về chuyện hôm nay Cẩm Y sở dĩ tới giáo huấn người, căn nguyên cũng không phải như bọn họ nói.” Hoán Sa tiếp tục: “Kể từ khi được Thế tử phi thăng làm nhị đẳng, nô tỳ đã luôn bị người khác bài xích ở phòng hạ nhân. Hôm nay không thể chịu đựng được nữa nên đến tìm Thế tử phi, muốn giáng xuống tam đẳng, nhưng Thế tử phi đã thương xót nô tỳ, thay nô tỳ rõ ràng đạo lý, còn bảo nô tỳ phải biết phản kích.”
Cổ họng có chút thắt lại, Hoán Sa thanh âm nghẹn ngào nói: “Thế tử phi lo lắng nô tỳ lại bị bắt nạt nên mới cho Cẩm Y tỷ tỷ đến đó. Vả lại khi nàng đi tới, là lúc những người này đang vây quanh nô tỳ trong phòng, và muốn động thủ, còn đối với Thế tử phi buông lời vô lễ, vì vậy Cẩm Y mới ra tay đánh Bạch Thường".
"Những chuyện này, Thế tử gia nếu muốn phạt, thì hãy phạt nô tỳ đi, không liên quan gì đến Thế tử phi hết ".
Tống Lương Trần nghe được lời này có chút kinh ngạc: "Trong phòng hạ nhân... Còn có chuyện bắt nạt người như vậy sao?"
Bạch Thường và Tố Y đều giật mình, vội vàng cúi đầu nói: "Thế tử minh giám, chúng nô tỳ chỉ là không thích nàng mà thôi, bản thân nàng không dễ ưa, chẳng lẽ lại trách chúng nô tỳ sao?"
Hoán Sa gật đầu: “Ta không thể làm người ta thích là chuyện của ta, nhưng tại sao các người lại vứt rác lên giường của ta, tại sao lại xé nát chăn đắp của ta?”
Tố Y và Bạch Thường lặng im không lên tiếng, Tống Lương Thần lại cười nhẹ: "Hai người các ngươi đều là Vương phủ tới đây phải không?"
Tố Y có chút giật mình ngẩng đầu liếc nhìn hắn: “Vâng.”
"Người đến từ Vương phủ, tính tình mạnh mẽ hơn một chút, ta cũng có thể lý giải được." Tống Lương Thần gật đầu nói: "Dù sao cũng là những người hiểu biết nhiều."
Nghe những lời này, Tố Y và Bạch Thường trong lòng hai người đều cảm thấy vui mừng, chẳng những không nghe thấy ý tứ trong lời nói của chủ tử mà còn đứng thẳng người lên.
Bọn họ đều là nha hoàn từ Vương phủ phân đến đây, so với những nha hoàn khác, họ luôn cảm thấy mình cao hơn người khác một đẳng, bình thường cũng có tính cách độc đoán. Nghe ý tứ này trong lời của Thế tử gia, vẫn là tin tưởng họ hơn đúng không?
Tố Y không khỏi nói: “Hiểu biết của chúng nô tỳ không dám nói đã trải qua ít nhiều, nhưng người thèm muốn phú quý như Thế tử phi, thật là nhìn thấy không ít rồi ".
“Ừm.” Tống Lương Thần gật đầu: “Nàng ấy quả thực rất tham tài, đó là sự thật.”
Tố Y thích thú, ngẩng đầu đang định nói tiếp thì thấy Tống Lương Thần đã đứng dậy: “Chuyện này đến cuối cùng như thế nào, ta cũng đã biết rồi, trong phủ này a, nếu không chỉnh đốn thì không được rồi, phong khí bất chính rồi."
“Đúng vậy!” Tố Y vội vàng gật đầu: “Nếu không chỉnh đốn, trên đầu Gia sẽ ngập đầy màu xanh!”
“Gia!” Hoán Sa có chút sốt ruột: “Ngài đừng nghe lời bọn họ, bọn họ đang vu khống Thế tử phi!”
Tống Lương Thần nhếch môi cười: "Nghe chứ, vì sao lại không nghe?"
Hoán Sa lòng chợt lạnh đi, còn đang định dập đầu nói tiếp lại nghe được câu tiếp theo của hắn: “Nếu như không nghe, làm sao có thể biết trong viện của ta có hai đóa hoa độc đáo như thế này?”
Tố Y sửng sốt, mấy lời này nghe như đang khen ngợi hai nàng, nhưng tại sao luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái?
"Ta cần phải suy xét lại bản thân mình, tại vì sao ta lại nuôi dưỡng ra nhiều nô tài lớn gan lớn mật như vậy." Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm, Tống Lương Thần nhìn chằm chằm Tố Y, ánh mắt lạnh thấu xương: "Lâm Phong, kéo hai nha hoàn này xuống, ngay trong sân chủ viện này, phạt hai mươi trượng!"
"Vâng!" Lâm Phong ở bên ngoài đáp lại, mang theo người đi vào, kéo Tố Y cùng Bạch Thường đứng dậy.
“Cái này?” Tố Y hoàn toàn không có phản ứng, Gia khắc trước còn cười, khắc sau sao lại nghiêm túc như vậy? Hai mươi trượng? Xưa nay chưa từng có ai bị trừng phạt như thế này trong Thế tử phủ!
Hoán Sa cũng có chút ngốc, nhìn hai người bị kéo ra ngoài, sau đó mới kinh hãi quay đầu nhìn Tống Lương Thần.
Một Thế tử gia vốn luôn hiền lành giờ hàm đang căng cứng, đôi mắt cũng lạnh lùng.
"Nàng ấy là người thế nào cũng cần các ngươi nói cho ta biết, vậy là ta đã sống vô ích rồi!"
Duỗi tay áo gấm, hắn cúi đầu nói: “Ngươi đứng dậy, đi thông báo cho mọi người ở các viện, đều đến đây xem phạt cho Gia.”
Hoán Sa ngây ngốc, dựa vào tay Thế tử tử gia đứng lên, vội vàng gật đầu, xách váy chạy ra ngoài.
Đúng là nàng rất ít khi nhìn thấy Thế tử gia, nhưng Thế tử gia hôm nay quá xa lạ rồi, khác hoàn toàn với người trong ấn tượng của nàng, ở trong mắt dường như có thứ gì đó phát sáng lấp lánh, đặc biệt quyến rũ.
"Gia, xin Gia tha mạng!" Khi bị đặt lên ghế, Tố Y và Bạch Thường hoàn toàn hoảng sợ: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai rồi!"
"Sai ở đâu chứ?" Tống Lương Thần điềm đạm hỏi.
Tố Y vội vàng nói: “Nô tỳ không nên bịa đặt Thế tử phi không phải, cũng không nên bôi nhọ Thế tử phi!"
Bạch Thường nước mắt chảy dài: “Nô tỳ cũng không nên bôi nhọ Thế tử phi!”
"Chậc." Tống Lương Thần cau mày: " Vẫn là không biết sai, đợi khi mọi người đến, đánh cho mỗi người hai mươi trượng."
Tố Y trợn tròn mắt, cực kỳ không cam lòng. Bạch Thường gào lên khóc thét, nếu hai mươi trượng này đổ xuống, nàng chắc chắn sẽ chết!
Các nha đầu trong chủ viện nghe thấy tiếng động tĩnh trước tiên cũng chạy ra xem, người ở các phòng các viện sau khi nghe tin cũng kéo đến.
Thẩm Mỹ Ảnh nhìn Hoán Sa đang kích động bên cạnh với vẻ mặt ngơ ngác: "Chủ viện xảy ra chuyện gì vậy? Muộn như vậy còn gọi người tới làm gì?"
Hoán Sa không đầu không đuôi nói: “Gia đang tức giận… vì Người nên muốn dùng gia pháp…”
Chuyện gì đã xảy ra? Mỹ Ảnh dở khóc dở cười, bước vào chủ viện, đã thấy Ninh Thuần Nhi cùng Vu thị, còn có Ôn Nhĩ Nhã đều đã đến rồi.
"Ra tay đi." Tống Lương Thần ngồi dưới mái hiên hô to.
Thẩm Mỹ Ảnh chớp mắt nhìn vào trong sân, hai nha hoàn được đặt trên ghế, theo mệnh lệnh của Thế tử gia, gia nô bên cạnh vung tấm ván rộng ba tấc đánh mạnh vào họ.
"A——" Tiếng hét vang vọng khắp Thế tử phủ, Ninh Thuần Nhi nghe được ôm lấy ngực, Vu thị miệng cũng há to.
Ôn Nhĩ Nhã bên cạnh nàng liếc nhìn một cái, mặt không biểu tình. Thẩm Mỹ Ảnh bước từng bước đi đến Tống Lương Thần, nghe trong sân không ngừng kêu gào, không khỏi hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tống Lương Thần trừng mắt nhìn nàng: "Nàng luôn nói ta đối với hạ nhân quá khoan hồng, rất khó lập uy. Vậy tại sao lại để người khác ức hiếp mình ngay ở hậu viện này chứ?"
Ai ức hiếp nàng a? Mỹ Ảnh sửng sốt một lúc rồi quay lại nhìn những người ở giữa sân.
Hai nha hoàn bị đánh đến mức ngẩng đầu hét lên, khóe miệng chảy máu, khi ngẩng mặt lên mới nhìn thấy hai người không phải là Tố Y và Bạch Thường của chủ viện sao?
Vốn lúc đầu có chút thông cảm, nhưng lập tức lại yên tâm, Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Còn đang nghĩ lúc rảnh sẽ đến thu thập, không ngờ đến Gia lại ra mặt thay thiếp thân.”
Tống Lương Thần hừ lạnh một tiếng, quay người đi: "Ai muốn ra mặt thay nàng, chỉ vì hai nha hoàn này vừa vi phạm gia quy mà thôi."
Gia quy? Mỹ Ảnh nghĩ đến những nội quy treo trong hoa sảnh, môi lại nhếch lên.
Được rồi, hắn nói sao thì nói là vậy, bất quá vị Gia này trước giờ vẫn luôn nhân từ, hai nha hoàn này đã làm gì đến nỗi cho nhân thần nổi giận, khiến hắn ra tay tàn nhẫn như vậy? Vừa nhìn đã thấy sắp bị đánh chết rồi.
“Quy củ tôn ti trong Thế tử phủ từ hôm nay nên được chú ý nhiều hơn.” Tống Lương Thần nói: “Thì ra trước đây ta đã đối xử với nô tài quá nhân nhượng, cho nên các ngươi đều không xem chủ tử của mình là chủ tử, sau này nếu lại có chuyện dĩ hạ phạm thượng, cho dù là nha hoàn tam đẳng mạo phạm nha hoàn nhị đẳng, kết cục cũng sẽ như hai người này đây!".
Mọi người đứng trong sân đều sửng sốt, chăm chăm nhìn về hướng Thẩm Mỹ Ảnh.
Nàng là người bị nô tài mạo phạm nhiều nhất, hôm nay Thế tử gia đột nhiên tức giận như vậy là vì Thẩm Mỹ Ảnh sao?
Ôn Nhĩ Nhã vẻ mặt ngưng trọng, nhưng Ninh Thuần Nhi và Vu thị trái lại lại thoải mái hơn, ngay từ đầu bọn họ cũng không muốn mạo phạm ai nên đương nhiên không sợ phiền phức.
“Mười bảy, mười tám…” Gia nô vừa đánh vừa đếm, Tố Y và Bạch Thường kêu lên, thanh âm từ cao xuống thấp, nhưng cuối cùng lại không có một chút âm thanh nào.
"Gia." Vu thị nhìn người trên ghế, cau mày nói: "E là... đủ rồi không?"
Muốn lấy mạng rồi.
Tống Lương Thần liếc nhìn hai người trên ghế, mím môi nói: "Dừng lại."
Gia nô dừng lại, Tố Y và Bạch Thường đều đã nhắm mắt lại. Người bên cạnh nín thở xem xét, sắc mặt trắng bệch.