"Tôi biết anh muốn tìm bố mình tính sổ. Trải qua chuyện quán bar của Tô Cảnh Thu bị người ta đập tối qua, tôi đã có kinh nghiệm. Tôi đi để làm nhân chứng mục kích, hoặc đồng phạm cho anh! Tất nhiên anh không đi là tốt nhất, anh đi sẽ gây thêm chuyện cho chị Lận!"
Lận Vũ Lạc ôm chặt cổ Cố Tuấn Xuyên nói lý lẽ với anh, cô đã biết rõ phải đối phó với Cố Tuấn Xuyên như thế nào. Thuận theo anh, dịu dàng một chút, anh sẽ dễ bị lừa hơn.
"Cô nói chuyện thì nói, có thể đừng ôm cổ tôi không? Cô xuống cho tôi."
"Không được, tôi buông tay anh sẽ đi tìm bố anh tính sổ! Vừa nãy chị Lận ở đây tôi đã nhìn ra, anh muốn giết chết bố mình! Anh giết bố, anh vào kia rồi, chị Lận phải làm sao! Anh bình tĩnh chút đi! Anh là người trưởng thành đấy!"
Cố Tuấn Xuyên sắp bị Lận Vũ Lạc bóp chết:
"Tôi đi mua cơm ăn! Tôi đói cả ngày rồi!"
"Anh nói muốn tìm mộ cho bố mình."
"Ông ta phải chết trước tôi mới tìm mộ được chứ đúng không?"
"Thế tại sao anh lại nói như vậy?"
"Tôi xả giận thôi, cô không nghe ra ư?"
Lận Vũ Lạc chìm vào nỗi xấu hổ. Cô buông tay trượt xuống khỏi người Cố Tuấn Xuyên, lại lên xe thắt dây an toàn:
"Vậy tôi cũng đi mua cơm."
"Tôi không muốn đưa cô đi."
"Tại sao? Anh muốn làm chuyện gì mờ ám hả? Tôi sẽ nhắm mắt không nhìn."
Lận Vũ Lạc lấy tay che mắt:
"Tôi sẽ che mãi như vậy."
Cố Tuấn Xuyên nhìn Lận Vũ Lạc ngốc hết chỗ nói, cảm thấy rất buồn cười. Gì mà tôi không thể làm quả phụ được, cứ như đến lượt cô làm quả phụ của anh vậy! Lận Vũ Lạc không xuống xe, anh không lên xe, dù sao anh cũng không đưa Lận Vũ Lạc đi, dứt khoát ngồi trên ghế dài châm một điếu thuốc.
Gác tay lên ghế, thỉnh thoảng ngửa đầu nhả khói, khẽ híp mắt nhìn Lận Vũ Lạc. Cố Tuấn Xuyên hơi cảm động, đúng như Lận Thư Tuyết đã nói: Đây là rào cản rất khó vượt qua, là nút thắt chẳng thể tháo gỡ trong cuộc đời của Lận Vũ Lạc, nếu anh thật sự cá chết rách lưới với Cố Tây Lĩnh, người đầu tiên thoát khỏi tình thế khó xử trong cuộc hôn nhân này chính là Lận Vũ Lạc. Cô có thể buông bỏ gông xiềng, từ đây không nhắc đến nữa, sống cho thật tốt.
Nhưng cô lại liều mạng ngăn anh lại, không muốn sự việc đi đến bước đường tồi tệ kia.
Lận Vũ Lạc rất lương thiện.
"Tôi cũng đói rồi."
Lận Vũ Lạc hỏi anh:
"Tại sao anh không đậu xe dưới tầng hầm?"
"Cô đừng kiếm chuyện nói với tôi."
"Anh phải sống thật tốt, sau này còn phải nuôi em trai nữa."
"..."
Cố Tuấn Xuyên bị Lận Vũ Lạc chọc tức đến bật cười, cuối cùng lên xe, dẫn cô đi ăn món Nhật, lại vào siêu thị mua trái cây. Lận Vũ Lạc muốn ăn sầu riêng, nhìn thoáng qua bảng giá, lấy một hộp nhỏ vài múi. Cố Tuấn Xuyên chê cô keo kiệt, đặt hộp nhỏ về lại, lấy nguyên cả trái.
"Ăn không hết."
Lận Vũ Lạc nói.
"Bỏ tủ lạnh."
"Vậy tôi muốn ăn thêm ít cherry."
"Mua, loại 3J."
Cố Tuấn Xuyên đoán Lận Vũ Lạc không nỡ mua, nên đi chọn một thùng.
Lận Vũ Lạc cảm thấy Cố Tuấn Xuyên hơi lạ, hình như đối xử dịu dàng, bao dung với cô hơn bình thường một chút, ngay cả cái miệng không tha người của anh cũng bị khóa lại.
Lúc tách sầu riêng cô ngăn Cố Tuấn Xuyên:
"Cược không? Xem có thể ra mấy múi."
Cô muốn dỗ Cố Tuấn Xuyên vui vẻ.
"Cô rảnh quá phải không?"
Cố Tuấn Xuyển đẩy tay cô ra, giúp cô tách sầu riêng. Cố Tuấn Xuyên không thích ăn sầu riêng, trong mắt anh mùi vị của sầu riêng, đậu hũ thối, bún ốc đều không thể thích nổi.
"Anh như vậy là xúc phạm người ta đấy."
Lận Vũ Lạc thấy Cố Tuấn Xuyên nhét khăn giấy vào mũi, thậm chí anh còn xịt nước hoa lên khăn giấy, mở cửa sổ thông gió. Thoạt nhìn như một yêu tinh lắm chuyện.
"Tôi không thích ăn, đồng thời không cho phép cô ăn trước mặt tôi mới là xúc phạm."
Cố Tuấn Xuyên đứng ở ban công hóng gió, tránh bị mùi sầu riêng tấn công. Lận Vũ Lạc lại bưng khay đến trước mặt anh, đeo bao tay lấy một múi sầu riêng đưa đến bên miệng anh:
"Anh thử xem."
"Cút."
"Anh thử xem, thử xem."
"Cô cách xa tôi ra."
Cố Tuấn Xuyên rất chê, xoay mặt đi. Lận Vũ Lạc đuổi theo cưỡng ép nhé một miếng nhỏ xíu vào miệng anh, bật cười bỏ chạy, bị Cố Tuấn Xuyên kéo lại.
Cô giơ chiếc khay trong tay lên cao sợ vỡ, khẽ hỏi Cố Tuấn Xuyên:
"Tâm trạng anh khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm."
"Vậy tôi bàn với anh một chuyện nhé."
"Chuyện gì?"
"Anh có thể đừng đi Bắc Đới Hà không?"
Lận Vũ Lạc vô cùng nghiêm túc, chân thành mong Cố Tuấn Xuyên đừng đến Bắc Đới Hà. Không nói rõ được tại sao, nghĩ đến việc Cố Tuấn Xuyên đi Bắc Đới Hà cô bỗng thấy lòng hoảng hốt vô cớ. Thậm chí vì vậy mà cô còn nằm mơ, trong mơ ở bờ biển Bắc Đới Hà, Lận Vũ Châu ra tay đánh nhau với Cố Tuấn Xuyên. Tất nhiên cô biết chỉ là giấc mơ, tính cách Lận Vũ Châu sẽ không ra tay với người ta, nếu thật sự ra tay, e rằng cậu cũng không đánh lại Cố Tuấn Xuyên.
"Miễn bàn."
Cố Tuấn Xuyên quả quyết từ chối:
"Tôi đến Bắc Đới Hà làm việc, nếu cô không muốn tôi gặp Tiểu Châu, tôi có thể tìm cớ tránh mặt. Dù sao cô cũng hiểu tôi, con người tôi nói dối không chớp mắt."
"Cô có thể ăn nhanh hơn không?"
Cố Tuấn Xuyên giục cô.
"Được."
Chỉ vài ba miếng Lận Vũ Lạc đã ăn xong miếng sầu riêng kia, gói phần còn lại vào tủ lạnh, quyết định làm kem sầu riêng. Sau khi chúc ngủ ngon với Cố Tuấn Xuyên xong, cô về phòng tắm rửa, chờ khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Cố Tuấn Xuyên đang dựa vào hành lang chờ cô.
Anh xoay cằm:
"Qua đây ngủ, làm quen trước."
"Không cần đâu."
"Đến Bắc Đới Hà cũng chia phòng?"
"Không đến mức đó."
Lận Vũ Lạc theo sau anh vào phòng của anh, thấy Cố Tuấn Xuyên đã ôm chăn gối của cô qua đây từ trước. Lận Vũ Lạc thấy thế trận này quá lớn, lớn đến mức khiến cô hoảng hốt.
Cố Tuấn Xuyên tắt đèn, hai người nằm trong bóng tối, Lận Vũ Lạc mở mắt. Cả hai đều không ngủ được, dường như có tâm sự. Lận Vũ Lạc ho một tiếng, nói:
"Cảm giác kia không tệ."
"Hửm?"
"Mua đồ không nhìn giá, cảm giác đó rất tốt."
Cô kể cho Cố Tuấn Xuyên nghe lần đầu vào trung tâm thương mại mua nội y, chính là khoản tiền làm công đầu tiên sau khi cô đến Bắc Kinh, cô rất vui, quyết định mua một bộ nội y xinh đẹp cho mình. Cô hưng phấn vào trong, tìm được một bộ nội y ren màu be, thật sự rất đẹp, cô vẫn nhớ rõ giá của nó, 590 tệ. Sao nội y lại mắc như vậy? Cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng không mua nó.
"Cô có thể bảo bạn trai cũ tặng cho cô."
"Lúc đó anh ấy cũng không có tiền."
Trái tim Lận Vũ Lạc bỗng dưng đau đớn, không hề né tránh nhắc đến người cũ trước mặt Cố Tuấn Xuyên. Cô yên tĩnh một lúc mới lên tiếng:
"Sau này tôi đã sở hữu bộ nội y kia, là anh ấy tặng. Tôi còn chưa kịp mặc, chúng tôi đã chia tay rồi."
"Chúc mừng cô thoát khỏi một người đàn ông nghèo khó."
"Không phải đâu."
Lận Vũ Lạc nói:
"Không phải thế đâu."
Cô không nói gì nữa, bóng tối cho cô cảm giác an toàn, hồi ức chậm rãi kéo đến như dòng nước. Cô nhớ anh ấy lấy hộp quà ra, đưa cho cô như dâng vật quý:
"Là bộ này phải không? Em rất thích bộ này."
Lận Vũ Lạc muốn bật khóc, vì có được bộ nội y mong chờ đã lâu, cô đã ôm anh ấy trong căn phòng chật chội kia rất lâu. Một tình yêu thật lòng đủ tốt, sẽ giúp người ta vượt qua bóng tối.
Lời độc thoại và sự im lặng của Lận Vũ Lạc khiến Cố Tuấn Xuyên cảm thấy trước đây hai người đã có mối liên hệ kỳ lạ. Anh kéo cô vào lòng trong bóng đêm, như muốn vò nát cô vào cơ thể mình. Cố Tuấn Xuyên cảm thấy hôm nay anh đã mất đi người bố trên danh nghĩa, nhưng hình như lại có thêm hơn một nửa người thân.
Lận Vũ Lạc cũng ôm lại anh, muốn nhận được sự an ủi từ đối phương.
Giữa chừng cảm giác sắp đến gần bến bờ sụp đổ lại cuốn lấy Lận Vũ Lạc, khiến cô sợ hãi, cô xin Cố Tuấn Xuyên dừng lại:
"Dừng lại, Cố Tuấn Xuyên dừng lại."
Cố Tuấn Xuyên thật sự dừng lại, áp sát môi cô hỏi:
"Là như vậy sao?"
Cảm giác nửa vời không lên không xuống càng khó chịu hơn, Lận Vũ Lạc thấy sự kiên quyết của mình sắp tan biến, cô muốn liều mạng nắm chặt, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích.
Cố Tuấn Xuyên tránh cô:
"Chẳng phải muốn dừng lại sao?"
Lận Vũ Lạc lắc đầu kề sát má anh, ôm chặt lấy anh, mặc anh đưa cô đến miền cực lạc.
Hôm sau Lận Vũ Lạc đến phòng tập, thấy Khổng Thanh Dương thêm tiết đột xuất. Lúc vào học, Khổng Thanh Dương hỏi Lận Vũ Lạc:
"Cuộc sống hôn nhân thế nào? Còn bối rối nữa không?"
"Không còn nhiều nữa ạ."
Lận Vũ Lạc nói:
"Hôm qua tôi gặp chị Lận, tôi muốn hỏi anh, tình hình này chị Lận có thắng kiện được không? Tôi mong chị ấy thắng, tôi tức muốn chết."
Khổng Thanh Dương cười:
"Sẽ thắng."
"Tại sao?"
"Giờ tôi không thể tiết lộ cho cô biết được, chỉ có thể nói: Lận Thư Tuyết là một người rất ghê gớm, nhưng bà ấy cần thời gian. Chúng tôi đều cần thời gian, để hoàn thiện rất nhiều chứng cứ."
Khổng Thanh Dương an ủi Lận Vũ Lạc:
"Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật nhanh, để cô tốn ít thời gian hơn một chút."
"Tôi không có ý đó."
Lận Vũ Lạc giải thích với anh ấy.
"Tôi biết."
Khổng Thanh Dương cũng hiểu tương đối về Lận Vũ Lạc, dục vọng của cô không lớn, tấm lòng lương thiện thẳng thắn, đôi khi còn có ý thức chính nghĩa mạnh mẽ. Ví dụ như lúc này, cô hi vọng một người đàn ông không chung thủy với gia đình phải gặp quả báo.
Khổng Thanh Dương thích đến tập yoga.
Khách hàng rất ngạc nhiên khi nghe nói anh tập yoga. Vì khi Khổng Thanh Dương lên tòa cho người ta cảm giác khác hẳn vẻ nho nhã, thỏa đáng lúc bình thường. Khi anh ra tòa là một chiến thần ngàn mặt danh xứng với thực. Rất khó để tưởng tượng một người như vậy lại cởi bộ đồ vest, mặc áo thun trắng rộng rãi để tập yoga, cứ như một người vừa nhấc thanh đao lên thoáng chốc lại niệm phật.
Khổng Thanh Dương không giải thích quá nhiều về chuyện này. Anh ấy cho rằng báo đáp mình nhận được từ phòng tập yoga vượt xa số tiền vốn đã bỏ ra, chính là yên bình. Anh ấy có thể thải hết những khí độc và lệ khí tích tụ mấy ngày liền trong sự yên tĩnh của Lận Vũ Lạc, cảm giác đó tuyệt hơn nhiều so với thắng kiện ở tòa án.
"Ngày một tháng mười tôi xin nghỉ phép vài hôm."
Lận Vũ Lạc đối chiếu lịch trình với Khổng Thanh Dương:
"Nếu khoảng ngày một tháng mười anh muốn tập yoga, chị Phương sẽ sắp xếp huấn luyện viên khác dạy thay cho anh."
"Có lẽ một tháng mười tôi cũng bận."
Khổng Thanh Dương duỗi tay ra xa, chậm rãi nói:
"Dẫn bố mẹ tôi đi chơi."
Lận Vũ Lạc biết Khổng Thanh Dương độc thân. Vì sở hữu gương mặt của một người tài giỏi thành công, tính tình nho nhã, cho nên mỗi khi anh ấy rời khỏi phòng tập đồng nghiệp đều bàn tán về anh ấy. Chị Phương dứt khoát nói rõ với mọi người:
"Luật sư Khổng bốn mươi tuổi, độc thân. Nhưng các cô phải chú ý chừng mực, anh ấy đến phòng tập là muốn yên tĩnh. Nếu các cô làm phiền, anh ấy không đến nữa, tôi sẽ giận đấy."
"Không dám ạ! Lần nào anh ấy vào cũng nói: Huấn luyện viên Lạc Lạc, đặt lịch rồi."
Mỗi lần như vậy, Lận Vũ Lạc ở bên cạnh chỉ cười mà không nói.
"Cô thì sao? Một tháng mười nghỉ phép định đi đâu chơi?"
Khổng thanh Dương dặn cô:
"Bất kể đi đâu, cũng phải chú ý an toàn."
"Vâng, cám ơn luật sư Khổng."
Lận Vũ Lạc vẫn giống như trước, lúc Khổng Thành Dương tập xong đi tắm sẽ giúp anh ấy gấp gọn đồ tập, nhét một đóa hoa vào trong, rồi gói lại bằng túi vải, rất chỉnh tề. Hôm nay khi tiễn Khổng Thanh Dương ra cửa, anh ấy bỗng nói với Lận Vũ Lạc:
"Phương Liễu nói cô ấy yêu cầu các cô phải đọc nhiều sách?"
"Vâng, liên quan đến những ngành chuyên nghiệp."
"Bản thân cô thì sao? Có thói quen đọc sách không?"
"Có ạ."
Lận Vũ Lạc hơi xấu hổ:
"Ngày nào tôi cũng xem một chút, sách gì cũng được."
Khổng Thanh Dương cười:
"Tự tin nào, huấn luyện viên Lạc Lạc. Không có nhiều người đọc sách mỗi ngày đâu, cô nên tự hào về điều đó. Trùng hợp trong xe tôi có vài quyển sách nhà xuất bản tặng, tôi đưa cho cô nhé."
"Không cần đâu ạ."
Lận Vũ Lạc vội vàng lắc đầu:
"Tôi không thể nhận quà của anh."
"Đừng căng thẳng, đây không phải quà. Cô giúp tôi một việc, đọc xong cho tôi biết nội dung đại khái là gì. Như vậy khi người của nhà xuất bản hỏi đến, tôi cũng coi như đã đọc qua."
Khổng Thanh Dương lấy túi đưa cho Lận Vũ Lạc:
"Cố lên."
Lận Vũ Lạc ôm túi nhìn Khổng Thanh Dương lái xe rời đi, cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Đã bảy tám năm trôi qua kể từ lần cuối cô được người ta tặng sách.
Buổi tối Lận Vũ Lạc lên xe, đặt túi ở hàng ghế sau. Cố Tuấn Xuyên nhìn thoáng qua:
"Đồ gì vậy?"
"Luật sư Khổng tặng vài quyển sách."
"Sao cô không để trên xe anh ta mà đọc."
Lận Vũ Lạc đã trải nghiệm tính tình nhỏ mọn của Cố Tuấn Xuyên từ lâu, cho nên lúc này cô chọn cách im lặng. Lúc đến phòng làm việc của Cố Tuấn Xuyên, Lận Thư Tuyết đã tới, đang thảo luận cách phối đồ với Cao Phái Văn.
Lận Thư Tuyết đột nhiên cảm thấy mình không thích cách ăn mặc nghiêm túc, bây giờ bà ấy thích những bộ phù hợp vận động ngoài trời, nhưng trông mấy bộ đó lại hơi quê mùa.
"L của mấy đứa có thể thiết kế dòng vận động ngoài trời không? Vừa ngầu vừa thực dụng."
Lận Thư Tuyết thuận miệng đề nghị.
"Không thể."
Cố Tuấn Xuyên từ chối bà ấy:
"Mẹ mau thử đi."
Lận Vũ Lạc không hề coi trọng việc thử váy cưới. Cô thấy chỉ làm cho có lệ thôi, cô cũng không coi nó là hôn lễ thật sự của mình. Cho nên Cao Phái Văn đi cùng cô vào phòng thử đồ, thấy cô chẳng mấy hào hứng, bèn cười nói:
"Lạc Lâc à, yôi nói cho cô nghe, mấy thứ như váy cưới ấy, dù không mặc trong hôn lễ, tin tôi đi, chỉ cần cô mặc vào, chắc chắn sẽ thích nó."
"Tại sao?"
"Vì nó là váy cưới mà."
Lận Vũ Lạc cười.
Cao Phái Văn thiết kế một bộ váy cưới màu trắng rất đẹp. Phần đuôi xòe ra như từng lớp sóng biển, ngực áo thêu vào đóa hoa nhỏ, tôn lên làn da như ngọc của cô. Xõa mái tóc đen mượt trên vai, vấn lên hoặc thả xuống đều mang theo vẻ đẹp gợi cảm.
Hai người yên lặng nhìn vào gương.
Cao Phái Văn thấy váy cưới do mình thiết kế đã tìm được người thật sự phù hợp với nó, còn Lận Vũ Lạc, đột nhiên hi vọng có thể mặc chiếc váy này xuyên về năm cô 20 tuổi.
"Tôi kéo rèm ra nhé, có lẽ Cố Tuấn Xuyên cũng đã mặc xong rồi."
Cao Phái Văn nói.
Cô ấy kéo màn chắn, lùi xuống bên dưới bệ tròn, Cố Tuấn Xuyên từ bên cạnh bước ra, đang cúi đầu cài nút áo ở cổ tay. Bộ vest đen tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh, dư sức làm người mẫu áo cưới.
Lúc ngẩng đầu trông thấy Lận Vũ Lạc mặc váy cưới, ánh mắt hai người chạm nhau, lại tách ra. Không bày tỏ quá nhiều về cách ăn vận của đối phương.
Lận Thư Tuyết nhìn người này, lại ngắm người kia, vỗ tay:
"Tuyệt với! Tốt lắm! Rất xứng đôi!"
"Chờ đã, để tôi chụp ảnh! Cho người mẫu sau này tham khảo!"
Bệnh nghề nghiệp của Cao Phái Văn phát tác, chỉ huy hai người đứng cạnh nhau. Nhưng hiển nhiên tâm tư hai người không ở đây, không phối hợp cho lắm.
"Hai người có thể thân mật chút không?"
Cao Phái Văn hỏi:
"Nếu người mẫu của chúng tôi giống hai người, có còn muốn bán quần áo nữa không? Lạc Lạc nghiêng đầu qua một chút, Cố Tuấn Xuyên ôm eo cô ấy."
"Nhanh lên! Đừng ngây ra đó! Chụp xong là thu dọn."
Dưới sự thúc giục của Cao Phái Văn, hai người gượng gạo chụp một tấm ảnh.
"Chụp xong rồi à? Thay đồ đây."
Cố Tuấn Xuyên nói xong lại vào phòng thử đồ, cởi bộ vest bó buộc trên người anh ra.
"Thế nào?"
Cao Phái Văn khẽ hỏi cảm nhận của Lận Vũ Lạc.
"Thật sự rất đẹp, tôi không nỡ cởi nó ra."
"Vậy mặc thêm chút nữa đi."
"Không cần."
Đối tượng kết hôn không đúng, váy cưới có đẹp đến mấy cũng chỉ lãng phí. Lận Vũ Lạc cởi ra chẳng chút do dự.
Lúc rời khỏi, Lận Thư Tuyết đưa cho họ một cái túi, bên trong là thiệp mời đã in xong, Lận Thư Tuyết giao bài tập, bảo họ tranh thủ thời gian mấy ngày nay viết danh sách thiệp mời, sau kỳ nghỉ lễ bà ấy sẽ sắp xếp mời người ta.
Mãi đến giờ phút này Lận Vũ Lạc mới thực sự nhận ra mình đã bước vào bản thỏa thuận kia, vì buổi hôn lễ như một màn biểu diễn sắp đến rồi.
Nhận túi của Lận Thư Tuyết đặt ở hàng ghế sau, phát hiện không thấy sách của cô đâu nữa.