Trường An Thái Bình

Chương 107: Kết án



Tô Sầm loạng choạng chạy về, con đường đá xanh vốn nhấp nhô lại phủ tuyết dày không thấy rõ nông sâu, Tô Sầm vấp ngã liên tục, có thể gọi là vừa lăn vừa bò, không màng hình tượng.

Ra khỏi rừng trúc Tô Sầm liền nhảy lên ngựa, phóng đi như bay.

Khi về đến cung Hưng Khánh, Tô Sầm cảm giác hai chân không còn là của mình nữa rồi.

Cản thị vệ lại hỏi Vương gia ở đâu, biết Lý Thích đang ở thư phòng, Tô Sầm nghiêng ngả, bình tĩnh lại rồi co chân chạy tới thư phòng.

Đến khi mở cửa phòng, thấy người kia yên ổn đứng dưới khóm lan, Tô Sầm mới yên tâm.

Cậu định điều Tống Kiến Thành từ Quỳ Châu về, chỉ riêng vì mấy chậu lan này thôi cũng nên khôi phục nguyên chức cho gã rồi!

Lý Thích cầm kéo nhìn sang… Mấy chậu lan này um tùm tươi tốt, tiếc là lộn xộn không ra hình dáng gì, hiếm khi hắn mới có nhã hứng định tu sửa lại thì thấy Tô Sầm tông cửa chạy vào, Lý Thích nhíu mày: “Hốt ha hốt hoảng ra thể thống gì nữa?”

Tô Sầm không giải thích, bước thẳng lên kéo áo Lý Thích bắt đầu cởi ra.

Lý Thích bị cởi áo cũng hoang mang, nhưng sợ kéo trên tay làm Tô Sầm bị thương đành đứng yên cho cậu cởi, đến khi chỉ còn lớp thâm y bên trong Tô Sầm mới hỏi: “Tranh đâu?”

Không đợi Lý Thích trả lời, Tô Sầm tự chạy ra bàn lục đồ, tìm thấy bức “Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ” đã hại vô số người thì vội ném vào chậu than cùng trang phục của Lý Thích.

Ngọn lửa bốc lên, đến khi đồ đạc đã cháy hết chẳng còn mảnh tro nào Tô Sầm mới ngồi phịch xuống, bưng chén trà đã lạnh từ khi nào lên tu cạn, rồi thở phào.

Bấy giờ cậu mới chú ý đến ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Lý Thích.

Tô Sầm nhảy dựng lên, nhìn Ninh Vương ăn vận đường hoàng bị mình cởi đến quần rách áo bươm, cầm kéo đứng bên cạnh, Tô Sầm dở khóc dở cười, cuối cùng đành cúi đầu giả bộ sám hối.

Song vẫn không kìm được khóe môi giương cao, vì đến kịp lúc, vì sống sót sau kiếp nạn, vì người này vẫn còn đứng trước mặt cậu.

Nhưng ngay sau đó Tô Sầm đã không cười nổi nữa. Ninh Vương vứt kéo bước lên khiêng người lên vai, sải bước vào tẩm cung ném Tô Sầm lên giường. Tô Sầm khinh thường bề trên, chọc giận long nhan, phải phạt.

Tô Sầm nằm trên giường vừa khóc vừa giải thích đầu đuôi mọi việc, đến khi được giải phóng chỉ còn đúng một hơi tàn. Đấy là còn may cậu khéo mồm khéo miệng, nếu không có khi còn chẳng có nổi một hơi tàn này.

Tô đại nhân há miệng th ở dốc sau khi thoát nạn, bất lực nhìn trời, quả nhiên là không thể tùy tiện vỗ mông hổ, không được tùy tiện cởi áo Ninh Vương.

Nghỉ ngơi một lát, Tô Sầm tựa vào ngực Lý Thích, ngẩng đầu hỏi: “Ngài nói xem Phong Nhất Minh này bị người ta lợi dụng, hay là… lại thông đồng với người của Ám Môn rồi?”

Lý Thích xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tô Sầm, nhắm mắt bảo: “Y không dám.”

Tô Sầm bĩu môi: “Trời cao hoàng đế xa, sao ngài biết y không dám?”

Lý Thích mở mắt nhìn người trong lòng lại bắt đầu ghen bướng, bèn bâng quơ nói: “Ban đầu khi biết y là người Ám Môn cài vào ta đã cho bẻ gãy bảy ngón tay, đánh gãy ba xương sườn, nằm dưới địa lao ba tháng mới bò dậy được.”

Khóe miệng Tô Sầm khẽ giật, vừa thầm than may mà mình quay đầu là bờ, vừa khinh thường Phong Nhất Minh đúng là cầm tinh con đỉa, bị người ta tra tấn vậy mà vẫn cố sống cố chết theo bằng được.

Không đợi cậu khinh bỉ xong, Lý Thích bỗng nói: “Dọn qua đây đi.”

Tô Sầm gật đầu: “Vâng, ti tiện thật… Dạ?!”

Lý Thích bình tĩnh nói: “Qua đây ở, đón Tết.”

Tô Sầm ngẩn ngơ, lời nói ra chẳng liên quan gì: “Nhưng nhà em còn có hai người nữa, em cũng không rõ tập tục ở thành Trường An, làm loạn phép tắc thì sao?”

Lý Thích cũng không để bụng, cười bảo: “Không muốn thì thôi.”

Tô Sầm lập tức thẳng người dậy, trợn mắt nhìn hắn, ngại không muốn nói câu bằng lòng đành đỏ mặt hỏi: “Thế em ở đâu?”

Lý Thích cười ầm lên, vỗ vai cậu: “Vẫn ở căn phòng lúc trước.”

Tô Sầm nhíu mày: “Đó chẳng phải phòng cô Ôn sao?” Tuy cậu không kỵ chuyện ma quỷ, nhưng cũng không thể làm tu hú chiếm tổ được.

Lý Thích chỉ bảo: “Đó là phòng của Ninh Vương phi.”



Cách ngày Tô Sầm dẫn Khúc Linh Nhi vào cung Hưng Khánh ở, vốn dĩ cậu muốn đưa cả A Phúc theo, nhưng A Phúc lại nghĩ năm mới không thể vắng nhà cả được, muốn ở nhà đón giao thừa. Tô Sầm không khuyên được đành để mặc cậu ta.

Khúc Linh Nhi lại thích thú vô cùng, y mới bị Kỳ Lâm chuốc bùa mê thuốc lú, vẫn đang ù ù cạc cạc chỉ muốn quấn lấy Kỳ ca ca mỗi ngày. Vừa dọn qua y đã không chần chừ chui tót vào viện của Kỳ Lâm, ba ngày liên tiếp Tô Sầm chẳng thấy người đâu cả.

Mấy chậu lan Tô Sầm đưa tới được lòng trên, Lý Thích sai người dựng giàn hoa ở nơi đón nắng trong thư phòng, chưa được hai ngày mấy bông hoa đó đã bắt đầu nở rồi.

Tô Sầm vừa ngắm hoa vừa cảm thán mấy thứ này vô lương tâm, lúc cậu chăm sóc thì chẳng thèm đánh phát rắm nào, vừa gặp Lý Thích đã nở lòe nở loẹt. Nghĩ bụng đồ của Tống Kiến Thành đúng là khéo ton hót hệt như gã, cho Tống Kiến Thành ở Quỳ Châu thêm mấy năm nữa vậy.

Không bao lâu nữa là sang năm mới, khắp cung Hưng Khánh rộn rã tưng bừng, không ngờ lúc này rồi còn có khách hiếm tới thăm.

Phong Nhất Minh hùng hổ từ Dương Châu đến, lấy cớ là đến tạ tội, cuối cùng vừa gặp y đã bị Lý Thích đá xuống khỏi Hoa Ngạc Tương Huy Lâu.

Phong Nhất Minh bị đá cú này chẳng oan chút nào, y lồm ngồm bò dậy phủi bụi trên người, sau đó lại hớn hở sáp lại, trông cam chịu vô cùng.

Tô Sầm trợn mắt, nghĩ chắc rằng bức tranh kia là Phong Nhất Minh cố tình để vào, muốn mượn cớ này vào kinh dán vào mắt Lý Thích.

Mới kẹp có bảy ngón tay là còn ít đó, phải đánh gãy hai đùi nhốt ở Dương Châu luôn mới phải.

May mà cậu nhanh chân vào cung Hưng Khánh ở trước, bằng không để mặc đôi nam đạo tặc nam bán chôn này đón năm mới với nhau, biết được năm sau vào triều ai là kẻ phải đi đấy.

Ngay chiều hôm đó Phong Nhất Minh đã chui vào thư phòng Lý Thích giải thích mọi chuyện, nói những thứ y gửi tới toàn là đồ các thương nhân Dương Châu mượn tay y biếu tặng Vương gia, vốn dĩ y cũng đã kiểm tra một lần rồi, không ngờ vẫn còn sót lại. Bên phía Dương Châu y đã xử lý xong cả, diệt thêm vài tai mắt của Ám Môn, qua đây là vì lo người khác bẩm báo không rõ ràng, hai cũng là không yên tâm được. Nếu Lý Thích thấy y vượt quá quy củ thì mai y sẽ đi ngay, chẳng qua tàu bè về Dương Châu đã dừng hết, đi đường bộ thì e là phải đón năm mới giữa đường.

Tô Sầm ngồi ôm đĩa táo nhai rôm rốp bên cạnh, thầm nghĩ cậu đánh giá thấp thực lực của Phong Nhất Minh rồi. Lời y nói hợp tình hợp lý, không chỉ xóa bỏ hết hiềm nghi ở mình mà còn ra vẻ là người biết vì đại cục, nói một thôi một hồi chẳng qua cũng chỉ để ở lại đây.

Nào ngờ Lý Thích chẳng buồn ngẩng đầu, phất tay bảo: “Bảo Kỳ Lâm chuẩn bị cho con ngựa khỏe, mai đi sớm cho kịp.”

Phong Nhất Minh: “…”

Tô Sầm che miệng cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Phong Nhất Minh nói vậy đã rõ ràng lắm rồi, nào ngờ Lý Thích còn thẳng hơn y, còn chẳng thèm lấy lệ.

Phong Nhất Minh lườm Tô Sầm, thua keo này ta bày keo khác, y chỉ vào Tô Sầm: “Thần với Tô đại nhân lâu ngày chưa gặp, nhớ nhung khôn xiết, cứ đi vậy e là Tô đại nhân sẽ buồn.”

Tô Sầm nghĩ bụng: buồn cái đầu ngươi đó, ngươi đi rồi ta mừng còn chẳng kịp nữa là. Nhưng chưa kịp nói gì, cậu đã thấy Phong Nhất Minh ra hiệu với mình: “Thuyền, hoa.”

Tô Sầm lập tức toát mồ hôi, Lý Thích vẫn chưa biết chuyện lúc ở Dương Châu cậu làm “khách trong màn” của hoa khôi trên thuyền hoa, nếu Lý Thích biết chuyện này, cậu hoàn toàn không nghi ngờ Lý Thích có thể làm cậu suốt Tết không xuống giường. Xoắn xuýt hồi lâu, chỉ đành cắn răng đáp: “…Phải.”

Lý Thích ngẩng đầu nhìn Tô Sầm bằng ánh mắt sâu xa, đến khi Tô Sầm chột dạ ứa mồ hôi hắn mới gật đầu: “Vậy thì ở lại đi.”

Phong Nhất Minh mừng húm, chỉ muốn chạy ra trước mặt Tô Sầm nhướng lông mày lên tận đỉnh đầu, nhưng chưa kịp thực hiện y đã nghe Lý Thích nói tiếp: “Cung Hưng Khánh không còn chỗ ở, ngươi sang chỗ Trịnh Dương đi.”

Tô Sầm bật cười, hay cho cung Hưng Khánh không còn chỗ ở, ba ngàn cung điện, không biết ai đã ở cả rồi.

Phong Nhất Minh ngạc nhiên suýt rơi lông mày, cân nhắc hai bên, đến phủ Anh Quốc công thì vẫn hơn là về Dương Châu, chỉ đành hậm hực đồng ý.



Tối hôm đó Trịnh Dương đến rước người đi, tuy hai người chưa từng làm quan cùng triều, nhưng cũng có duyên gặp mặt mấy lần. Trịnh Dương đang đau đầu vì ông cụ nhà mình ngày nào cũng bắt y gặp cô này chị nọ, có Phong Nhất Minh làm lá chắn cho vui còn chẳng kịp, hí hửng đưa người đi.

Kết quả chưa hết nửa ngày hai người đã ngưu tầm ngưu mã tầm mã, từ đó về sau ngày nào Phong Nhất Minh cũng kéo Trịnh Dương sang cung Hưng Khánh, quấy Tô Sầm không chịu nổi.

Hôm đó hai người lại qua chơi, Trịnh Dương bất mãn cậu mình nhốt Tô Sầm trong cung Hưng Khánh, bèn muốn rủ Tô Sầm lén ra ngoài uống rượu vào mùng một. Không ngờ đúng lúc Lý Thích vào phòng, âm mưu chưa thành đã đổ bể.

Lý Thích hỏi có những ai.

Trịnh Dương hậm hực đọc mấy cái tên, cuối cùng bảo: “Cả Ninh Tam nữa.”

Đều là công tử các nhà quan lại vinh quý, cho Tô Sầm kết bạn với họ cũng không thiệt, Ninh Vương vung tay: “Khỏi phải ra ngoài, đến cung Hưng Khánh đi.”

Trịnh Dương há hốc miệng. Bao đời này, cung Hưng Khánh là biệt uyển hoàng gia, nổi danh bởi phong cảnh trác tuyệt. Tiếc là từ khi cậu y vào ở thì nơi này chẳng khác nào thùng sắt, muốn vào cung Hưng Khánh còn khó hơn vào hoàng cung. Không ngờ cậu y lại chịu đặc cách vì Tô Sầm, cho y dẫn người vào cung Hưng Khánh.

Tô Sầm cười với Lý Thích, nụ cười rực rỡ hơn nắng vàng ngoài cửa.

Phong Nhất Minh thầm thở dài, quả nhiên là người mới cười người cũ lặng im, cung Hưng Khánh không có chỗ cho y ở lại có chỗ cho Tô Sầm thết tiệc, y đúng là qua đây để chịu tội mà. Cứ tưởng rằng ở kinh thành hai người này sẽ thu mình lại, không ngờ so với Dương Châu thì chỉ hơn chứ không hề thua kém. Trịnh Dương vừa về liền gửi thiệp mời, mãi mới có dịp được nương nhờ Tô Sầm thể hiện một lần, tất nhiên y phải chơi cho đủ. Bỗng chốc thiệp mời thành thứ khó cầu trong kinh, quà mừng năm mới phủ Anh Quốc công nhận được năm nay vượt xa các năm trước.