Tô Sầm ôm người vào mới phát hiện cơ thể nho nhỏ run bần bật. Trước giờ cậu vẫn coi Hổ Tử như ông cụ non, nó chăm sóc con Hai, ban đầu còn chăm cả cậu, giờ mới nhớ ra nó cũng chỉ là một đứa bé… cũng khóc cũng quấy cũng sợ khi thấy chuyện máu me.
Tô Sầm vuốt lưng an ủi một lúc Hổ Tử mới yên lại, khi kéo ra nhìn thì nó đã thiếp đi vì mệt rồi.
Đặt hai đứa bé cạnh nhau, Tô Sầm mới nhớ ra lý do mình gọi chúng đến. Nhưng khó lắm hai đứa bé mới ngủ được, không lý nào cậu còn đánh thức nữa. Tém lại chăn cho hai đứa trẻ xong, Tô Sầm nhìn chiếc giường chật kín, khẽ thở dài rồi rón rén ra ngoài.
Trước khi đi cậu còn dặn thị vệ bên ngoài: “Tạm bố trí cho hai đứa ở chỗ ta, không cần đưa ra ngoài. Tăng thêm hai người canh cửa, hai đứa bé này là nhân chứng quan trọng, nhất định phải bảo vệ an toàn cho chúng.”
Trù trừ bên ngoài mấy vòng, Tô đại nhân không biết về đâu bèn nghĩ ra cách mò về phòng Lý Thích, nhân lúc người ngủ thì lén lút lên giường.
Không ngờ vừa mở cửa vào phòng thì thấy Lý Thích đã dậy, đang cầm cuốn sách tựa lên đầu giường, không thèm nhìn cậu.
Tô Sầm đứng ngay cửa đi không được ở cũng chẳng xong, rối ren hồi lâu cũng không thể so đo với cái giường đường… Giờ mà ra ngoài chỉ còn nước trải chiếu nằm đất thôi.
Thế là cậu mặt dày mày dạn cười nịnh, bước lên: “Em về rồi.”
Lý Thích lật sách, không ư hử gì.
Tô Sầm đành mặt dày trèo lên, vừa bò đến đuôi giường thì Ninh Vương cũng phản ứng lại, nâng bắp đùi cao quý đá cậu xuống.
Tô Sầm ngã nhào ra đất, mông đáp xuống gây tiếng vang cực trầm, sau rồi đến lưng cũng đáp đất. Cậu ngớ người, mãi lâu sau mới nhớ ra ngẩng đầu nhìn Lý Thích. Tên đầu sỏ kia vẫn không thèm nhìn cậu, như chẳng phải việc của mình, như thể người vừa đá cậu là người khác vậy.
“Vương gia?” Tô Sầm rút kinh nghiệm không dám lên giường nữa, mà cúi người kéo áo Lý Thích: “Giận rồi ạ?”
Cuối cùng Ninh Vương cũng chịu đáp lại, hắn ngước mắt, nói: “Đi rồi thì khỏi về nữa, cút.”
Tô Sầm sững người, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Lý Thích đập cuốn sách trên tay lên cửa, coi chỗ này là thanh lâu kỹ quán muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc!
Tự xuống giường tắt đèn, khóa cửa, chẳng lẽ không có cậu hắn lại không ngủ được!
Chưa nguôi cơn giận đã lại nghe tiếng sột soạt ngoài cửa phòng, sau mấy lần đẩy không được, người bên ngoài cũng bỏ cuộc. Một lát sau, cửa sổ lại kẽo kẹt.
Đầu tiên là ném chăn nệm vào, sau đó người cũng nhảy vào luôn. Lý Thích im lặng nhìn người kia quen tay quen chân chui vào phòng, trước tiên là nhặt cuốn sách đang “phơi thây” trong phòng rồi cất đi, sau đó rón rén trải chăn nệm xuống cạnh giường, cởi áo nằm, tự nhiên như đã tái phạm nhiều lần.
Nằm xuống rồi Tô Sầm mới thỏa mãn thở dài, đằng nào cũng là trải đệm, trải đâu mà chả là trải.
Trước khi ngủ cậu còn nói nhỏ với người đang nằm cứng còng giả ngủ trên giường: “Lần sau đừng khóa cửa nữa, lỡ như có chuyện gì đám Kỳ Lâm không vào được thì sao?”
Lý Thích suýt bật cười vì tức, thầm nghĩ cả em còn vào được thì sao đám Kỳ Lâm lại không vào được?
Tô Sầm mơ màng ngủ đến nửa đêm, cảm giác người mình nhẹ đi, sàn đá cứng ngắc bên dưới không còn nữa mà biến thành chăn đệm mềm mại, mùi đàn hương vẩn quanh ôm cậu vào lòng.
Sau đó một bàn tay với lớp chai mỏng thò vào đai lưng, đặt lên mông cậu.
Tô Sầm hoàn toàn tỉnh hẳn, thầm nghĩ bảo sao tên cáo già này lại rủ lòng từ bi, hóa ra là nổi hứng, cậu khom người định trốn lại bị vỗ nhẹ lên hông: “Yên nào.”
Tô Sầm lập tức nằm yên, sợ bị đá xuống giường lần nữa.
Bàn tay kia x0a nắn mông cậu không nặng không nhẹ, nhưng từ đầu chí cuối vẫn rất yên phận, không vượt quá giới hạn.
Tô Sầm nhớ lại, lúc trước bị đá xuống giường mông cậu chạm đất trước, hóa ra tên cáo già này thức tỉnh lương tâm sợ cậu bị bầm nên mới xoa bóp cho lưu thông máu giúp cậu.
Tô Sầm khẽ cười.
Khuôn mày tuấn tú cau lại, mông cậu lập tức nhận thêm một phát đánh, Tô Sầm đau nhe răng, đôi mắt lại ngậm cười nhìn Lý Thích: “Ngài nói xem chúng ta có phải ‘một đêm phu thê trăm ngày nghĩa, đầu giường cãi nhau cuối giường lành’ không?”
Lý Thích không nhịn được nữa, bật cười, hắn bóp hai cánh mông kéo lại, Tô Sầm lập tức cảm nhận được thứ nóng hổi cứng ngắc chọc vào mình.
Lý Thích đè lên người cậu: “Ta thấy câu ‘một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ đúng hơn đấy.”
…
Hôm sau ngủ dậy Tô Sầm lập tức sang xác nhận tình hình hai đứa trẻ, cái Hai đã tỉnh, đang ngồi trên đầu giường nghịch sợi dây màu rủ xuống, thấy Tô Sầm nó sáng mắt lên, nhảy xuống giường gọi “Anh ơi”.
“Hổ Tử đâu?” Tô Sầm hỏi.
“Anh Hổ đi lấy cơm rồi.” Cô bé ngủ một giấc tỉnh táo lên nhiều, quấn lấy Tô Sầm hỏi đông hỏi tây: “Anh ơi đây là phòng anh à? Hôm qua bọn em ngủ ở phòng anh thì anh đi đâu ngủ? Giường anh thoải mái thật, em chưa ngủ giường tốt như vậy bao giờ, em ở lại ngủ thêm mấy hôm được không?”
“Nếu em thích có thể ở lại luôn.” Đằng nào phòng cũng bỏ trống, không bằng tận dụng cho hết, Tô Sầm ngồi xuống cạnh giường, kéo cô bé lại rồi nghịch hai bím tóc của nó: “Chuyện hôm qua em còn sợ không?”
Nó gật đầu, xong rồi lại lắc: “Anh Hổ nói anh ấy sẽ bảo vệ em, còn nói anh cũng sẽ bảo vệ bọn em, nên em cũng không sợ nữa.”
“Anh sẽ bảo vệ hai em.” Tô Sầm trịnh trọng nói, và dịu dàng cười với nó: “Thế anh hỏi em mấy câu, em trả lời được không?”
Thấy cái Hai gật đầu Tô Sầm mới hỏi: “Hôm qua em nhìn thấy vị đại nhân kia giết người thật sao?”
Cô bé khó xử nhìn Tô Sầm: “Thật ra… em không thấy gì hết.”
Tô Sầm nhíu mày: “Nhưng Hổ Tử nói các em đã thấy mà.”
“Anh Hổ thấy rồi, nhưng em không thấy.” Cô bé kéo vạt áo tả tơi lại: “Lúc đó anh Hổ đang bắt ve trên cây nên mới nhìn thấy, em đứng bên dưới, em cũng muốn lên cây nhưng anh Hổ không cho. Sau đó anh Hổ nói có người chết, bị người đó giết, đến lúc em trèo lên cây thì đã không còn ai rồi, chỉ thấy thi thể treo trên cành cây thôi.”
“Vậy tức là lúc đó chỉ có mình Hổ Tử nhìn thấy chuyện đã xảy ra.” Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhìn lên cười với cô bé: “Thế mà hôm qua em còn ngất xỉu vì sợ.”
“Đâu có đâu!” Cô bé đỏ mặt: “Hôm qua em buồn ngủ lắm nên mới ngủ một giấc, không phải sợ mà! Lúc trước nhìn anh treo trên vách núi em còn không sợ, sao lại ngất xỉu vì sợ một cái xác được!”
“Buồn ngủ lắm?” Tô Sầm nhíu mày, hỏi: “Vậy là em ngủ chứ không phải hôn mê à?”
Cô bé gật đầu: “Em cũng chả biết làm sao nữa, chiều qua em buồn ngủ lắm, mắt cứ díu lại, ngủ một mạch tới sáng nay luôn.”
“Hôm qua em đã ăn những gì?”
Cô bé nhớ lại, xòe tay ra đếm: “Bánh bột ngô, canh rau chân vịt, anh Hổ còn bắt một con chim nên hai bọn em còn lén nướng ăn nữa, với cả ăn chè đậu xanh… hết rồi.”
Tô Sầm hỏi: “Có món nào em ăn mà Hổ Tử không ăn không?”
Cô bé mím môi nghĩ ngợi: “Có chè đậu xanh! Chiều nào cũng chỉ có một bát thôi, anh Hổ nhường em cả.”
“Chè lấy ở đâu?”
“Trong lều cháo ạ.”
“Ai phụ trách phát?”
“Là…”
“Em Hai!” Chưa kịp dứt lời nó đã bị cắt ngang, Hổ Tử bưng hai bát mì từ ngoài vào: “Nhanh lại đỡ cho anh, nóng chết mất!”
Cô bé vội vàng chạy lại đỡ bát, hai đứa bưng bát mỳ ngồi cạnh bàn, ăn ngấu nghiến.
Hổ Tử ăn nhanh, không bao lâu đã hết sạch, Tô Sầm bèn kéo tay áo bảo nó ra ngoài với mình.
Hổ Tử nhìn cái Hai đang vùi đầu ăn, rồi mới đứng dậy ra ngoài với Tô Sầm.
“Anh muốn em nói thật cho anh.” Tô Sầm ngồi xổm xuống đặt tay lên bờ vai gầy gò của nó: “Em nhìn thấy Lương đại nhân giết người thật sao?”
Hổ Tử mím môi, nhìn Tô Sầm: “Đúng là ông ta giết.”
Tô Sầm híp mắt, nhéo đầu ngón tay đỏ ửng vì nóng của Hổ Tử: “Nhưng Lương Phương đã chạy rồi, em còn sợ ai nữa?”