Trường An Thái Bình

Chương 144: Thương Quân



Đêm về khuya, cuối cùng hành cung cũng yên lại sau một ngày ồn ã. Ninh Vương sai lều cháo nấu canh gừng, phân cho mỗi người mắc mưa một bát. Tô Sầm mệt dừ người, bóp mũi uống cạn rồi về phòng sớm, hiếm có ngày cậu phung phí một lần, sai người hầu khiêng chậu nước nóng vào tắm.

Tựa lên vách bồn đến khi ngâm đẫm cả người rồi Tô Sầm vẫn không muốn đứng dậy, trái lại tay chân dần mềm ra, càng lười cử động.

Đến khi nước lạnh dần, ngâm tiếp nữa thì cơ thể mềm mại cũng cứng lại, Tô Sầm mới không bằng lòng đứng dậy, lười mặc quần áo mà chỉ lau khô rồi chui vào chăn ngay.

Vùi trong chăn gấm thở dài thỏa mãn, cuối cùng ngày hôm nay đã qua rồi.

Vừa định quay về hẹn gặp Chu Công tiếp, không ngờ tiếng gõ lại không biết điều vang lên. Tiếng đầu tiên Tô Sầm mặc kệ, nhắm mắt giả vờ ngủ, không ngờ người bên ngoài cứng đầu đến lạ, gõ lần thứ hai rồi tiếp lần thứ ba, như thể không đánh thức được cậu thì không dừng.

Tô đại nhân bực bội hét ra ngoài cửa: “Ai đấy?”

Tiếng Kỳ Lâm vọng vào từ bên ngoài: “Vương gia gọi ngài sang.”

Tô Sầm lẩm bẩm một câu, tất nhiên không phải lời tốt đẹp gì. Hôm nay cậu mệt lắm rồi, thật sự không có hứng thị tẩm, bèn nhíu mày kháng nghị: “Không đi được không?”

Ngoài cửa yên lặng một hồi, Tô Sầm vừa định mừng chiến thắng thì nghe thấy tiếng bước chân thong thả bên ngoài, dừng lại trước cửa phòng. Người nọ sai: “Cạy cửa.”

Then cửa đã cài chặt bắt đầu rung lên.

Thấy người bên ngoài sắp phá cửa vào phòng, Tô Sầm lề mề ngồi dậy chửi một câu, bấy giờ mới hục hặc khoác áo ra ngoài.



Tô Sầm luôn miệng mắng “Lão già [email protected] đãng”, “Lão cáo già” suốt dọc đường, đêm về gió núi thổi mạnh, lại vừa mới mưa, cơ thể vừa ngâm nước nóng bị gió thổi qua lại lạnh toát. Cậu kéo kín áo khoác, lết mãi mới tới nơi, cậu mở cửa ra định mắng “lão cáo già”, nhưng vừa thốt một chữ “lão” cậu đã thấy Lương Phương cũng đứng bên ngoài, lập tức sửa miệng, cung kính gọi “Vương gia”.

“Lão vương gia?” Lý Thích ung dung nhìn cậu: “Bản vương già rồi?”

Tô Sầm bị hắn nhìn mà rùng mình, vội giải thích: “Vương gia không già, là thần già rồi, già cả hay tham ngủ, tay chân cũng chậm chạp, mong Vương gia thứ tội.”

Tô đại nhân vừa mới đầu hai, tất nhiên chưa thể nói “già”, giọng điệu của cậu nghe tức tối rõ rệt, Lý Thích chưa kịp đáp lại thì Lương Phương đã cười: “Tô đại nhân khéo đùa quá, anh mà già rồi thì hai lão già chúng ta làm sao đây? Ha ha ha… ha ha… ha?”

Lý Thích nhíu mày nhìn sang, Lương Phương cười khan mấy tiếng mới từ từ nhận ra vấn đề, vội nói: “Vương gia không già!”

Tô Sầm bụm miệng cười, lại nhận về một cái lườm cháy mặt.

Bầu không khí căng thẳng ban nãy lập tức tan biến.

Lý Thích hất cằm sang Lương Phương: “Trọng An muốn gọi em sang, có mấy việc cần bàn.”

Hóa ra là việc công. Tô Sầm chắp tay với Lương Phương: “Mời Lương đại nhân nói.”

“Cũng không phải việc gì lớn.” Lương Phương nói: “Ta chỉ muốn hỏi anh định xử lý người dân thôn Tào thế nào? Vốn là ta đến hỏi Vương gia, Vương gia lại bảo đây là án của anh, phải xin ý anh, ta nóng tính, không hỏi cho rõ thì không ngủ được nên mới quấy rầy lúc khuya thế này, Tô đại nhân đừng trách.”

Cơn tức trong bụng Tô Sầm xuôi đi không ít, cậu nhìn Lý Thích trước rồi mới nhìn sang Lương Phương, nói: “Nếu Lương đại nhân đã hỏi chắc là cũng có ý gì rồi?”

“Nói sao thôn Tào cũng thuộc quyền ta cai quản, nên chuyện này ta chết muôn lần khó thoát tội.” Lương Phương lắc đầu thở dài: “Ta đã hỏi rồi, thực chất họ làm việc giúp Ám Môn cũng vì bất đắc dĩ. Thôn Tào ngập lụt hằng năm, không thu hoạch được gì còn phải nộp thuế, họ cũng hết cách mới hợp tác với Ám Môn. Tôi cũng đã hỏi, phần đông người trong thôn không hay biết gì nhiều, không trực tiếp tham gia vào vụ cướp bạc mà chỉ lo việc canh chừng, người ra tay thực sự vẫn là đám Tống Phàm kia. Nhiều người còn chẳng biết người họ chặn đường là quan sai, cướp bạc triều đình. Nên là ta muốn xin Tô đại nhân có thể tha cho một lần, cho họ một đường sống hay không. Để chuyện này xảy ra là do ta tắc trách, hoặc ta có thể chịu phạt thay họ, nếu ta phát hiện sớm hơn cũng không đến nông nỗi này.”

Tô Sầm nghe Lương Phương nói xong cũng hiểu ý mà cười, cậu cũng đang đau đầu vì thôn Tào, vừa khéo xuôi theo lời Lương Phương luôn: “Ta cũng đang bối rối đây, thôn Tào đông dân, dẫn hết về kinh cũng không khả thi lắm, nếu Lương đại nhân đã có lòng thì có thể giao chuyện này cho Lương đại nhân nào.” Sau đó nhìn sang Lý Thích: “Chẳng hay ý Vương gia thế nào?”

“Các em đã nói xong hết rồi ta còn nói được gì nữa?” Lý Thích hào phóng trao quyền, coi như trọn vẹn tâm tư nho nhỏ này cho họ, rồi lại nói: “Ta chỉ yêu cầu một việc, không biết có thể tha nhưng không phải cứ buông thả hết, có tội phải phạt, không thiết pháp không giết tận, ngươi tự biết lấy mà làm.”

Lương Phương vội đứng dậy đáp “Vâng”.

Tiễn Lương Phương đi, Tô Sầm cũng coi như bớt một gánh nặng, tâm trạng cực tốt, chút khó chịu vừa rồi cũng tan biến theo. Bấy giờ cậu lại ra vẻ muốn ở lại, không muốn đi về cho gió thổi lần nữa nên kiên quyết không đi.

Không ngờ Lý Thích lại không biết ơn, không bảo cậu đi cũng không giữ cậu lại, hắn im lặng ngồi xuống bàn đọc sách, không thèm nhìn cậu.

Tô Sầm không biết mình nói câu nào đụng chạm đến long nhan, bèn dè dặt bưng trà lên, hỏi thử: “Vương gia vẫn chưa nghỉ nữa ạ?”

Lý Thích không buồn ngẩng đầu, giở sách nói: “Không còn việc của em nữa, lui đi.”

Tô Sầm sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, không muốn đi. Thế là lại ưỡn mặt đi lên: “Đêm khuya rồi, em hầu Vương gia ngủ nhé.”

Lý Thích rũ mi, thong thả nói: “Bản vương già rồi, có lòng mà chẳng có sức.”

Tô Sầm cười thành tiếng, hóa ra lão cáo già vẫn nhớ chuyện này, bảo sao lại hờ hững với cậu thế.

Bây giờ tính tròn lên Ninh Vương cũng mới chỉ đang độ bất hoặc[1], chưa thể nói là “già”. Lại thêm nhiều năm chinh chiến sa trường, mặt mày sắc bén, khí thế mạnh mẽ, mấy anh chàng mới tuổi hai mươi không thể sánh bằng. Nhưng vì quyền cao chức trọng, người khác không dám vượt quá giới hạn nên phải tôn phải kính, không dưng lại kéo hắn vào nhóm người hơn người khác một bậc. Tối nay hắn bị đả kích hai lần, còn bị Lương Phương đã nửa đầu tóc bạc kéo chung vào hàng ngũ người già, hiển nhiên là họa vô đơn chí.

[1] Độ 40 tuổi.

“Vương gia không già, không già chút nào.” Tô Sầm nhịn cười dỗ dành: “Ai dám nói Vương gia già tức là đặt điều che mắt, nên bắt lại mà xử theo luật để răn đe cảnh cáo!”

Lý Thích ngó lơ cậu.

Tô Sầm không được phản ứng lại, vẫn chưa bỏ cuộc đi quanh bàn mấy vòng, thấy Lý Thích kiên quyết không nhìn mình mới bĩu môi thầm oán, có sách gì đẹp hơn cậu nữa?

Dán đầu lại nhìn vào sách của Lý Thích, cậu tìm chuyện nói: “Cách của Thương Quân tuy có tác dụng nhưng không khỏi quá nghiêm khắc, chỉ trọng công lý mà không theo lòng người, trị Công tử Kiền, lừa tướng Ngụy là Ngang, không nghe lời Triệu Lương, đối đầu quyền quý, xử cả đại phu, cuối cùng mất hết lòng người, kết cục thê thảm.”

Cuối cùng Lý Thích cũng ngẩng đầu nhìn cậu: “Không có Thương Quân chẳng có Tần, tuy Thương Ưởng đã chết nhưng tân pháp vẫn còn, nước Tần thậm chí cả triều Tần đều tuân theo phép này, làm nên nghiệp lớn, công cao như núi.”

“Nhưng hắn chết rồi.” Tô Sầm nhíu mày, cậu nhìn khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Lý Thích, không hiểu sao lại hoảng sợ: “Chết rồi là chết rồi, để lại tiếng ác muôn đời, nước Tần hay triều Tần cũng vậy, nào có liên quan gì đến hắn nữa?”

“Con người đều có lúc chết.”

Tô Sầm giật cuốn “Thương Quân Truyện” trong tay Lý Thích: “Không đọc nữa.”

“Ta có phải Thương Ưởng đâu.” Lý Thích sửng sốt rồi bật cười, ôm con cáo nhỏ đang nén giận vào lòng vuốt v e: “Tự dưng kích động gì thế?”

Tựa vào lồ ng ngực ấm áp Tô Sầm mới dần bình tĩnh lại, cậu rũ mắt che đi cảm xúc bên trong, thấy Lý Thích cầm cuốn “Thương Quân Truyện” kia cậu hốt hoảng, bất an vô cùng. Một câu “cấm gian, bình quyền, nghiêm trị, chỉnh chính giáo” trong sách kia, bỗng chốc cậu không biết được là nói Thương Quân, hay là Lý Thích.

Thay triều đổi đại, cuối cùng Thương Quân chịu cảnh bị xé xác, vậy sau này Thiên tử nhỏ nằm quyền, Ninh Vương sẽ bị đối xử thế nào?

“Em không cần ngài làm Thương Ưởng hiến mình cho pháp, cũng không cần ngài công cao như núi, em chỉ muốn ngài sống tốt!” Tô Sầm siết chặt cuốn sách, ngẩng đầu hỏi ý nhưng ánh mắt lại cương quyết vô cùng: “Chúng ta đốt đi được không?”

Bàn tay đặt trên lưng Tô Sầm khựng lại, Lý Thích híp mắt nhìn cậu, như đang suy nghĩ, cũng như chỉ đơn giản là nhìn cậu, mãi lâu sau hắn mới cười, nói: Tùy em.

Tô Sầm châm sách vào nến, ngọn lửa bốc lên bập bùng trong đôi mắt đen láy, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt. Không hiểu sao cậu cảm thấy vừa sung sướng vừa hả hê, Thương Ưởng đã mất, không còn cải cách pháp luật, chấn chỉnh minh giáo, cũng không còn hình phạt phanh thây.

Sức nóng từ ngọn lửa ép sát đến đầu ngón tay, thấy sắp cháy vào tay mà Tô Sầm vẫn chưa định buông ra, Lý Thích giật lại ném ra ngoài.

“Càn quấy!” Lý Thích nhíu mày.

Tô Sầm biết mình đuối lý, vừa rồi cậu thất thần, giờ mới hoàn hồn lại, cậu ngại ngùng day mũi, nói nhỏ: “Em đang định vứt mà.”

Lý Thích miết dọc gáy cậu, vốn chỉ có ý dỗ dành, không ngờ vừa trượt tay xuống đã khựng lại.

Lý Thích sửng sốt, cậu cũng sửng sốt. Lúc mới dậy còn tức tối, không mặc đồ tử tế mà chỉ khoác một lớp áo ngoài, không cả mặc trung y.

Bàn tay kia không bị thứ gì ngăn trở dán thẳng lên da thịt. Sống lưng hơi nóng, mang theo khí huyết hừng hực chỉ tuổi trẻ mới có, khi bàn tay với lớp chai mỏng của hắn dán lên thì run nhè nhẹ, nhiệt tình lại nhạy cảm.

Lý Thích thầm cảm thán “tuổi trẻ thật tốt”, vừa vội vàng bế người dậy, gần như chỉ cần một cánh tay đã bế cậu đặt lên bàn, quay lại nhìn hắn. Đai áo vừa mở, cảnh quang vô hạn.

Nơi bùng nổ kia đang từ từ ngẩng đầu.

Ninh Vương híp mắt nhìn, chỉ nhìn mà không động, ánh mắt sáng rực như hóa thành thực thể, bổ rìu khắc đao, nhìn cho cậu nghẹn họng, đỏ mặt.

Tô Sầm thẹn quá hóa giận, mắng một câu “lão cáo già” rồi kéo áo lại định nhảy xuống, song lại bị người kia cảnh cáo: “Nằm yên.”

Cậu lập tức không dám cử động nữa.

Lý Thích nhấc bút, mượn thế vẽ một cành mai, chỉ dùng mực đen, nơi hoa nở lại đỏ rực từng bông.

Đầu bút mềm mại cùng mực đen lành lạnh lướt đi trên người cậu, làn da quanh năm không gặp nắng rất trắng, tôn lên mực đen, xinh đẹp chẳng thua gì giấy Tuyên. Tô Sầm không dám cúi đầu, cậu biết phản ứng của mình, cũng như hai đóa hoa mai kia khoe nhị thơm nồng, không dám nhìn thẳng.

Đầu bút chuyển hướng, muốn xuống lại lên trước, muốn sang trái lại sang phải trước, đầu bút lông sói cứng cáp hiển lộ khí thế, lướt qua nơi tỉ mỉ tựa như kim châm.

Tô Sầm nhíu mày, vừa hé miệng, chính cậu cũng sợ giật mình.

Giọng điệu không giống từ chối mà lại càng giống cầu xin.

“Không vẽ nữa được không?” Mở rộng vạt áo mặc người ngắt bẻ khiến Tô Sầm bối rối, nhưng cậu không thể chống đối Lý Thích, vừa cẩn thận vừa thận trọng, đáng thương như chú cáo nhỏ muốn xin tha.

“Xong ngay.” Ninh Vương không mảy may thay đổi, hắn nâng bút chấm mực, vận sức quệt nét bút cuối cùng, kéo dài từ xương quai xanh qua ngực rồi xuống bụng, một cành cây xuyên suốt tất cả chi tiết lúc trước, âm trầm sâu lắng, lưu loát liền mạch.

Những tưởng chỉ là tình thú, lại khiến người ta không nỡ rời mắt.

Thậm chí Tô Sầm quên cả thở.

Đến khi mùi đàn hương trên người Lý Thích từ từ sáp lại, hôn đánh thức cậu, Tô Sầm mới tập trung nhìn, nôn nóng hỏi: “Sao lại vẽ trên người? Lỡ như tắm mất thì sao?”

Giọng Lý Thích rất trầm, mê hoặc lòng người: “Em đẹp hơn tranh.”

Tô đại nhân thất bại thảm hại, tim mềm nhũn cả, cái hôn như chuồn chuồn lướt nước qua đi, đốt cháy chút lý trí cuối cùng của hai người.

Ánh mắt Ninh Vương chợt hung dữ, hất tung áo bào, không thể chờ đợi.

Gió dữ gào thét bên ngoài, bên trong đầm đìa mồ hôi, thấm ướt đóa hai xinh đẹp, hóa thành dáng núi, biến thành màn mưa, cuối cùng chảy xuôi theo từng nhịp rung động hung hãn.

“Không cần sợ, cũng không phải sợ.” Tô Sầm chỉ nhớ Lý Thích nói rất nhỏ bên tai cậu. Cậu co giật, run rẩy, hơi thở nặng nề suýt át mất tiếng nói rất khẽ ấy. Lý Thích hôn lên tai cậu, dốn hết sức lực đẩy lên lần cuối, cất tiếng nói hòa cùng tiếng thét gần như biến âm của cậu: “Ta ở đây, mãi mãi ở đây.”