Trường An Thái Bình

Chương 152: Vào Thôn



“Tô ca ca, đừng nghịch.” Khúc Linh Nhi nhắm mắt, giơ tay lên mặt gãi bừa: “Cho tôi ngủ thêm chút đi.”

Cảm giác ngưa ngứa trên mặt dừng một lát, sau đó chuyển sang tai y, Khúc Linh Nhi bực bội ngoảnh đầu, trùm áo lên mặt kiên quyết ngủ tiếp.

Tiếng cười khẽ vang lên sau lưng y: “Cậu xem ngủ trong mộ chẳng vẫn ngon lắm đấy sao?”

Bàn tay trước người vẫn lay áo y không ngừng, Khúc Linh Nhi giận dữ, vừa định nổi cáu thì bỗng khựng lại.

Tiếng của Tô ca ca ở sau lưng, còn cách y một khoảng… thế người lay áo y từ phía trước là ai?!

Khúc Linh Nhi choàng tỉnh, chỉ thấy một cọng cỏ đuôi cáo xuất hiện trước mắt, một đôi mắt đen láy chòng chọc nhìn y!

“Á!!!” Khúc Linh Nhi nhảy cẫng lên: “Tô ca ca, cứu tôi, cứu tôi!”

Chạy đến nửa chừng thì phanh lại: “Tô… Tô ca ca… có phải huynh bị hổ ăn thịt rồi không?”

Tô Sầm cười tít mắt, nhìn y: “Tại sao?”

Mặt Khúc Linh Nhi trắng bệch, y liên tục lùi lại, trốn sau nửa tấm bia không dám thò đầu ra: “Chắc chắn là huynh bị hổ ăn thịt biến thành ma trành rồi, còn đứa bé này là hổ thành tinh đúng không… Hu hu hu, Tô ca ca muốn ra tay với tôi thật rồi…”

Tô Sầm bị lối suy nghĩ kỳ lạ của Khúc Linh Nhi chọc cười, nhưng cậu không những không giải thích còn nảy ý trêu đùa, cậu bước lên từng bước: “Phải rồi, đêm qua cậu ngủ say thế, chẳng thèm quan tâm tôi, tôi bị hổ ăn chỉ có thể bắt cậu đền mạng thôi.”

Khúc Linh Nhi sợ tái mặt, chỉ muốn cạy quan tài lên chui vào, y nhắm tịt mắt: “Oan có đầu nợ có chủ, là hổ ăn thịt huynh, Tô ca ca đừng có bắt tôi, tôi sẽ thắp hương cho huynh mà. Không được nữa thì huynh kéo Vương gia xuống bầu bạn với huynh đi!”

Tô Sầm ngẩn ra, sau đó kéo Khúc Linh Nhi lại cười ầm lên: “Tôi mà chết thật, kiểu gì cũng phải kéo cậu xuống cho đỡ buồn.”

Hơi thở ấm áp phả lên vai, Khúc Linh Nhi rụt rè mở mắt. Dừng trên khuôn mặt gần ngay phía trước của Tô Sầm, mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt, khuôn mặt còn hơi ửng lên vì nắng.

“Tô ca ca, huynh vẫn chưa chết!”

Khúc Linh Nhi tức thì thả lỏng, kéo Tô Sầm nhìn mãi mới yên tâm. Bấy giờ y mới nhớ ra còn một đứa bé nhỡ tuổi đứng bên cạnh, y phục vải bố, chừng mười hai, mười ba, lưng đeo một giỏ cỏ phấn hương, y vội hỏi: “Ai đấy?”

“Lục Tiểu Cửu.” Tô Sầm vẫy đứa bé, Lục Tiểu Cửu

lập tức chạy đến, Tô Sầm vỗ vai nó, bảo: “Tiểu Cửu là người của Lục Gia Trang, nó ra ngoài lấy cỏ phấn hương tình cờ gặp chúng ta, bảo có thể đưa chúng ta vào thôn.”

“Lục Tiểu Cửu?” Khúc Linh Nhi sáng mắt lên: “Thế Lục Tiểu…”

Chưa nói xong y đã bị Tô Sầm kéo từ sau lưng, Khúc Linh Nhi ngẩn ra rồi hiểu ý cậu. Trông Lục Tiểu Cửu này cũng mới chỉ mười hai, mười ba, tất nhiên không thể quen biết Lục Tiểu Lục đã chết từ mười hai năm trước. Tô Sầm không cho y nói hẳn là vì không muốn lộ thân phận, đánh rắn động cỏ.

Lục Tiểu Cửu không chú ý đến động tác nhỏ của họ, nó chớp mắt tò mò đi quanh hai người: “Trông các anh không phải người Lục Gia Trang cũng không phải người trong tòa nhà lớn kia, thế đúng là từ ngoài vào à? Các anh vào bằng cách nào thế?”

Tô Sầm nhạt bén bắt được ba chữ: “Tòa nhà lớn? Tòa nhà lớn là sao?”

Lục Tiểu Cửu nghiêng đầu: “Tòa nhà lớn… thì là tòa nhà lớn thôi, các anh vẫn chưa cho em biết các anh vào bằng cách nào đâu đấy.”

Tô Sầm biết một hai câu không thể nói rõ được, bèn bảo “vừa đi vừa nói”, sau đó dẫn hai người ra khỏi bãi tha ma, đi về phía thôn lang nhấp nhô cách đó không xa.



Một con đường nhỏ dẫn vào thôn quanh co khúc khuỷu, hai bên đường toàn hoa dại, cỏ dại, sương sớm chưa tan, long lanh phản chiếu nắng ban mai. Lục Tiểu Lục cứ đi mấy bước là dừng lại hái hoa, chốc chốc lại bắt bướm, vừa đi vừa dừng, gần nửa canh giờ sau mới được hai dặm.

Dọc đường đi Tô Sầm cũng đã hỏi được không ít chuyện. Lục Tiểu Lục này sinh ra tại Lục Gia Trang, lớn lên trong thôn, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp cha mẹ mà được bà nuôi nấng, chưa từng ra thôn cũng chưa từng thấy người ngoài vào thôn. Nó nói từ đầu đời mới chỉ gặp hai dạng người, người của Lục Gia Trang và người trong tòa nhà lớn. Người của Lục Gia Trang thì khỏi phải nói, là thôn dân của Lục Gia Trang. Lục Tiểu Cửu kể một lượt bảy bác tám dì, phần lớn là những chuyện lặt vặt không đáng kể. Còn tòa nhà lớn thì thần bí hơn, theo lời Lục Tiểu Cửu thì người trong tòa nhà lớn cũng họ Lục, chủ là một vị Lục lão gia. Lục lão gia kia là người tốt, mọi ngày hay tiếp tế cho thôn họ, cũng chính vì vậy mà họ không cần rời thôn cũng có cơm ăn áo mặc, cần gì tòa nhà lớn cũng sẽ cho họ, con đường ra khỏi thôn cũng dần dần bỏ phế.

“Tòa nhà lớn, Lục lão gia…” Tô Sầm thầm nhẩm lại, hỏi: “Nếu đường ra thôn bỏ hoang rồi, vậy chẳng phải người ở tòa nhà lớn cũng không rời thôn sao?”

“Đương nhiên là không, bọn họ có…” Lục Tiểu Cửu nói đến nửa chừng thì mặt mày biến sắc, nó gượng gạo đổi chủ đề: “Sao anh toàn hỏi chuyện thôn em vậy? Anh cũng kể chuyện bên ngoài đi.”

Tô Sầm mỉm cười, thầm nghĩ đứa bé này cũng cảnh giác thật. Cậu không hỏi dồn nữa mà chọn máy chuyện thú vị trong thành Trường An kể cho nó, làm Lục Tiểu Cửu vui đến mức không hái hoa bắt bướm nữa, đôi mắt to tròn nhìn Tô Sầm không chớp, hẳn nhiên đã bị thế giới bên ngoài thu hút.

Tô Sầm cười hỏi: “Nếu em thích bên ngoài như thế sao không ra xem thử?”

Đôi mắt lấp lánh của Lục Tiểu Cửu tối sầm, nó mím môi chần chừ mãi, mới nói: “Bọn em không ra được.”

“Sao lại không ra được?”

Lục Tiểu Cửu thở dài như ông cụ non: “Bà không cho em ra, người trong thôn cũng bảo không được ra, vả lại trên núi Nhặng có Sơn Thần Nương Nương ăn thịt người qua đường nữa.”

Tô Sầm nói: “Đó chẳng phải truyền thuyết thôi à? Có ai tận mắt nhìn thấy đâu, bọn anh cũng lành lặn vào trong đây này?”

“Không phải truyền thuyết!” Lục Tiểu Cửu nghiêm túc nói: “Em thấy rồi! Ai trong thôn cũng từng thấy hết! Có người tìm thấy thi thể bị Sơn Thần Nương Nương ăn còn thừa lại trên núi, thi thể nào cũng bị cắn mất tay, chân, có cái còn mất cả nửa cái đầu! Vả lại người bị cắn chết còn biến thành ma trành đi qua đi lại trên đường núi, chuyên chọn người qua đường bắt cho Sơn Thần Nương Nương ăn!”

“Còn tại sao các anh lại vào được…” Lục Tiểu Cửu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là các anh vào đúng lúc Sơn Thần Nương Nương đang ngủ? Cũng có thể là bà ta vừa ăn no không muốn ăn các anh nữa?”

Tô Sầm nhíu mày suy tư. Cậu luôn nghĩ truyền thuyết trên núi Nhặng chỉ là lời đồn tam nhân thành hổ, không thể tin được. Nhưng lời đồn sẽ chẳng ai đồn ra thi thể, nếu đúng như lời Lục Tiểu Cửu nói thì hẳn là có thứ gì đó thật, chẳng qua có thật là thú dữ ăn thịt người, hay có kẻ rắp tâm gian trá thì chưa thể nói chắc.

Cậu nhớ lúc đầu thôn dân thôn Cảnh Hòa nói họ không dám vào thôn vì sợ quan tài của Lục Gia Trang. Nay người của Lục Gia Trang cũng không dám ra ngoài vì lời đồn về Sơn Thần Nương Nương. Người ngoài không dám vào, người trong cũng không ra, trong thôn có chuyện gì xảy ra cũng không ai hay biết.

Bảo sao ban đầu cậu có lật tung hồ sơ của Đại Lý Tự cũng không tìm thấy ghi chép gì về Lục Gia Trang, thôn này hoàn toàn nằm ngoài tầm mắt của người đời, nằm ngoài pháp luật Đại Chu.

Vậy cậu và Khúc Linh Nhi có thể vào trong này thật sự là nhờ may mắn hay sao?

“Nhưng không bao lâu nữa đâu…” Lục Tiểu Cửu cúi đầu nói nhỏ: “Kiểu gì cũng có ngày em muốn ra ngoài nhìn thử.”

“Cái gì?” Tô Sầm ngẩn ra.

“Tô ca ca, nhìn kìa!” Khúc Linh Nhi bỗng nói.

Tô Sầm ngước mắt nhìn, họ đã đến cổng thôn từ lúc nào. Đưa mắt nhìn ra, nhà tranh cổng gỗ, không khác gì với bên ngoài. Chỉ duy nhất một điều là trước cửa nhà nào cũng có một cỗ quan tài, màu đỏ sậm u ám hiện lên dưới nắng, giống như được sơn lên một lớp máu.

Lục Tiểu Cửu dừng trước một cánh cửa gỗ thấp, nói với hai người: “Đến rồi.”

Nó lấy chìa khóa ra mở cửa rồi dẫn hai người vào trong, sau đó cài then lại.

“Em ra sân sau cái đã.” Lục Tiểu Cửu chỉ giỏ cỏ sau lưng: “Các anh ngồi tự nhiên, không cần khách sáo.”

Thấy Lục Tiểu Cửu đi rồi Khúc Linh Nhi mới sáp lại Tô Sầm, nhỏ giọng nói: “Thôn này kỳ lạ quá.”

Tô Sầm nhìn quanh, cũng gật đầu.

“Huynh có chú ý màu của mấy quan tài bên ngoài không?” Khúc Linh Nhi nhìn ra ngoài sân: “Có phải là…”

“Là sơn đỏ.” Tô Sầm nói. Vừa rồi nhân lúc Lục Tiểu Cửu mở cửa cậu đã kịp sờ lên quan tài, không có cảm giác dính dớp mà hơi có mùi mốc nhàn nhạt của gỗ: “Quét sơn đỏ lên quan tài có thể giữ cho nó không mốc, nhưng vì lớp sơn này cũng lâu quá rồi, gió thổi nắng chiếu, lớp sơn bên ngoài bong tróc loang lổ, bên trong thì thấm vào quan tài, nên mới giống máu.”

Khúc Linh Nhi nghe vậy mới yên tâm, nhưng vẫn chau mày, nói: “Đặt quan tài trước cửa cũng đủ xúi quẩy đấy, người ở đây nghĩ cái gì vậy?”

“Quan tài vẫn chưa phải lạ nhất đâu.” Tô Sầm híp mắt: “Cậu có để ý không? Thôn này không có âm thanh.”

Khúc Linh Nhi ngẩn ra, bỗng thấy không rét mà run.

Thời này vốn là lúc các thôn xóm náo nhiệt nhất, đốt lửa nấu cơm, hò hét lẫn nhau, gà bay chó sủa, nhưng trong thôn này lại yên tĩnh đến lạ, cứ như vẫn chưa thức dậy, nhà nào nhà nấy đóng kín cửa, yên ắng một cách chết chóc.

Khúc Linh Nhi cũng vô thức nói nhỏ lại: “Tô ca ca, huynh còn nhớ không?”

Tô Sầm gật đầu, người thôn Cảnh Hòa từng nói ban ngày người trong Lục Gia Trang sẽ biến mất, trông bây giờ đúng là không giống có người tồn tại.

Nơi người ở lại không có sức sống của người, sao có thể gọi là thôn làng?

Tô Sầm đang thất thần thì bỗng dưng bị Khúc Linh Nhi kéo tay áo, quay đầu lại liền trông thấy khuôn miệng há hốc của Khúc Linh Nhi.

Nhìn theo ánh mắt của y, Tô Sầm cũng không khỏi sửng sốt.

Cách họ vài bước là một bà lão đang lẳng lặng đứng nhìn, mái tóc bạc trắng, lưng hơi còng, đang chòng chọc nhìn họ bằng hốc mắt lõm sâu.