Ánh lửa sáng rực, khói mù che khuất mặt trời, chẳng mấy chốc đám đông đã tụ lại bên ngoài kho. Nhưng vì bên trong đa phần là giấy, bắt lửa là cháy, không thể cứu được, đám người cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngọn lửa dần nuốt chửng tất cả.
Khi Hà Trọng Khanh tới nơi thì nhà kho đã chỉ còn mỗi giàn khung, hắn đi qua đi lại trước cửa, nhìn Tô Sầm muốn nói lại thôi, chỉ đành nện vào tay: “Thế này… biết phải làm sao đây…”
Tô Sầm nói: “Ta sẽ trình rõ chuyện này lên bệ hạ, có tội gì ta sẽ gánh cả.”
Bấy giờ Hà Trọng Khanh mới yên lòng, thầm nghĩ cháy hết cũng tốt, đỡ cho tổ tông đây ngày nào cũng đến đòi này đòi kia, hắn cũng biết đường mà ăn nói với Liễu tướng. Chỉ huy đám người đứng góp vui tản ra, qua loa cứu hỏa cho có để người ta khỏi có chuyện mà nói.
Xong xuôi tất cả, Tô Sầm quay lại hỏi Phong Nhất Minh và Ninh Tam Thông: “Có thấy rõ bắt cháy từ chỗ nào không?”
Ninh Tam Thông nhớ lại tình hình lúc đó, hắn là người đầu tiên phát hiện đám cháy, cũng là người có quyền lên tiếng nhất, hắn nghĩ rồi nói: “Hình như là cháy từ bên trong.”
Tô Sầm đăm chiêu nhìn lối ra duy nhất, từ từ nhíu mày: “Nhưng sau khi chúng ta ra ngoài, không có ai khác ra khỏi đó nữa.”
Khi đó trong kho chỉ có ba người họ, vị trí của họ ở gần lối ra nhất, nhưng từ khi họ phát hiện có cháy đến khi chạy ra ngoài, hoàn toàn không có người thứ tư đi ra từ bên trong. Nếu như đúng là đám cháy bắt nguồn từ bên trong, vậy ai là người phóng hỏa?
Từ khi chia bài thi xong ba người không hề di chuyển, tất cả đều ngồi trong tầm mắt nhau, rốt cuộc tại sao lại bốc cháy?
Phong Nhất Minh nói: “Chẳng lẽ do trời khô hanh nên mấy tờ giấy này tự cháy?”
“Nhưng nó không cháy sớm cũng chẳng cháy muộn, chúng ta vừa điều tra tới đây thì tự bốc cháy, có trùng hợp quá không?” Tô Sầm nhìn đám người xung quanh: “Trùng hợp hơn nữa là tại sao người này luôn đến trước chúng ta một bước? Tại sao hắn biết chúng ta sẽ đi đâu?”
Ninh Tam Thông cũng căng thẳng theo: “Ý huynh là có người theo dõi chúng ta?”
Phong Nhất Minh mỉm cười, không tỏ ý gì.
…
Ra khỏi Lễ bộ thì trời đã tối, thấy hàng quán xung quanh đã bắt đầu đóng cửa, Tô Sầm áy náy nói với Ninh Tam Thông: “Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, hại huynh chạy theo cả ngày cuối cùng lại chẳng được miếng cơm nào. Đợi ngày phá án tôi sẽ đến nhà cảm tạ, bù lại bữa cơm này.”
“Huynh với tôi khách sáo thế làm gì?” Ninh Tam Thông khoát tay: “Thế tôi đợi tin tốt của huynh vậy, có việc gì cứ đến phủ Thái phó tìm tôi.”
Tiễn Ninh Tam Thông đi rồi Tô Sầm mới rời mắt, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu xa của Phong Nhất Minh.
“Ngươi nghi ngờ Ninh Tam tiết lộ hành tung của chúng ta?”
Tô Sầm lắc đầu, thong thả quay lại: “Ta cũng không dám chắc.”
“Ngươi chú ý tới sợi dây thừng bị đứt của hắn ở cống viện rồi đúng không?” Phong Nhất Minh nói: “Rõ ràng là bị cắt bằng vật sắc, hắn có thể lợi dụng thời gian đó cho người chuyển thi thể Điền Bình Chi ra ngoài.”
“Nhưng lý do để hắn làm vậy là gì?” Tô Sầm nói: “Hắn không có chí làm quan, không có quan hệ gì với Liễu Trình, có phủ Thái phó chống lưng cũng không đến nỗi bị ai uy hiếp. Vả lại trong thời gian ngắn như vậy, không biết vị trí cụ thể chôn Điền Bình Chi cũng rất khó để đào lên mang đi.”
Phong Nhất Minh ngẫm nghĩ, cũng gật đầu: “Nói vậy là không phải hắn?”
Tô Sầm cụp mắt: “Hy vọng là không.”
Nói đến đây rồi, Phong Nhất Minh cũng không cố chấp thêm, hỏi tiếp: “Bây giờ đã mất hết manh mối rồi, tiếp theo phải làm sao?”
“Ta cũng chưa nghĩ ra, đi tới đâu tính tới đó vậy.” Tô Sầm nhún vai, quay lại nhìn Phong Nhất Minh: “Chừng nào ngươi về Dương Châu?”
Phong Nhất Minh nhướng mày: “Sao? Muốn đuổi ta đi thế à?”
“Họ có thể tự do ra vào cống viện, Lễ bộ, dám phóng hỏa đốt kho của Lễ bộ, ta không muốn liên lụy các ngươi.”
“Ngươi cứ lo cho mình đi đã.” Phong Nhất Minh khẽ cười: “Ngươi mới là người quan trọng nhất, họ có giết cũng phải giết ngươi trước.”
“Thế mới bảo ngươi tránh xa ta chút.” Tô Sầm nói tới đây bỗng dừng lại, nói với Phong Nhất Minh: “Ngươi về trước đi.”
Phong Nhất Minh sửng sốt, quay lại hỏi: “Ngươi thì sao?”
Tô Sầm nghiêng đầu, Phong Nhất Minh nhìn theo, chỉ thấy ngói lưu ly trên đỉnh Hoa Ngạc Tương Huy Lâu phản chiếu ánh chiều tà, vàng kim rực rỡ, chói lòa vô cùng.
Phong Nhất Minh phất tay áo, bỏ đi không thèm quay đầu.
…
Cung Hưng Khánh cũng vừa mới thắp đèn, khi Tô Sầm đến nơi thì thức ăn đã bày lên hết, bọn hầu đứng cạnh hầu hạ, người ngồi cạnh bàn lại không hề nhấc đũa.
Tô Sầm vừa vào đã nhét một miếng bánh hoa sen vào miệng, vừa ăn vừa ngồi xuống cạnh Lý Thích, sau đó lại gắp mấy miếng sườn vào bát mình, vùi đầu ăn lấy ăn để.
Bấy giờ Lý Thích mới nhấc đũa, vừa ăn vừa nói: “Em đến muộn.”
“Em lại gây họa rồi.” Tô Sầm ngẩng đầu, đáng thương nhìn hắn: “Em điều tra đến Lễ bộ, vừa tra được chút xíu đã có người đốt nhà kho của Lễ bộ.”
“Em không sao chứ?” Lý Thích nhìn từ trên xuống dưới người cậu, thấy cậu không sao mới thờ ơ nói: “Lễ bộ sắp xếp lộn xộn, cũng nên để chúng chỉnh đốn lại tử tế rồi.”
Tô Sầm bất đắc dĩ cười, có lẽ mình đúng là ôn thần thật, để Hà đại nhân nghe được chắc lại tức đến giậm chân mất.
Lý Thích vừa ăn vừa nói: “Sau này ra ngoài để Kỳ Lâm theo em.”
“Không… không cần.” Tô Sầm suýt thì sặc, cậu nhận khăn ho sù sụ mấy hồi mới dừng lại, bất lực nhìn Lý Thích. Người này chăm sóc cậu đủ đường trên triều thì thôi, đưa cả thị vệ bên cạnh cho cậu, sợ người ta không biết quan hệ giữa họ sao?
Lý Thích cười, vuốt lưng cho cậu: “Sợ người khác biết vậy à?”
Mấy hôm nay Tô Sầm làm đúng như đã nói khi trước, đêm nào cũng sang làm hương an thần cho Lý Thích, chẳng qua cứ phải gần lúc giới nghiêm mới đến, còn che kín mít như ăn trộm, chỉ sợ bị ai nhìn thấy.
“Miệng đời đáng sợ.” Tô Sầm lắc đầu: “Em có bị điều tiếng gì cũng chẳng sao, cùng lắm thì phủi mông bỏ đi là xong chuyện, nhưng còn ngài? Cũng bỏ đi là xong sao?”
“Sao lại không thể?” Lý Thích hỏi lại.
Tô Sầm lườm hắn, chỉ coi đó là lời đùa giỡn, vùi đầu tiếp tục chiến đấu với sườn trong bát.
Lý Thích đặt đũa xuống, lau tay: “Vậy bảo Khúc Linh Nhi theo em.”
Tô Sầm gật đầu, bấy giờ mới chú ý thấy tay Lý Thích trống không, nhíu mày hỏi: “Sao lại ăn ít thế?”
Cậu chưa thấy Lý Thích động đũa mấy lần, đã thế chỉ toàn ăn đ ĩa rau trước mặt, ăn thế sao no được?
Tô Sầm bóc một con tôm đuôi phượng cho vào bát Lý Thích, hỏi thử: “Ăn thêm chút nhé?”
Lý Thích cũng không từ chối, cầm đũa lên ăn.
Tô Sầm nhoẻn cười, gắp liền mấy món khác nhau cho vào bát Lý Thích, thấy người nọ ăn hết mới yên tâm, gác đũa oán trách: “Khó hầu ghê.”
Lý Thích khẽ cười, gắp một miếng cá gỡ xương đưa lên miệng cậu: “Vậy đến lượt ta hầu em.”
…
Ăn xong bữa cơm sắc trời đã tối hẳn, Tô Sầm hầu Lý Thích uống thuốc xong lại xử lý việc trên triều cùng hắn. Cậu vừa mài mực vừa ngẫm lại chuyện hôm nay, Phong Nhất Minh nói không sai, lần nào cũng đi trước họ một bước rất có thể là người bên cạnh. Không phải cậu chưa nghĩ đến đây, chẳng qua không muốn nghĩ nhiều, nói cậu khó tìm tri kỷ cũng được, bạc tình bạc nghĩa cũng được, trước giờ cậu không mở lòng với nhiều người, chỉ có mấy người như vậy, cậu không muốn có ngày phải đối đầu với nhau.
Vậy nên chiều tối nay cậu mới nói đỡ cho Ninh Tam Thông, thực chất cũng là nói với chính mình, trước khi có chứng cứ thiết thực cậu sẽ vững tin họ đều vô tội.
Tay Lý Thích không ngừng, vừa phê duyệt tấu chương vừa hỏi: “Vụ án của em điều tra tới đâu rồi?”
Tô Sầm sửng sốt, lập tức hoàn hồn. Cậu chột dạ nhìn xuống nghiên mực, màu mực rất đều, không dính giấy, hẳn không ảnh hưởng đến Lý Thích phê tấu chương, thế là cậu không khỏi thắc mắc: Sao người này biết cậu đang thất thần?
Thắc mắc là vậy, song cậu vẫn sắp xếp lại suy nghĩ, kể lại những chuyện xảy ra hôm nay cho Lý Thích. Lý Thích như đang nghiêm túc xử lý việc công, nhưng lời Tô Sầm nói vẫn không bỏ sót chữ nào. Đợi Tô Sầm nói xong, hắn chỉ thẳng: “Phong Nhất Minh hay Ninh Tam?”
Tô Sầm lắc đầu: “Em không biết.”
“Ngày mai bảo Phong Nhất Minh về Dương Châu.”
“Không cần, không cần đâu.” Tô Sầm vội xua tay, nghĩ tới Phong Nhất Minh lặn lội xa xôi từ Dương Châu tới đây lại bị người vô tình đuổi về, không biết y sẽ đau lòng thế nào nữa, cậu thở dài: “Em tự xử lý.”
Lý Thích ngẩng đầu: “Làm được không?”
Tô Sầm ưỡn lưng: “Sao lại không được?”
Lý Thích khẽ cười, thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu mới gật đầu: “Vậy nghe em.”