Trường An Thái Bình

Chương 196: Điều tra



Trong cung Hưng Khánh, Lý Thích vừa nghỉ ngơi dậy, rảnh rỗi nổi hứng ra Hồ Tâm Đình uống trà phơi nắng.

Tiết trời ngày một lạnh đi, chẳng mấy khi có được ngày thu trong xanh đẹp trời thế này, Ninh Vương mặc áo mỏng ngồi tựa bên hồ, đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, bèn mở mắt.

Tất nhiên người tới là Tô Sầm, trong cung Hưng Khánh này cũng chỉ có mình cậu không cần báo trước, không cần đánh đấm gì đã vào được đây.

Tới trước mặt hắn, Tô Sầm mệt không kịp thở, mãi chưa lấy được hơi. Lý Thích đưa chén trà ấm cho cậu, nhìn Tô Sầm nhận chén tu sạch thì nhíu mày: “Từ từ.”

Tô Sầm hơi đâu mà “từ từ” được nữa, cậu uống nhanh cho hết chén trà, vừa xuôi bớt đã lập tức nói: “Lục Tốn ở trong cung!”

Lý Thích nhíu mày, nhưng cũng không dao động quá nhiều, hắn xác nhận lại: “Chắc chắn là đúng chưa?”

“Thái giám mới bắt được hôm qua khai mà.” Tô Sầm vội vàng nói: “Ám Môn vẫn luôn tham gia vào chuyện Điền Bình Chi, trước đây em còn tra được bọn chúng cài tai mắt vào nhà các quan viên trong kinh, hơn nữa… hình như Lục Tốn và Sở Thái hậu có quan hệ gì đó.”

Mắt Lý Thích sầm xuống, hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ta biết rồi.”

Sau đó dặn người hầu bên cạnh: “Gọi Trần Lăng tới.”

Hạ nhân cúi người lui xuống, Lý Thích mới nhìn sang Tô Sầm: “Ăn chưa?”

Tô Sầm: “…”

Giờ cậu mới nhớ ra từ sáng sớm mới vào Đại Lý Tự cậu đã tới nhà lao ngay, đến giờ còn chưa uống được miếng nước nào chứ nói gì đến cơm. Rồi lại không khỏi cảm thán, cũng chỉ có người này mưa bão sắp ập tới rồi vẫn bình thản vững chãi, còn nhớ đến cả chuyện cậu đã ăn hay chưa.

Nhìn Tô Sầm, Lý Thích biết ngay chắc chắn người này mải mê vụ án quên ăn quên uống, hắn gõ nhẹ tay lên bàn ra hiệu cho người ngồi xuống, quay sang dặn bếp vừa nghỉ ngơi làm thêm thức ăn đưa lên.

Tâm trạng nôn nóng của Tô Sầm suốt dọc đường được khí chất bình tĩnh của người kia dần xoa dịu, cậu ngồi sát Lý Thích, nghiêng đầu hỏi: “Ngài định làm thế nào?”

“Trong cung có, trong nhà các đại thần cũng có?”

Tô Sầm gật đầu.

“Thế thì tìm từng tên, diệt từng người.”

Bữa trưa và Trần Lăng đến cùng một lúc, thức ăn được bày lên bàn, mắt Tô Sầm lại nhìn mãi theo Lý Thích và Trần Lăng, muốn nghe ngóng chút gì.

Đến khi Lý Thích liếc sang cảnh cáo cậu cách nửa Long Trì, Tô Sầm mới miễn cưỡng cúi đầu nhấc đũa.

Không lâu sau thì Trần Lăng gật đầu, ôm kiếm lui xuống. Lý Thích trở lại Hồ Tâm Đình, chỉ thấy bát cơm của Tô Sầm đã bị chọc nát, thức ăn trên bàn thì chưa vơi bao nhiêu.

Nhíu mày: “Không hợp khẩu vị?”

Tô Sầm lắc đầu, gác đũa sang bên cạnh: “Em nuốt không trôi.”

Sáng nay nhìn những cảnh tượng đẫm máu trong ngục kia, không phải cậu không dao động chút nào. Lúc đầu chỉ xem Tiết Thành Trinh phạt trượng mấy lần thôi cậu đã không nuốt trôi cơm mấy ngày, huống chi lần này phải nhìn cực hình ngay trước mắt. Măng đông cay, ốc móng tay chưng bún trên bàn, cậu nhìn sao cũng thấy giống ngón tay, mà vừa liên tưởng như vậy thì làm gì nuốt trôi được nữa.

Lý Thích kéo tay Tô Sầm sang mở bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay có mấy dấu móng tay sâu hoắm gần như rướm máu, hơn nữa còn có thể nhận ra là do nhẫn nhịn nên vô ý tạo ra.

Lý Thích lắc đầu: “Không làm khó em nữa.”

Sai người dọn hết thức ăn đi, chỉ để lại một bát cháo trắng, Ninh Vương đích thân cầm thìa đưa đến tận miệng: “Ăn cái này thôi.”

Tô Sầm ngoan ngoãn há miệng, cháo trắng ấm nóng, mùi gạo thơm nồng, khi nuốt xuống còn có chút vị ngọt đọng lại ở đầu lưỡi, mùi máu tanh quanh quẩn quanh mũi cũng bị xua đi nhiều.

Ăn hết bát cháo, Tô Sầm không yên tâm mấy nhân chứng ở Đại Lý Tự, nói mình muốn trở về.

Lý Thích cũng không ép buộc, chỉ bảo: “Bảo Kỳ Lâm đi theo em.”

“Không được.” Tô Sầm cau mày: “Kỳ Lâm phải theo ngài. Mục tiêu của Lục Tốn là ngài, lần trước ở Lục Gia Trang hắn đã có địch ý rất lớn với ngài rồi, Trần Lăng đi rồi, không thể không có ai ở cạnh ngài được.”

Bé hồ ly hết lòng nghĩ cho hắn, Lý Thích cũng vui vẻ đón nhận, bèn nói: “Thế bảo Khúc Linh Nhi theo em.”

Đợi đến khi Khúc Linh Nhi tới Lý Thích mới thả người.Theo Khúc Linh Nhi ra khỏi cung Hưng Khánh, thấy cảnh tượng trước mắt, Tô Sầm sững lại. Binh mã chạy loạn khắp trên phố, mọi người qua lại vội vàng, từng người vào phường đều bị kiểm tra kĩ càng, thậm chí còn có binh lính đi kiểm tra tận nhà.

Tô Sầm chợt hiểu câu “Tìm từng tên diệt từng người” của Lý Thích có ý gì.

Đây không phải điều tra, mà là huyết tẩy.

Nhưng trong tình huống này, đây đúng là biện pháp hữu hiệu nhất. Ám Môn bám rễ kiên cố, điều tra từng chút một khó tránh lúc bị lộ phong thanh, đánh nhanh thắng nhanh khiến bọn chúng trở tay không kịp cũng là một cách. Chẳng qua làm vậy dễ dấy lên tiếng kêu than, mang tiếng ngang ngược.

Lý Thích hành động quyết đoán dứt khoát, làm việc gì cũng chưa từng quan tâm quá trình, chỉ xem kết quả. Hắn không quan tâm đ ến những hư danh kia, nhưng cũng chính vì vậy mới có cớ cho những kẻ rắp tâm đặt điều, thêm mắm dặm muối làm người đời hiểu lầm về Lý Thích.

“Có chuyện gì thế này?” Khúc Linh Nhi tò mò nhìn xung quanh, nhớ lại lúc y mới tới đây còn tránh quan binh như thiên tai dã thú, vậy mà giờ lại bình tĩnh như không.

“Chỗ chúng ta cũng có quan binh, Trương đại nhân Tống đại nhân hàng xóm đều bị xét hết, chỉ riêng không xét nhà chúng ta.” Khúc Linh Nhi chu môi: “Kỳ ca ca qua tìm tôi, tôi còn tưởng có chuyện gì nữa chứ, không ngờ lại là đón huynh về Đại Lý Tự.”

“Kỳ ca ca tìm thì được còn tôi thì không đúng không?” Tô Sầm lườm y: “Ăn của tôi, ở của tôi, trong mắt lại chỉ có Kỳ ca ca của cậu, đồ vô ơn.”

Khúc Linh Nhi bĩu môi, ấm ức nói: “Tôi lo huynh gặp chuyện mà. Vừa nghe huynh tìm tôi tôi đã bật dậy ngay.” Rồi giơ tay nhấc vạt áo lên: “Nhìn này, xỏ nhầm cả giày nữa.”

Tô Sầm nhìn xuống, chỉ thấy Khúc Linh Nhi đang xỏ một chiếc đỏ một chiếc đen, hiển nhiên là hai đôi khác nhau. Chút oán giận trong lòng tan biến, cậu cười với y: “Chút nữa mua chân giò thủy tinh cho cậu.”

Khúc Linh Nhi được voi đòi tiên: “Tôi muốn hai lượng rượu hoa quế nữa.”

Đang cười đùa với Khúc Linh Nhi thì Tô Sầm nghe thấy tiếng gọi, nhìn sang mới thấy Ninh Tam Thông đang đứng gần đó vẫy tay với cậu. Ngoái lại nhìn, mới phát hiện họ đã đi gần tới phủ Thái phó.

Tô Sầm dẫn Khúc Linh Nhi sang, Ninh Tam Thông cũng lên đón. Thấy Tô Sầm, hắn nhíu mày: “Chuyện gì thế này? Mấy người này nhất quyết đòi vào phủ kiểm tra, to gan thật, ban ngày ban mặt có còn vương pháp không đây?”

Tô Sầm: “…Đây là ý của Vương gia.”

Ninh Tam Thông nghe vậy thì nhíu mày, nói nhỏ với Tô Sầm: “Có vụ gì à?”

Tô Sầm nghĩ hồi, thấy cũng không có gì phải giấu Ninh Tam Thông, bèn nói thật: “Có gian tế trà trộn vào nhà mấy quan viên trong kinh, Vương gia làm vậy vì an nguy kinh thành thôi, huynh thông cảm chút.”

Ninh Tam Thông gật đầu, song lại khó xử nói: “Nhưng ông cụ đang ngủ rồi, mấy hôm trước gió to, ông cụ đi ngắm cúc nên hơi cảm, mãi đến hôm nay mới ngủ trưa được yên ổn, ta sợ mấy người này vào lại ồn cụ tỉnh.”

Tô Sầm cân nhắc một hồi, phủ Thái phó cũng phải nơi tùy tiện, Ninh thái phó làm quan hàng chục năm, ắt có cách nhìn người của mình, Vả lại những năm nay Ninh thái phó đã lui xuống từ lâu, không quan tâm việc triều chính nữa, có lẽ Ám Môn sẽ không phí sức nhét người vào.

Tô Sầm gật đầu hắn với: “Ta sẽ nói với họ.”

Quan binh khám xét đều là người của cung Hưng Khánh, tất nhiên đều nhận ra Tô Sầm, họ nghe Tô Sầm dặn vài câu liền chuyển hướng, đi ra chỗ khác.

Ninh Tam Thông cảm kích mỉm cười: “Đa tạ.”

Tô Sầm: “Ninh huynh khách sáo rồi.”

Hàn huyên với Ninh Tam Thông thêm vài câu. Trước khi đi, Ninh Tam Thông chợt nói: “Đúng rồi, Tống Phàm về kinh rồi đúng không?”

Tô Sầm sửng sốt, quay lại hỏi: “Huynh thấy hắn à?”

Ninh Tam Thông không phải người trong triều, vẫn chưa biết Tống Phàm là người của Ám Môn. Hắn ngơ ngác gật đầu: “Hôm đó trời tối quá, ta không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một người lén lút vào phủ Định An Hầu, đến khi hắn vào rồi ta mới nhận ra bóng người đó hao hao Tống Phàm.”

Trước đây Tống Nghị chứa chấp Tống Phàm, tất nhiên là có quan hệ phức tạp với Ám Môn. Chẳng qua cậu không ngờ Tống Nghị lại trắng trợn đến vậy, Tống Phàm lộ thân phận rồi vẫn dám chứa chấp gã.

Tô Sầm ngẫm nghĩ một lát rồi chuyển hướng, nói với Khúc Linh Nhi: “Chúng ta đi gặp Tống Phàm trước.”



Trước cổng phủ Định An Hầu cũng vô cùng náo nhiệt, nhà cao cửa rộng người giàu sống yên, nhưng đã không còn khí phách ngày xưa. Tống Nghị không còn Đan thư thiết quyển bảo vệ, song lệ khí trên sa trường vẫn còn đó. Hắn đứng trước cửa, quan binh bên ngoài chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau, không ai vào được một bước.

Những người làm quan trong triều này càng có thân phận cao quý càng không muốn bị khám phủ, một là mất mặt, hai là lỡ như xét ra gì thật thì ngồi càng cao ngã càng đau.

Chẳng qua Tống Nghị làm việc này, khó tránh khỏi bị nghi ngờ chứa chấp.

Khúc Linh Nhi len qua từng hàng quan binh hộ tống Tô Sầm tiến lên, Tô Sầm khách sáo chắp tay với Tống Nghị, vẫn gọi như lúc trước: “Bái kiến Hầu gia.”

“Lại là ngươi?” Mới nửa năm, tất nhiên Tống Nghị chưa quên được Tô Sầm. Người này là người trong tim Ninh Vương, ban đầu cũng vì đắc tội với cậu mà phủ Định An Hầu mới rơi vào kết cục mất hết danh dự. Tống Nghị không khỏi chau mày: “Ngươi tới làm gì nữa?”

Tô Sầm híp mắt: “Hầu gia không biết sao?”

Tống Nghị “hừ” một tiếng: “Ta biết cái gì?”

Tô Sầm cau mày: “Có người thấy Tống Phàm vào phủ Định An Hầu.”

Tống Nghị trợn mắt: “Vớ vẩn!”

Tô Sầm nói: “Ta biết Hầu gia và Tống Phàm từng là cha con giả một thời gian, sớm chiều chung sống khó tránh có tình cảm. Nhưng Tống Phàm là khâm phạm triều đình, vì danh dự mấy đời của phủ Định An Hầu, mong Hầu gia liệu mà làm.”

Tống Nghị nghe xong thì bật cười: “Ta với hắn? Tình cảm cha con? Không phải Tô đại nhân có hiểu lầm gì về chúng ta chưa?”

Tô Sầm khẽ nhíu mày, bỗng thấy Tống Nghị nghiêng người không chặn cửa nữa: “Muốn soát thì soát đi, nhưng e là phải khiến Tô đại nhân thất vọng rồi. Chỗ ta không có Tống Phàm, trên thế giới này không có Tống Phàm, người đó họ Cơ họ Cẩu gì cũng chẳng liên quan đến ta, tóm lại hắn không họ Tống!”

Tống Nghị làm vậy lại khiến Tô Sầm dao động, nhưng phải xét phủ Định An Hầu thì cậu mới yên tâm được, Tống Nghị chịu phối hợp là tốt nhất. Tô Sầm giơ tay gọi quan binh phía sau: “Vào kiểm tra đi.”

Mượn danh điều tra, Tô Sầm cũng theo vào phủ Định An Hầu. Cậu không ngờ dáng vẻ nguy nga bên ngoài vẫn còn nhưng thực tế bên trong đã lụi bại. Quả thực lúc đó cậu không có ấn tượng tốt đẹp gì với chỗ này, chỉ nhìn mấy chỗ bắt mắt rồi không nhìn thêm nữa, vào sảnh chính cùng Tống Nghị, thế mà lúc này còn chẳng có lấy một hạ nhân phục vụ trà nước.

Trong lúc chờ đợi, Tống Nghị hỏi: “Ai nói ngươi Tống Phàm ở chỗ ta?”

Tất nhiên Tô Sầm sẽ không khai Ninh Tam Thông ra, chỉ nói: “Một người bạn.”

“Thế ta xin khuyên một câu, ngươi nên điều tra cẩn thận người bạn này đi.”

Tô Sầm nhíu mày, quan hệ của cậu với Ninh Tam Thông khá thân thiết, không có chuyện cậu nghi ngờ hắn chỉ vì một câu của Tống Nghị. Nhưng trông Tống Nghị bình thản thế này cũng không giống nói dối.

Chẳng lẽ trong chuyện này còn gì cậu chưa nghĩ đến sao? Là cậu bị người khác lợi dụng hay Ninh Tam Thông bị lợi dụng rồi?

Chưa kịp nghĩ xong, quan binh ra ngoài lục soát đã trở về, bẩm báo rằng không phát hiện tung tích của Tống Phàm.

Thật ra nhìn biểu hiện của Tống Nghị, Tô Sầm cũng đoán được sẽ không tìm thấy gì rồi. Vậy thì bóng người mà Ninh Tam Thông thấy là ai? Thái giám Tiểu Lục Tử cũng nói Tống Phàm từng mang tín vật của Sở Thái hậu đến gọi hắn về, vậy thì rất có thể Tống Phàm vẫn đang ở kinh thành, nhưng hắn có thể ở đâu được?

“Quấy rầy rồi.” Tô Sầm đứng dậy cáo từ.

Vừa ra đến cửa thì nghe Tống Nghị cất lời: “Với khả năng của ngươi lúc này mà điều tra Ám Môn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, Ám Môn phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều, biết điều đi.”



Ra khỏi phủ Định An Hầu, Tô Sầm còn đang mải nghĩ về câu nói cuối cùng của Tống Nghị, Khúc Linh Nhi đứng bên cạnh nói: “Thế là có chuyện gì nhỉ? Không phải hắn bảo thấy Tống Phàm vào trong sao? Sao không có chút dấu vết nào thế?”

Tô Sầm hiểu ý Khúc Linh Nhi, y ngại nói rõ ra nghi ngờ Ninh Tam Thông, nên đành quanh co nhắc nhở cậu.

Tô Sầm biết Khúc Linh Nhi có ý tốt bèn cười với y, ý bảo mình đã biết.

Khúc Linh Nhi cũng không nói được gì nữa, hỏi tiếp: “Bây giờ chúng ta làm sao đây?”

Tô Sầm quay lại hỏi người dẫn đầu đám quan binh: “Tra xét tới đâu rồi?”

Thủ lĩnh bước lên đáp: “Khám xét gần hết phủ đệ của các quan viên trong kinh rồi nhưng hiệu quả rất nhỏ, ngoài kẻ tôm tép không đáng kể ra thì không bắt được ai quan trọng. Nhưng có mấy người rút lui rất vội vàng, không thấy người đâu nữa nhưng vẫn tìm được dấu vết.”

Tô Sầm nhíu mày, cậu vừa biết tin đã đến nói ngay cho Lý Thích, Lý Thích cũng hành động rất quyết đoán gọn ghẽ, không cho Ám Môn thời gian trở mình. Thế nhưng tại sao họ vẫn chậm một bước?

Tô Sầm nghĩ kĩ lại từ đầu. Từ khi cậu phát hiện thi thể Điền Bình Chi, đến Chương Hà, Liễu Trình, rồi đến Tiểu Lục Tử và Tống Phàm, tuy Ám Môn có tham gia nhưng chưa từng cản trở. Nói cách khác thì khiến Liễu Trình tự thú, đưa Tiểu Lục Tử về, để Tiểu Lục Tử dẫn Tống Phàm ra còn là đang giúp cậu phá án. Ám Môn trốn trong tối, âm thầm đẩy cậu về phía trước, chúng có mục đích gì đây?

Dự cảm không lành ập tới, cậu khựng lại, thình lình nói với Khúc Linh Nhi: “Không ổn rồi, về Đại Lý Tự!”



Vừa vào Đại Lý Tự cậu đã đụng phải Tiểu Tôn, Tiểu Tôn thấy cậu thì lắp bắp nói: “Đại… đại nhân… Không ổn rồi…”

Trên khuôn mặt là biểu cảm hoảng sợ chưa từng có.

Tim Tô Sầm hẫng một nhịp.

Quanh đại lao Đại Lý Tự đã vây kín người, vừa thấy Tô Sầm vào họ đồng loạt nhìn sang.

Trương Quân cũng đứng trong đám đông, hắn nhìn Tô Sầm bằng ánh mắt sâu xa, lát sau thì nặng nề bước tới vỗ nhẹ lên vai Tô Sầm, thở dài.

Tô Sầm đi qua đám đông vào trong, đến thẳng hai buồng giam trong cùng.

Vết máu đỏ đông lại trên vách tường bong tróc loang lổ, một bóng người nằm ngang dưới vệt máu, cơ thể đông cứng, đã không còn thở nữa.

Mà cửa phòng lao bên cạnh mở tung, người bên trong đã mất tăm mất tích!