Có lẽ vì hôm đó Trịnh Dương đã dặn, bà cụ đưa cơm không quên mang đồ ăn cho cậu nữa, mỗi ngày hai bữa, bữa trước không ăn thì bữa sau vẫn được thay mới.
Mấy hôm sau lại có chăn bông và chậu than được đưa vào, thậm chí còn kẹp thêm mấy cuốn truyện truyền kỳ mới ra ngoài chợ cho cậu giết thời gian.
Tô Sầm rất biết thỏa mãn, thường ngày chẳng mấy khi cậu được rảnh rỗi thế nào, không cần phải lo lắng gì, đến giờ có cơm ăn, bao nhiêu người vất vả ngược xuôi vì bữa cơm no, mà cậu thì chẳng mất gì cũng có được.
Mỗi tội không thể nghĩ nhiều, về chuyện bên ngoài, người bên ngoài, động tâm nghĩ tới chút thôi là lại đau như kim đâm.
Ngày nào người đưa cơm đi qua Tô Sầm cũng vạch một đường lên tường, đến một ngày nào đó chợt đã hết một mặt tường.
Tô Sầm ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
Bà cụ sửng sốt, ngước mắt nhìn người bên trong. Mọi ngày khi bà đi qua người này luôn đọc sách hoặc là ngủ, hiếm được hôm nay chịu nói chuyện. Bà từng thấy rất nhiều tử tù bị giam trong này, có người ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cũng có người luôn tóm người bên ngoài vào nói mình bị oan. Nhưng từ khi vào đây, người này vẫn không khóc không quấy, yên bình tới nỗi ban đầu bà còn quên là có người này.
Bà cụ nói một số ngày, mắt không rời khỏi người bên trong.
Dù đầu tóc rối bời, nhưng vẫn thấy được vẻ trong sáng tuấn tú trên khuôn mặt kia. Nhất là đôi mắt đẹp vô cùng, mái tóc bù xù phía trước không che được ánh sáng trong đó, tuy thân thể gầy gò nhưng lưng thẳng như tùng bách, càng nhìn càng thấy chẳng ăn nhập gì với lao ngục này.
Bà nhìn người kia bưng bát cơm lên, rồi lẩm nhẩm: “Sao nhanh thế nhỉ?”
Bà cụ thuận miệng hỏi: “Cái gì nhanh thế?”
Tô Sầm ngẩng đầu cười với bà cụ, chỉ lên từng đường vạch trên tường: “Mai, là ngày hành hình của tôi.”
Bà cụ ngẩn ra trước nụ cười của cậu, một người thế nào mới có thể tươi cười nói câu “mai là ngày hành hình của tôi” chứ? Trông cậu cũng không giống kẻ tội ác tày đình, sao còn trẻ thế này đã vào tử ngục?
Đến khi phản ứng lại thì đã thốt thành lời: “Tiểu tử, cậu phạm lỗi gì?”
“Vì không ai dám nói ra sự thật này cả, nói ra rồi cũng không ai dám tin. Họ không dám tin nên bảo lời tôi nói là giả, như thể tôi chết rồi thì trắng có thể hóa đen, quá khứ có thể coi như chưa từng xảy ra, hết thảy cùng vui, thiên hạ thái bình vậy.”
Bà cụ thắc mắc: “Biết không ai tin sao cậu còn nói?”
“Bởi vì…” Người trẻ tuổi rũ mắt: “Sự thật là sự thật, chân tướng không nên bị lời nói dối chôn vùi, có những người không nên chết không minh bạch, cũng có những kẻ không nên sống tạm bợ.”
Bà cụ chẳng hiểu ý gì, cuối cùng vẫn quyết định hỏi cái mình nghe hiểu: “Tiểu tử này, cậu thành thân chưa?”
“Rồi.” Tô Sầm ngẩn ra rồi gật đầu thật mạnh, khuôn mặt rực rỡ lên mấy phần: “Tuy không hẳn đã cưới hỏi đàng hoàng, nhưng cũng vái trời đất, động phòng rồi. Có trời đất tổ tiên làm chứng, chắc chúng ta đã là vợ chồng rồi nhỉ?”
“Trông cậu hiền lành thế này, chắc vợ cậu cũng là người hiền huệ lắm?”
“Người ấy tốt lắm… tốt lắm ạ…” Tô Sầm cắn đũa gật đầu, chớp mắt lần nữa, giọt nước mắt chợt lăn xuống, đập tí tách lên thành bát lạnh lẽo.
Bà cụ biết mình chạm vào nỗi đau của người kia, đành thở dài, đứng dậy bảo: “Nói sao cũng là bữa cuối rồi, mai tôi làm cho cậu ít đồ ngon, muốn ăn gì nào?”
Tô Sầm ngẫm nghĩ, nói: “Thế phiền bà cho tôi một bát mỳ Dương Xuân.”
Bà cụ sửng sốt, bà gặp nhiều tử tù rồi, mỗi người một kiểu muốn thứ sơn hào hải vị gì cũng có, nhưng đây là người đầu tiên muốn ăn mỳ. Bà nhắc nhở: “Sợi mỳ mềm, để trong nước dùng mang tới đây chắc trương hết rồi.”
Nhưng người kia chỉ gật đầu chắc nịch: “Không sao, tôi muốn một bát mỳ Dương Xuân.”
…
Có điều cuối cùng vẫn không ăn được bát mỳ Dương Xuân này, trước giờ hành hình mấy canh giờ, đột nhiên có hai nha sai vào ngục. Trước tiên họ tháo hết xiềng xích trên tay, chân cho cậu, sau đó mở toang cửa: “Đi đi.”
Tô Sầm đứng sững tại chỗ hồi lâu, đến khi hai nha sai kia sốt ruột, quát lên: “Có đi hay không đây? Ở trong này nghiện luôn rồi hả?”
Tô Sầm cảm giác cổ họng khô khốc, mãi sau mới nặn được hai chữ: “Đi đâu?”
“Ngươi thích đi đâu thì đi, ai quan tâm?”
Hai nha sai kia lười đợi cậu lề mề, cứ để cửa buồng mở ra rồi đi trước, vừa đi vừa nói: “Lạ thật, vào đây rồi còn sống mà ra được cơ đấy, đúng là… trần đời có một.”
Tô Sầm cử động tay chân, mang nặng quen rồi, vừa tháo ra vẫn chưa quen lắm. Lát sau, cậu mới nhích khỏi buồng giang, quay đầu nhìn lại, xiềng xích rơi dưới đất, bề đá xanh lạnh lẽo cứng rắn, rêu xanh đầy tường, vẫn còn cảm giác không chân thực.
Mỗi bước đi của Tô Sầm đều như bước trên mây, bước nông bước sâu mãi mới đi tới cổng nhà giam. Chưa kịp quen với ánh sáng đột ngột hắt vào thì có thứ gì đó lao tới, đâm sầm vào làm cậu suýt ngã ngửa.
“Tô ca ca, Tô ca ca, cuối cùng huynh cũng ra rồi…” Giọng nói quen thuộc khóc thất thanh vang lên bên tai, mãi Tô Sầm mới đứng vững lại được, cậu ôm thân thể gầy gò mềm mại trong lòng, bấy giờ cảm giác mới dần quay lại.
“Linh Nhi…” Tô Sầm vỗ nhẹ lên lưng y, thử mở mắt ra vài lần lại bị ánh sáng chói mắt kia ép nhắm lại. Cậu ở trong ngục tối lâu ngày, hình như hai mắt cũng thoái hóa rồi, không quen được với ánh sáng bên ngoài.
“Huynh đừng mở mắt vội.” Là tiếng của Trịnh Dương: “Phải từ từ thôi, đừng làm mắt bị thương.”
Bảo không hụt hẫng là giả. Nhưng Tô Sầm cũng chỉ cho mình hụt hẫng một chút rồi thôi, cậu lần mò bước lên: “Trịnh Dương?”
Trịnh Dương vội đưa tay đỡ: “Ta đây.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tô Sầm không thấy biểu cảm của y, song vẫn nghe được tiếng thở dài rất khẽ. Trịnh Dương lật tay cậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay: “Nói sao thì, huynh không sao là được rồi.”
…
Về đến nhà thêm nửa ngày nữa Tô Sầm mới tạm mở được mắt trong phòng, nhìn A Phúc tất bật đun nước cho cậu tắm rửa rồi chuẩn bị cơm nước, làm một bàn toàn những món cậu thích nhất.
Thoắt cái đã từ Quỷ Môn Quan về khói lửa nhân gian, Tô Sầm phải xác nhận lại nhiều lần mới rõ mình đang ở hiện thực hay trong mơ.
Khúc Linh Nhi như con chim cút nhỏ yên lặng ngồi cạnh cậu, không nói không rằng, mắt chưa rời khỏi mặt cậu phút nào.
“Không.” Khúc Linh Nhi lắc đầu ngay, vừa bĩu môi là dòng lệ nóng đã chảy xuống, y lao vào lòng Tô Sầm: “Tô ca ca, tôi còn tưởng không được gặp lại huynh nữa chứ…”
“Linh Nhi ngốc.” Tô Sầm cười, vỗ lưng y. Lòng thầm nghĩ cậu cười Khúc Linh Nhi ngốc, nhưng nào phải cậu không thế.
Giờ Ngọ ba khắc đã qua, đầu cậu vẫn còn trên cổ, đúng là chuyện lạ.
Mùi hôi thối vẫn còn loáng thoáng trong không khí, Tô Sầm tự thấy mình đã tắm sạch lắm rồi, A Phúc cũng đã xông hương quần áo cho cậu, tìm quanh không thấy nguyên nhân, cuối cùng Tô Sầm thò sang ngửi người Khúc Linh Nhi.
Một mùi hôi chua xộc lên, còn xen lẫn cả mùi dầu.
Tô Sầm đẩy y ra: “Linh Nhi… hình như cậu cũng có mùi đấy.”
Bảo sao lúc trước hai người ôm nhau chẳng ai ghét bỏ ai, hóa ra là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” cả.
“Thế á?” Khúc Linh Nhi giơ tay áo lên ngửi, sau đó vô tội nhìn Tô Sầm: “Tôi cứ tưởng vốn là mùi này cơ.”
Tô Sầm cúi đầu nhìn, chỉ thấy Khúc Linh Nhi đang xỏ hai chiếc giày một đen một đỏ, chiếc màu đỏ kia sắp thành màu đen luôn rồi.
Cậu nhớ láng máng trước lúc cậu vào ngục Khúc Linh Nhi đã đi nhầm giày, còn bộ đồ này… hình như cũng vẫn là bộ hôm đó…
“Cậu…” Tô Sầm lẳng lặng ngồi dịch ra: “Không thay quần áo bao lâu rồi?”
Khúc Linh Nhi nhíu mày, nghiêm túc nghĩ ngợi: “Không phải ngày nào A Phúc cũng giặt cho tôi à?”
A Phúc đặt bát canh gà vi cá lên bàn: “Từ lúc thiếu gia gặp chuyện tôi chưa giặt đồ lần nào.”
Khúc Linh Nhi: “…”
Tô Sầm: “…”
Im lặng nhích xa thêm chút nữa.
Khúc Linh Nhi không để bụng, lại nhào vào cậu, kéo tay Tô Sầm lắc lư: “Tô ca ca, huynh còn nợ tôi chân giò Thuận Phúc Lâu với hai lạng rượu hoa quế đấy.”
Hình như lúc trước cậu hứa sẽ mua chân giò cho Khúc Linh Nhi thật, chẳng qua nay thời thế thay đổi, vật còn người mất, Khúc Linh Nhi nhớ được cũng giỏi.
“Rượu hoa quế không có rồi.” Tô Sầm cười với y: “Đợi đến tuyết đầu mùa đền cho cậu một vò Hoàng Lư Thiêu.”