Trường An Thái Bình

Chương 219: Trần Anh



Đầu tiên phải điều tra lão thái giám đã lôi chuyện này ra.

Thái giám này họ Trần tên Anh, nguyên quán quận Nam Khang, Kiền Châu, Giang Nam Tây đạo. Năm Võ Đức thứ mười ba, người Dao tạo phản bị Hoàng đế Thái tổ dẫn binh dẹp yên, sau đó bắt một nhóm người vào cung hầu hạ, Trần Anh là một trong số đó.

Khi Trần Anh vào cung hãy còn là một tiểu tử nhỡ tuổi, ban đầu lo việc cho ngựa ăn ở Nội Bộc Cục, sau vì cần mẫn chăm chỉ nên được điều sang Dịch Đình Cục dạy dỗ cung nữ, cuối cùng thì vào Nội Thị Tỉnh làm việc. Năm Thiên Thú thứ năm, ông ta được thả khỏi cung vì lớn tuổi, mua một căn nhà ngoài ngoại ô, cũng coi như có được chút bình yên sau một đời chìm nổi.

Không ngờ đến tuổi cổ lai hy rồi lại gây ra chuyện thế nữa.

Có Trịnh Dương giúp đỡ, họ không mất nhiều sức tìm đến nhà của Trần Anh ở ngoại ô. Bởi có dính líu đến một vụ án lớn, người chết mấy ngày rồi vẫn chưa được mai táng mà để ngay giữa sảnh, bắt đầu bốc mùi thối rữa.

Còn có một người khác lo liệu việc ở nhà Trần Anh, người này là Trần A Ngưu, con nuôi Trần Anh nhận ngoài cung từ lâu, cốt là để sau này lo việc hậu sự cho ông ta.

Ninh Tam Thông trông thấy thi thể là bắt tay vào ngay, nhân lúc này, Tô Sầm quan sát bày trí trong nhà Trần Anh. Một vài thái giám trong cung muốn đề phòng sau này không nơi an thân nên đã mua nhà ngoài cung từ sớm, thậm chí có người âm thầm bán đồ trong cung ra ngoài, vào cung làm nô tài cho người ta, đến khi ra ngoài kẻ nào cũng giàu có.

Tô Sầm nghi ngờ Trần Anh này cũng bị nắm thóp khi lén bán đồ ra ngoài, mới không thể không quay lại cắn ngược. Chẳng qua trông nhà ông ta có vẻ tiết kiệm, đơn giản, chỉ có một khoảng sân, đồ bày trong sảnh cũng không phải thứ đắt tiền, vào phòng trong thì mới thấy một pho tượng Quan Âm. Tô Sầm cầm lên áng thử rồi bất lực đặt xuống, hàng thứ phẩm Nam Dao, mang ra chợ bán cũng chẳng được mấy đồng.

Trịnh Dương thì làm quen với Trần A Ngưu kia. Trông Trần A Ngưu này có vẻ là người chất phác, không giống kẻ mưu mô, Trịnh Dương hỏi gì thì trả lời thứ đó.

Trịnh Dương hỏi: “Trước khi Trần Anh gặp chuyện có hành động gì lạ không? Ví dụ như… có ai từng đến nhà không? Hay Trần Anh có hay thấp thỏm không? Có từng nói gì với ngươi không?”

Tô Sầm nhìn về phía Trịnh Dương, biết họ có chung suy nghĩ.

Sau khi rời cung, Trần Anh sinh sống yên ổn, có người chăm sóc bên cạnh, tuy không giàu có gì song cũng không phải lo cơm áo. Lúc này bảo ông ta đứng ra chống lại Nhiếp Chính Vương đương triều thì chỉ có thể là bị uy hiếp hoặc dụ dỗ. Nhưng một khi đã nói ra chuyện này thì chỉ có đường chết, không thứ ích lợi nào hơn mạng sống của mình cả, vậy nên Tô Sầm cho rằng khả năng ép buộc cao hơn dụ dỗ. Chẳng qua cậu vẫn chưa biết được lão thái giám này đang bị người ta nắm thóp gì.

Trần A Ngưu gãi đầu: “Không có, trước khi gặp chuyện cha nuôi tôi vẫn ổn, hôm đó cũng chỉ thu xếp như thường ngày rồi ra ngoài, không có hành động nào khác thường.”

Trịnh Dương khó hiểu: “Thế tự dưng vu oan cho cậu ta làm gì?”

“Ai bảo là oan?” Trần A Ngưu lầm bầm: “Có khi là thật ấy chứ.”

“Ngươi nói gì?” Trịnh Dương tức giận, khua tay khua chân chuẩn bị đánh người: “Có giỏi thì nói lại ta nghe!”

Tô Sầm vội vàng chạy lên giữ y lại, Trần A Ngưu ôm đầu chạy tuốt ra xa, sợ hãi nhìn Trịnh Dương.

Ninh Tam Thông nghe tiếng cũng nhìn sang, lắc đầu với Tô Sầm: “Đúng là tự sát, trên người không có vết thương khác, cũng không có dấu vết vùng vẫy, xương lưỡi gãy, đầu lưỡi lè ra, mắt hơi lồi, đều là biểu hiệu của thắt cổ tự vẫn.”

Trịnh Dương phẫn nộ cắn răng: “Hời cho lão.”

“Nếu là ta, ta cũng sẽ tự sát.” Tô Sầm nói: “Sống cũng phải chịu tội, chẳng thà chết cho xong.”

Một viên đá khơi dậy ngàn lớp sóng, chắc viên đá ấy cũng sẽ muốn chìm.

Nói xong, cậu quay đi tiếp tục vào trong tìm kiếm.

Trịnh Dương và Ninh Tam Thông nhìn nhau, cũng biết nói nhiều vô ích bèn chia nhau hành động, mỗi người một việc.

Tô Sầm tìm vào phòng ngủ của Trần Anh, căn phòng này cũng gọn gàng sáng sủa như bên ngoài, được thu dọn khá sạch sẽ, sợi dây thừng Trần Anh dùng thắt cổ hôm đó vẫn còn nguyên trên trần.

Tô Sầm nhìn kĩ từng ngóc ngách vẫn không thu hoạch được gì, vừa định quay đi, cậu bỗng nhìn lại chiếc giường Trần Anh ngủ thường ngày.

Đúng ra là thì là bếp lò bên dưới.

Nay mùa đông lạnh lẽo, cái bếp này lại không có lửa, chẳng những vậy còn vô cùng sạch sẽ, không có chút khói bụi nào, có thể nhìn thẳng vào bên trong.

Trần A Ngưu không dám chọc giận Trịnh Dương nữa, bèn đi theo Tô Sầm ngó nghiêng, Tô Sầm quay lại hỏi: “Ngươi dọn dẹp chỗ này à?”. Hắn ngẩn ra một lúc mới nhận ra Tô Sầm hỏi mình, vội đáp: “Dạ không, không phải, cha nuôi không cho tôi vào phòng, toàn là cha tự dọn dẹp cả.”

Tô Sầm gật đầu, sau đó quỳ xuống trước lò, thò người vào trong.

Không ngờ cái lò này sâu tới vậy, Tô Sầm thử mấy lần cũng không mò được gì, đành gọi với ra: “Trịnh Dương, vào giúp ta với.”

Trịnh Dương và Ninh Tam Thông nghe tiếng cùng chạy vào, thấy cậu, hai người vội bước lên: “Huynh làm gì thế này?”

Tô Sầm quay lại, bảo: “Lấy ngọn nến lại đây.”

Ninh Tam Thông tức tốc đưa nến cho cậu, Tô Sầm phải nương ánh nến mới thấy được bên trong, lần mò thêm một lúc thì lấy ra được một hộp gỗ.

Đây là một chiếc hộp gỗ đàn được chạm khắc đôi uyên ương quấn quýt tỉ mỉ, Tô Sầm nhìn thoáng qua rồi đưa cho Trịnh Dương, sau đó mới đứng dậy, phủi bụi trên người.

“Cuối cùng cũng tìm được gì đó rồi, giấu kĩ thế này, kiểu gì cũng là thứ đáng tiền.” Trịnh Dương vội vàng mở hộp, chỉ thấy bên trong là một món đồ bằng ngọc màu xanh nằm trên vải lụa, thô chừng hai ngón tay, dài mấy tấc, trước thô sau mảnh, xung quanh còn có hoa văn gồ lên.

Tô Sầm và Ninh Tam Thông nhìn nhau, quả nhiên đều tìm được đáp án trong mắt đối phương. Nhưng chưa kịp ngăn cản, Trịnh Dương đã cầm thứ kia ra ngắm nghía một hồi, song chưa thể nhìn ra được thứ gì, chẳng qua trông có vẻ là thứ đắt tiền, bèn hỏi: “Đây là gì thế?”

Tô Sầm ngại nói, Ninh Tam Thông thì do dự mãi mới đáp: “Ngọc… hành.”

Trịnh Dương vừa định đưa lên mũi ngửi: “…”

Thứ vừa rồi còn ngắm nghía bỗng trở thành củ khoai bỏng tay, vứt không được mà không vứt cũng chẳng xong. Tay Trịnh Dương run lên, không ngờ Trần A Ngưu vẫn đứng ngoài cửa từ nãy tới giờ chợt xông vào, giật thứ trong tay Trịnh Dương rồi ôm vào ngực.

Trịnh Dương thở phào, kéo vạt áo lên lau tay, tức tối nói: “Đúng là thứ thái giám bẩn thỉu, không ngờ lão lại thích thứ này, chắc chắn cậu ta bị lão vu oan!”

“Cha nuôi tôi không phải người bẩn thỉu!” Trần A Ngưu bỗng nói: “Cha tôi không nuôi luyến đồng cũng không hại con gái nhà ai, cả đời không làm được việc kia, chỉ có thể thỉnh thoảng cô đơn thì lấy ra tự an ủi, ngài có tư cách gì nói cha tôi bẩn?!”

Tô Sầm nhíu mày: “Ngươi từng thấy à?”

“Tôi… có lần rồi thức dậy đêm vô tình bắt gặp.”

Trần A Ngưu biết sở thích này của Trần Anh vẫn không rời bỏ, bầu bạn ở bên, âu cũng là một kẻ trung hiếu.

“Cha nuôi tôi là người tốt.” Trần Anh chùi nước mắt: “Ngày nhỏ tôi lang thang ngoài đường, ai thấy cũng bắt nạt tôi, chỉ có cha nuôi là cứu tôi, cho tôi ăn uống no đủ, dạy tôi học chữ, làm người. Người không phải người xấu, người nói Vương gia kia làm thì chắc chắn là hắn có làm!”

Trịnh Dương bước lên: “Ngươi lại đây cho ta!”

Tô Sầm cản Trịnh Dương, rồi mới nói với Trần A Ngưu: “Ngươi bảo cha nuôi ngươi là người tốt vì ông ta cứu ngươi. Vậy năm xưa Vương gia chinh chiến sa trường, chống lại địch ngoại xâm, sau lại lâm triều nhiếp chính, cứu hàng vạn sinh linh, ngươi nói xem hắn có phải người xấu không?”

Trần A Ngưu mím môi, không đáp lại.

“Cũng như ngươi tin cha nuôi của ngươi vậy, chúng ta cũng vững tin Vương gia không giết hại Tiên đế, vậy nên chắc chắn là có người giở trò. Nay cha nuôi ngươi chết không rõ ràng, để thi thể đã lâu vẫn chưa được hạ táng, chẳng lẽ ngươi không muốn bắt được hung thủ, đòi công bằng cho cha nuôi ngươi sao?”

Trần A Ngưu mím môi im lặng hồi lâu, mới nói: “Trước khi xảy ra chuyện, có người từng đến tìm cha tôi.”

Mắt mọi người sáng lên, đồng loạt nhìn lại.

“Là ai?” Tô Sầm hỏi.

“Tôi cũng không biết là ai.” Trần A Ngưu lắc đầu: “Tôi chỉ biết cha nuôi nói chuyện với hắn rất lâu, khi hắn mới tới thì cha nuôi sai tôi ra ngoài mua thức ăn, đến lúc về hắn vẫn chưa đi. Nhưng hắn không ở lại ăn cơm, cha nuôi bảo hắn ở lại hắn cũng không chịu, cuối cùng cha tôi tiễn người ra cửa, đứng mãi mới về.”

“Vậy bề ngoài kẻ đó thế nào?” Trịnh Dương hỏi.

“Tôi không trông rõ mặt mũi.” Trần A Ngưu mím môi: “Nhưng tôi nhớ, hắn đeo một chiếc nhẫn ban chỉ màu đen thuần.”