Trường An Thái Bình

Chương 231: Đóng thành



Tô Sầm bỗng chẳng nghĩ ngợi được gì, cơn mừng rỡ qua đi chỉ còn lại nhịp tim rối loạn, bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ, không biết nên nói gì cho được.

Lý Thích lại như đã dự mưu sẵn, chỉ gật đầu: “Đứng dậy đi.”

Bấy giờ Kỳ Lâm mới dẫn đầu mọi người đứng dậy. Sương mù dâng lên trong mắt đàn lang vệ không chớp mắt trên chiến trường sinh tử này, song lại không thể thể hiện ra trước mặt Lý Thích, kìm nén tới nỗi vành mắt đỏ lên.

Tô Sầm mừng rỡ xong mới cất được thành tiếng, cậu kích động hỏi: “Sao… sao mọi người…”

Khi đó cậu nổ cung Hưng Khánh, khi đi hoảng loạn quá, không nghĩ được gì cũng không quan tâm được gì khác, gần như là dốc hết sức bỏ đi quyết liệt. Cậu thật sự không hơi sức đâu lo nghĩ những vấn đề còn lại.

Ví dụ như Đồ Đóa tam vệ, ví dụ như Khúc Linh Nhi, cậu không dám nghĩ Lý Thịnh biết cậu chơi xỏ hắn rồi sẽ trút giận sang những người này thế nào.

Kỳ Lâm gật đầu với Tô Sầm: “Linh Nhi đã cứu chúng ta ra.”

“Linh Nhi…” Tô Sầm bước lên: “Linh Nhi sao rồi?”

“Y vẫn khỏe.” Kỳ Lâm nhớ lại người tiễn hắn ra cửa, rồi ngoan ngoãn đợi mình về, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Y vẫn ở cùng chúng ta, biết tin hai người về lại khóc nữa.”

Tô Sầm nhạy cảm bắt được một từ: “Lại?”

Hàn Kỳ – sư phụ của Khúc Linh Nhi, Môn chủ tiền nhiệm của Thương Môn, Kinh Môn thuộc Ám Môn, vốn là tướng quân Vân Huy đi theo Thái tử Sùng Đức. Sau này, ông hộ tống Lý Thịnh rời cung, chăm sóc hắn trưởng thành, giúp hắn thành lập Ám Môn. Chẳng qua ông cũng không ngờ dã tâm của Lý Thịnh bành trướng tới vậy, cuối cùng nghĩ cho muôn dân thiên hạ mà phản bội Ám Môn. Trong cuộc cướp ngục kia, ông bị thương nặng, cộng thêm đã nguội lòng, bệnh tật triền miên, cuối cùng cũng không qua khỏi. Trước khi đi, ông để bí pháp phá Ám Môn cho Khúc Linh Nhi và Hàn Thư, nói là muốn lập công chuộc tội, nhưng cũng là để lại chỗ dựa cho hai người sống sót.

Những chuyện này đều xảy ra sau khi Lý Thích rời kinh, kể tường tận thì mất thời gian, Kỳ Lâm đành lắc đầu, nói: “Nói ra thì dài lắm.”

Ngột Xích Cáp không nhịn được nữa, người cao chín thước bước lên, mếu máo suýt thì khóc thành tiếng: “Vương gia, ngài chịu khổ rồi, gầy đi rồi…”

Tô Sầm đang chìm trong niềm vui gặp lại bỗng sầm mặt, híp mắt hỏi: “Gầy chỗ nào hả?”

Suốt thời gian qua cậu hầu hạ Lý Thích như ông lớn, nâng trên tay sợ rơi, ngậm vào miệng sợ tan, dù có phải ra đường mãi nghệ cũng không bạc đãi hắn bữa nào, đến tối còn phục vụ ấm giường, sắp chữa khỏi cả bệnh mất ngủ lâu năm của Lý Thích rồi kìa. Sợ vị Nhiếp Chính Vương quen được hầu hạ áo quần cơm nước rồi, cậu làm tùy tùng cho hắn suốt bao lâu, bản lĩnh hầu hạ người nọ phải gọi là nhuần nhuyễn lắm rồi. Ai chịu khổ được, chứ ông lớn đây chẳng khổ tí nào hết.

Ngột Xích Cáp chưa biết mình vừa châm thuốc nổ, vẫn đang vui vẻ vỗ ngực: “Không sao, sau này, tôi hầu!”

Con cáo nhỏ nhe nanh, chuẩn bị nhào lên tranh luận.

Lý Thích khẽ cười, hiểu rõ cậu bèn đưa tay cản lại, nói với Ngột Xích Cáp: “Nên làm gì thì làm, không cần ngươi hầu.”

Người cao to nọ tủi thân nhìn Lý Thích, mãi vẫn chưa hiểu mình làm sai chuyện gì, nghẹn ngào hồi lâu mới nói một câu: “May quá, Vương gia không sao, may quá, ngài về rồi.”

Dứt lời, mọi người đều im lặng.

Những tưởng rằng chuyện năm trước xảy ra đã là sinh ly tử biệt, Lý Thích đã quyết định, họ chỉ có thể tuân theo, dù cho hắn bảo họ đi chết.

May sao vẫn có người dũng cảm đi ngược chiều gió, cứu họ lúc cuối cùng, mở ra một đường sống.

Kỳ Lâm dẫn đầu, cả đám người quỳ xuống, nhưng lần này họ quỳ với Tô Sầm. Đồ Đóa tam vệ ôm kiếm: “Tạ ơn Tô công tử!”

Con cáo nhỏ đang bừng bừng khí thế giật mình, bỗng chốc không biết nên đáp lại thế nào.

Lý Thích cũng cảm thấy xúc động. Năm đó hắn đưa những người Đột Quyết này khỏi vùng đất của man di, bỗng dưng từ chiến trường sôi máu về thành Trường An hương ấm ngọc êm. Tuy họ không nói, những với bản tính hoang dã từ trong xương của những người này, họ coi thường đám quý tộc hoàng gia chưa biết mùi gió sát ở thành Trường An.

Ngoài hắn, Tô Sầm là người duy nhất những người này cam lòng quỳ gối.

Tiếc rằng người trong cuộc lại không có phúc hưởng, cậu hoang mang nhìn Lý Thích, hiếm khi vẻ hoảng loạn hiện lên trên mặt cậu.

Cuối cùng, Lý Thích phải đứng ra giải vây: “Được rồi, đây không phải chỗ trò chuyện, tìm một nơi dàn xếp ổn thỏa đã rồi tính.”



Kỳ Lâm dẫn đường tới một căn nhà trông có vẻ bình thường, không ngờ cảnh tượng bên trong lại khác hoàn toàn. Bày trí trong nhà nhìn như bình thường, nhưng từng chi tiết đều được chạm khắc tỉ mỉ, thấp thoáng vẻ trang nhã, kín đáo.

Người ra đón đầu tiên là Khúc Linh Nhi, một câu “Kỳ ca ca” còn chưa kịp nói y đã kinh ngạc đứng đực tại chỗ.

May sao Tô Sầm đã chuẩn bị trước, cậu cười với y: “Sao thế? Chỉ nhận ra Kỳ ca ca của cậu, không nhận ra Tô ca ca nữa à?”

Người trong phòng nghe tiếng động cũng ra theo, không có gì bất ngờ, hắn cũng khựng lại, há miệng mãi không nói thành lời.

Khúc Linh Nhi hoàn hồn, vành mắt đỏ lên, y bước lên ôm chặt Tô Sầm, kiên quyết không buông tay.

Lần từ biệt này hơi lâu, đã hơn một năm y chưa gặp Tô Sầm.

“Được rồi.” Tô Sầm chịu áp lực từ cả Lý Thích và Kỳ Lâm, đành vỗ lưng Khúc Linh Nhi, bất đắc dĩ cười: “Cái eo già của tôi sắp gãy vì cậu rồi đây.”

Khúc Linh Nhi khịt mũi, buông cậu ra: “Chuyện eo huynh không trách tôi được.”

Tô Sầm: “…”

Bông hoa sen ngây thơ vô tội nhà cậu tàn từ lúc nào thế này?

An ủi Khúc Linh Nhi xong, Tô Sầm gật đầu với người trước mặt: “Ninh huynh.”

Ninh Tam Thông đứng ngoài cửa một lúc mới hoàn hồn, hắn cười với Tô Sầm, chỉnh lại y phục rồi hành lễ với Lý Thích: “Bái kiến Vương gia.”

Lý Thích bình thản để người ta hành lễ, sau đó nhìn quanh như tuần sát, đoạn hỏi: “Chỗ này là của ngươi à?”

“Căn nhà này đứng tên quản gia của phủ Ninh, tuy tiếp giá ở đây có hơi giản dị, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn chỗ này không ai điều tra được, mong Vương gia thứ lỗi.”

“Ngươi có lòng rồi.” Lý Thích thong thả bước lên, đi hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Tô Sầm.

Lúc trước trốn chạy bên ngoài, không có vương gia cũng không có đại nhân, hai người vẫn luôn sóng bước. Nay đã gần tới thành Trường An, trước mặt mọi người, Tô Sầm không thể không tuân theo quy củ trước kia, tự giác đi sau Lý Thích hai bước để tỏ lòng tôn kính.

Lý Thích đợi mãi không thấy cậu lên, đành bất lực kéo tay Tô Sầm, đến khi cậu đứng sóng vai với mình mới đi tiếp.

Ngón tay Tô Sầm nóng lên, cậu thử rút ra mấy lần mà không được, đành để Lý Thích dắt đi. Đến khi vào phòng, cậu lại ngồi sát bên cạnh Lý Thích.

Vừa ngồi xuống hắn đã vào vấn đề, Lý Thích hỏi thẳng: “Tình hình trong thành thế nào rồi?”

Ninh Tam Thông mím môi, nói: “Thành Trường An đã đóng cổng ba ngày rồi.”

Lý Thích nhíu mày, Tô Sầm đã giành hỏi trước: “Đóng cổng? Đóng cổng gì?”

“Nửa tháng trước, kỳ đại tang của Sở Thái hậu kết thúc, triều đình chia thành hai phái. Lý Thịnh và Thiên tử nhỏ tự chấp chính riêng tại cung Thái Cực và cung Đại Minh, khi đó thành Trường An đã rối tung lên rồi.” Kỳ Lâm nói: “Ba ngày trước, mười hai cổng thành Trường An bất ngờ đóng lại, không cho ai ra ngoài, bên ngoài là binh mã từ các phủ Chiết xung quanh kinh thành tụ tập lại, hiện giờ thành Trường An là một tòa thành chết không thể ra vào. May nhờ công tử Ninh Tam giúp đỡ đưa chúng tôi ra ngoài, nếu không e là giờ vẫn chưa gặp được Vương gia.”

Ninh Tam Thông quen nẻo xua tay: “Không cần khách sáo, nhà họ Ninh ta chuyên vụ này mà.”

Lý Thích cười khẩy: “Phân triều quản lý, giỏi thật đấy.”

Tô Sầm vội khuyên nhủ: “Cũng không thể trách Thiên tử nhỏ được, không có ngài và Thái hậu ở bên, bệ hạ kiên trì được tới giờ đã không dễ gì rồi.”

Kỳ Lâm nói tiếp: “Đêm hôm trước Trần Lăng đã trèo tường vào thành nghe ngóng tin tức, đến giờ vẫn chưa về.”

Nói tới đây, chợt có tiếng động vang lên bên ngoài, nghe tiếng như có thứ gì đó đập lên ván cửa khiến tất cả mọi người giật mình. Ninh Tam Thông sửng sốt, sau đó đứng dậy: “Ta ra ngoài xem.”

Sau khi Ninh Tam Thông ra ngoài, căn phòng từ từ im lặng. Tô Sầm lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lý Thích, tuy hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như Thái Sơn, nhưng Tô Sầm biết rõ, hắn lo cho an nguy của Thiên tử nhỏ.

Thành Trường An đã đóng cổng ba ngày, không ai biết được tình hình bên trong thế nào, nhưng có thể nghĩ được một điều, Thiên tử nhỏ muốn đón Ninh vương về triều, tất nhiên sẽ không đóng cửa mà đón. Đóng cổng thành là Lý Thịnh làm, mục đích rất rõ ràng, ép buộc Thiên tử, lấy danh cậu điều khiển quần thần. Tuy Lý Thích nói rằng đứa cháu này “vô dụng”, nhưng sự lo lắng trong mắt không phải giả.

Tô Sầm lặng lẽ phủ tay lên tay Lý Thích, không nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được khớp tay gồ lên kia từ từ thả lòng trong tay cậu.

Cửa phòng mở từ bên ngoài, Ninh Tam Thông bước vào, còn bế một cậu nhóc nhỏ tuổi trong lòng.

Kỳ Lâm đứng gần cửa, vừa thấy sắc mặt tái nhợt của đứa bé thì giật mình: “Trần Lăng!”

Hàn Thư và Khanh Trần cũng vào theo: “Chúng tôi tìm thấy hắn trong sông Vĩnh Định ngoài thành, khi phát hiện thì hắn đã ở dưới nước một đêm rồi.”

Kỳ Lâm nhận Trần Lăng từ tay Ninh Tam Thông, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, toàn thân run rẩy, hai bờ môi mỏng cũng trắng bệch.

“Ta không nên để hắn đi.” Kỳ Lâm đặt người xuống giường, bàn tay run rẩy: “Ta nên cản hắn mới phải.”

Lúc trước Trần Lăng muốn vào thành là vì ỷ mình giống trẻ con khó bị phát hiện, Kỳ Lâm vẫn nhớ trước khi đi, Trần Lăng còn tựa cửa đùa với hắn, không nói mình đi thám thính mà chỉ vào mua chân giò Thuận Phúc Lâu về cho mọi người.

Ninh Tam Thông nói: “Thầy thuốc giỏi trong thành Trường An cả rồi, thôn này chỉ còn một tay bán tiên giả thần giả quỷ, hiểu chút ý thuật cơ bản thôi.”

Lý Thích nói không do dự: “Đi tìm.”

Ninh Tam Thông lập tức bảo Tiểu Hồng ra đầu thôn tìm Trương bán tiên, sai Ngột Xích Cáp đi đun nước, còn hắn ngồi cạnh giường xem vết thương cho Trần Lăng. Vừa vạch hai vạt áo ra, hắn lập tức xuýt xoa.

Trên lồ ng ngực gầy gò là hai vết thương thấu xương, vết thương bị ngâm trong nước sông lạnh lẽo trắng bợt lật ra ngoài, vị trí gần tim như được thứ gì đó cản lại mới né được, nếu không hắn hoàn toàn không thể sống đến lúc này.

“Là gai Nga Mi của Trần Lăng.” Kỳ Lâm nói.

Bấy giờ mọi người mới phát hiện gai Nga Mi Trần Lăng mang theo quanh năm không còn nữa, chỉ sót lại một vòng tròn trên tay. Gai Nga Mi được làm từ thép tinh luyện, chặt đứt được tóc, sắc bén vô cùng, phải có võ công thế nào mới chặt đứt nó được?

Mãi lâu sau, Kỳ Lâm thốt ra một cái tên: “Tống Phàm.”

Tô Sầm bất giác nhíu mày, quả thật trong những cao thủ cậu biết, kiếm của Tống Phàm là nhanh nhất.

“Ta là ngỗ tác, chưa đụng vào người sống bao giờ, nhưng vết thương của hắn thật sự không kéo dài được nữa.” Ninh Tam Thông do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng đụng vào người chỉ còn hấp hối kia.

Không ngờ vừa đặt tay lên, Trần Lăng đã tự tỉnh.

Đôi mắt không có tiêu cự nhìn quanh, cuối cùng chậm chạp dừng lại ở một người, lúc lâu sau, mắt hắn đỏ bừng.

“Vương gia…”

Lý Thích bước tới, vỗ lên bàn tay run rẩy muốn giơ lên kia: “Được rồi, không sao.”

Trần Lăng ra sức gật đầu, nước mắt rơi ào ào. Trụ cột của họ đã về rồi, từ này về sau họ không cần lo sợ nữa, những đêm tối đặc quánh khiến người ta khó thở kia đã kết thúc rồi.

“Vương gia… Nghe tôi nói…” Trần Lăng hấp hối, mỗi khi thốt ra một chữ, lồ ng ngực lại đau như muốn nứt ra. Hắn nuốt nước bọt, mới nói tiếp: “Lý Thịnh… Lý Thịnh muốn tạo phản, hắn dẫn người bao vây cung Đại Minh… Thiên tử nhỏ và thần tử nửa triều đều ở trong đó… Ôn tướng và thế tử cầm quân chống chọi, nhưng họ không gắng gượng được lâu đâu… Thuộc hạ, thuộc hạ vô dụng, không thể cứu Thiên tử nhỏ ra…”

“Ngươi làm tốt lắm rồi.” Hiếm khi ánh mắt của Lý Thích dịu dàng đi vài phần: “Ta về rồi, còn lại để ta lo.”

Trần Lăng nhắm mắt, một dòng lệ tuôn rơi, cuối cùng hắn cũng được ngủ yên một giấc.

Để lại Ninh Tam Thông và Trương bán tiên vừa tới ở lại chăm sóc Trần Lăng, Lý Thích dẫn mọi người lùi ra. Vừa ra khỏi phòng, vẻ dịu dàng bất chợt không còn, ánh mắt sắc bén xen lẫn vài phần sát khí.

“Lý Thịnh bao vây cung Đại Minh?” Kỳ Lâm nói: “Chuẩn bị lâu thế rồi, cuối cùng cũng không đợi được nữa.”

“Ta lại không nghĩ vậy.” Tô Sầm nói: “Mà ngược lại. Ta cảm thấy, Lý Thích đang sốt ruột, hắn cũng tính ra ngày Vương gia sắp trở về nên mới ra tay trước.”

Cậu nói với Lý Thích: “Hắn đang sợ ngài.”

“Sợ đúng người rồi đấy.” Khói đen cuồn cuộn trong mắt Lý Thích, Tô Sầm chưa thấy hắn như vậy bao giờ, đây là dáng vẻ thuộc về Mạc Bắc, thuộc về chiến trường, là sát phạt quyết đoán, là không gì sống sót.

Khúc Linh Nhi nhíu mày: “Nhưng với mấy người chúng ta thì nói chi tới cung Đại Minh, còn chẳng mò vào được cổng thành Trường An nữa.”

“Ai bảo phải mò vào?” Lý Thích nhìn sang: “Có sẵn binh mã đây, tội gì không dùng?”