Trường An Thái Bình

Chương 37: Hình luật



Tối đó Tô Sầm lập tức mang sách về nhà, cả cơm tối cũng không buồn ăn, mặc nguyên bộ y phục bụi bặm vùi đầu trong thư phong.

Thái độ vội vàng đưa đẩy của Trương Quân lúc ban ngày hoàn toàn hợp lý, giờ đây cuốn sách này nóng hơn củ khoai bỏng, sách ở đâu họa theo tới đó, cậu phải nhanh chóng đọc cho xong trước khi người phóng hỏa biết cậu đã cứu được sách.

Lớp bìa đã cháy rụi, trang đầu đề thì mất một nửa, mấy chữ Trần Quang Lộc đề thêm vào là: Lòng như cán cân, lấy lý làm chuẩn.

Tô Sầm không khỏi xốn xang, tám chữ đơn giản lại đủ làm tiêu chuẩn để hình quan khắp thiên hạ cân nhắc đong đếm, song có mấy người thật sự làm được tới vậy? Chốn quan trường lõi đời, đối nhân xử thế phải vẹn cả đôi đường, muốn giữ lòng công chính, lấy lý lẽ làm chuẩn, không thẹn với lòng, nào có dễ vậy?

Nghĩ lại mình y phục bụi bặm lại sắp đối mặt với thứ tuyệt học trên đời, Tô Sầm chột dạ chà tay, nói một câu “mạo phạm” rồi mới mở sách.

Một ngọn nến, nửa cuốn sách, hòa cùng tiếng côn trùng giữa đêm hè, chẳng mấy mà trời đã sáng.

Khi Tô Sầm khép cuốn sách lại thì mặt trời cũng vừa ló dạng, cậu xoay cái cổ cứng ngắc, vừa đứng dậy, một cái đầu đã lặng lẽ thò vào qua khe cửa.

“Tô ca ca, đọc xong rồi à?” Khúc Linh Nhi bưng một chén canh sâm vào, đặt canh xuống bàn, y nói với Tô  Sầm: “Đói lắm rồi đúng không? Uống bát canh trước này.”

Lúc này Tô Sầm mới thấy đói rã cả bụng, một bát canh sâm trôi xuống bụng mới hoạt bát lại được, cậu nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó nhìn ra ngoài trời, ngạc nhiên hỏi: “Các cậu cũng không ngủ cả đêm sao?”

“Sao thế được?” Khúc Linh Nhi cười khì, nói: “Là A Phúc, hắn lo huynh nửa đêm đói bụng không có gì ăn mới ngồi canh nồi canh cả đêm, vừa rồi tôi mới thay cho hắn, đuổi hắn về phòng ngủ một giấc.”

Tô Sầm nhìn chiếc bát hãy còn nóng, hồi lâu sau mới nói: “Đa tạ.”

“Huynh có phát hiện gì không?” Khúc Linh Nhi xáp lại.

“Ừ.” Tô Sầm cầm một cuốn sách lên, giở đến một trang rồi đưa y: ““Trần thị Hình luật” khác với hồ sơ, do thường được dùng làm tiền lệ nên khi biên tập đều được soạn theo sự kiện mà không phải thời gian, vậy nên khi tìm cũng mất sức hơn. Tôi phải soạn lại các sự kiện trong sách một lượt theo hồ sơ của Đại Lý Tự mới tìm thấy vụ án bị che giấu năm đó.”

Khúc Linh Nhi trợn mắt nhìn sách cả buổi: “Tô ca ca, tôi đọc không hiểu.” Sau đó lại trợn mắt nhìn Tô Sầm: “Nghe cũng không hiểu luôn.”

Tô Sầm khẽ thở dài: “Cậu từng nghe đến Lục Gia Trang chưa?”

“Lục Gia Trang?” Khúc Linh Nhi nghĩ hồi, lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ.”

“Vụ án xảy ra vào mùa hè năm Vĩnh Long hai mươi hai, một phạm nhân tử hình chết.”

“Tử tù chết có gì đâu mà lạ?”

“Nhưng khi ấy tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. Tử tù đó tên là Lục Tiểu Lục, là đầy tớ trong phủ Định An Hầu, năm Vĩnh Long hai mươi mốt say rượu lỡ tay đẩy tiểu Hầu gia xuống đầm sen chết đuối, bị người trong phủ đánh gãy một chân tống vào Đại Lý Tự, phán tội chết. Ban đầu là phán xử trảm vào sau Thu phân, không ngờ lại gặp dịp tân đế kế vị, nhặt về được cái mạng. Sau đó thì được thả về quê, cũng chính là Lục Gia Trang.”

“Người này cũng may thật đấy.” Khúc Linh Nhi tặc lưỡi, hỏi: “Thế làm sao mà lại chết?”

“Chết ngay tối hôm được thả về quê, lúc đó người ta nói Lục Tiểu Lục không bỏ được thói xấu, đêm hôm say rượu trêu chọc con gái nhà thợ săn, bị người ta đánh chết.”

“Hả?” Khúc Linh Nhi nhếch miệng: “Nghiện rượu đến nỗi nào vậy trời? Lần trước say rượu suýt chết rồi mà vẫn dám uống.”

Ngẩn ra một lúc, y mới nghe ra vấn đề: “Vụ án này có gì kỳ lạ sao?”

“Cậu cũng phát hiện rồi đúng không?” Tô Sầm mỉm cười: “Vụ án này không có gì lạ mới là chỗ lạ nhất của nó. Những vụ Đại Lý Tự tiếp quản không phải liên quan đến hoàng thân quốc thích thì cũng là trọng án trong kinh, một vụ án nhỏ ở một địa phương nhỏ như vậy sao lại được Đại Lý Tự Thiếu khanh lúc ấy là Trần đại nhân chú ý tới?”

“A, đúng rồi!” Khúc Linh Nhi gật đầu: “Nãy nghe tôi đã thấy lạ rồi mà không nói ra được lạ chỗ nào, huynh nói vậy thì hình như đúng là có vấn đề thật. Vụ án này quá nhỏ, hơn nữa tình tiết rõ ràng, không có gì để bàn cãi hết.”

“Còn có lạ hơn nữa cơ.” Tô Sầm nói tiếp: “Sau khi Trần đại nhân tiếp nhận vụ án này, thợ săn đánh chết người kia đến nha môn đầu thú, thẳng thắn khai nhận hết tội lỗi của mình, còn có đến mấy người ở Lục Gia Trang chứng minh Lục Tiểu Lục kia trêu đùa con gái thợ săn trước. Sau đó khi Trần đại nhân khai quan tự khám nghiệm, cậu đoán xem có chuyện gì?”

“Chuyện gì?”

“Quan tài trống không.”

“Trống không?” Khúc Linh Nhi ngẩng đầu: “Thế thi thể của Lục Tiểu Lục đâu?”

Tô Sầm lắc đầu: “Có người nói bị chó săn tha đi, cũng có người nói lúc đó Lục Tiểu Lục chưa chết, tỉnh dậy xong bò ra ngoài rồi, thậm chí còn có người bảo Lục Tiểu Lục bị Sơn Thần Nương Nương gọi đi làm ma trành rồi.”

Khúc Linh Nhi chớp mắt: “Ma trành là gì?”

“Đã nghe câu làm ma giúp hổ chưa?”

Đôi mắt hoa đào của Khúc Linh Nhi tròn xoe, y lắc đầu.

Tô Sầm vận dụng hết sự kiên nhẫn mình có để kìm nén xúc động muốn đuổi người đi, cậu nhìn chén canh sâm, kiên nhẫn giải thích: “Đồn rằng sau khi bị hổ cắn chết, người bị cắn sẽ biến thành ma trành, phải tìm ra nạn nhân tiếp theo cho hổ thì linh hồn mới được giải thoát. Trong thôn thì có một truyền thuyết, đó là trên núi sau có một Sơn Thần Nương Nương chuyên tìm người chết bất đắc kỳ tử đến làm nô bộc cho mình. Thợ săn đi săn thú còn nói thỉnh thoảng sẽ thấy xác chết không ai nhận trên núi sau, những kẻ đó là ma trành bị Sơn Thần Nương Nương gọi tới, còn có người bảo từng thấy bách quỷ dạ hành trong đêm mưa đi vào sâu trong núi rồi biến mất, không thấy trở ra nữa.”

Khúc Linh Nhi rùng mình, xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Tô… Tô ca ca, chúng ta nói về vụ án đi, đừng nói ma trành cái gì nữa…”

Tô Sầm nhún vai: “Có nhân chứng, có vật chứng, có cả người nhận tội, còn gì để thẩm tra nữa đâu. Lục Tiểu Lục này vốn là tử tù, xem chừng là Diêm Vương không chịu thả người, ai giữ lại cũng không được.”

“Ò.” Khúc Linh Nhi cụp mắt, nằm bò ra bàn: “Thế có liên quan gì đến vụ án Điền Bình Chi và Ám Môn vậy?”

Tô Sầm khép sách lại, đứng lên: “Giờ thì tôi cũng chưa đoán được, nhưng Trần đại nhân phải dùng cách phức tạp thế này để ghi lại vụ án thì chắc chắn là có lý do của mình.”

Hơn nữa khoảng thời gian đó chỉ cách vụ án Điền Bình Chi không đến mấy tháng, thời gian đó Trần Quang Lộc đã điều tra được gì mà lại lặn lội đến một sơn thôn hẻo lánh như thế?

Rốt cuộc vụ án này có gì li kì mà không thể cho vào hồ sơ Đại Lý Tự, chỉ có thể lưu giữ lại qua những mẩu chuyện lạ thế này?

Thấy Tô Sầm lại bắt đầu lơ đãng, Khúc Linh Nhi thu dọn bát đ ĩa rồi lui ra, trước khi đi còn nhỏ giọng dặn: “Một một canh giờ nữa là trời sáng, huynh nghỉ một lát đi.”

Cũng không biết có nghe thấy không.

Mấy ngày sau đó, Tô Sầm tiếp tục tìm kiếm manh mối về Lục Gia Trang và Lục Tiểu Lục, nhưng đều không thu được gì. Nhất là Lục Gia Trang, sau vụ Lục Tiểu Lục, đừng nói là mạng, đến những chuyện ăn cắp ăn trộm, tranh cãi lông gà vỏ tỏi trong thôn đều không có, cả thôn như tách rời khỏi pháp luật Đại Chu, không còn ghi chép nào khác.

Có điều cũng không hẳn là không thu hoạch được gì, không mấy ngày sau vụ cháy, Trương Quân cầm một mặt ngọc đeo dây chuyền trong veo đến hỏi có phải Tô Sầm làm rơi không. Lúc dọn dẹp thư phòng hắn ta bới được thứ này giữa đống tro tàn, không phải đồ của Trương phủ nên hắn ta mới đoán là Tô Sầm làm rơi lúc vào cứu sách.

Tô Sầm không nói phải cũng không nói không phải, chỉ đáp một câu: “Phù dung hoa tuyết màu đã đổi, vân đoan khinh nhứ ngọc thiên thành”, sau đó nhận miếng ngọc.

Tô Sầm cầm miếng ngọc ngắm nghía hồi lâu, loại ngọc này có tên phù dung hoa tuyết, thuộc loại ngọc hồng hiếm thấy, bên trong có hoa văn hoa tuyết trong suốt, màu sắc sẽ đậm dần theo thời gian đeo.

Cũng chính vì vậy mà phần nhiều là nữ tử đeo loại ngọc này.

Trước đó cậu vẫn luôn cho rằng có người theo chân cậu đến Trương phủ, nhưng giờ xem ra chưa hẳn là vậy. Không ai đi giết người phóng hỏa còn đeo dây chuyền cả, rất có thể người này vốn ở trong nội viện Trương phủ, nghe cậu đến mượn sách mới đốt thư phòng, hơn nữa còn không biết cậu muốn mượn cuốn nào, nếu không cũng không đến nỗi cháy cả buổi trời mà cuốn “Trần thị Hình luật” vẫn chưa cháy hết.

Vậy người này xuất hiện trong Trương phủ là vô tình hay cố ý? Nếu là cố ý, vậy kẻ gài cả tai mắt vào nhà mệnh quan triều đình này muốn làm gì đây?